• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy sao?" Đối diện với lời tỏ tình, Apollo đáp lại một cách hờ hững, tựa như nàng chỉ vừa nhắc đến một sự thật vô thưởng vô phạt—hôm nay gió lớn, mặt trời sắp lặn, ai ai cũng thấy rõ, nhưng điều đó thì có gì quan trọng?

Daphne nhìn hắn, chẳng hề thất vọng. Nàng vốn không trông đợi một hồi đáp chân thành. Người động lòng trước, kẻ thổ lộ trước thường bị xem là kẻ yếu thế, và đôi khi điều ấy đúng. Nhưng giữa nàng và Apollo, chuyện lại khác. Lời "ta yêu ngài" của nàng không phải là hạt giống nảy mầm rồi kết trái, mà chính là hạt giống ngay từ đầu.

Nàng sẽ không ngần ngại nói đi nói lại những lời yêu, bởi vì nàng không hề nói dối, mà cũng chẳng vì vậy mà hao tổn điều gì. Đến khi hắn thực sự quan tâm đến việc tình ý của nàng sẽ đi về đâu sau khi mũi tên vàng mất hiệu lực, ván cờ mới chính thức bắt đầu.

"Vừa rồi ta còn chưa kịp hỏi, làm sao ngài tìm ra ta?" Daphne dừng lại một lát, dò xét, rồi thăm dò: "Chỉ những kẻ vướng mắc tình yêu, lòng mang sầu muộn mới tìm đến bờ nước ấy... chẳng lẽ..."

Apollo lạnh nhạt cắt ngang: "Thần núi báo tin ngươi gặp nguy và chỉ đường cho ta."

"Vậy là ngài đến để cứu ta sao?" Nàng mỉm cười cúi đầu, như thể chuyện ấy khiến nàng vui sướng vô cùng.

Apollo không trả lời.

"Tại sao thần núi lại chọn báo tin cho ngài trước?" Rõ ràng trực tiếp cứu người sẽ nhanh hơn.

"Trên đỉnh Parnassus vẫn còn những ngôi đền của các vị thần khác trên Olympus. Những kẻ bảo hộ sông núi đa phần giữ lập trường trung lập, như cha của ngươi vậy—ông ta sẽ không dễ dàng đắc tội với bất kỳ vị thần nào."

Daphne chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Vậy nếu ai đó ngăn cản cuộc săn bắn nơi bờ nước ấy, sẽ khiến Hera tức giận?"

"Ngươi có thể nghĩ vậy."

Nàng ngước mắt nhìn Apollo: "Nhưng ngài không hề sợ đắc tội với bà ấy."

Apollo nhướng mày: "Sự tồn tại của ta, đối với bà ấy đã là một sự xúc phạm."

Lời tuyên ngôn ấy chỉ có hắn mới có thể nói ra bằng giọng điệu bình thản đến thế. Quả nhiên là Apollo.

Bất chợt, hắn hỏi: "Nếu Hera biết đến sự hiện diện của ngươi, có thể bà ấy sẽ xuống tay tàn độc. Ngươi có sợ không?"

Daphne đáp lại bằng giọng bình thản: "Ta không nghĩ bà ấy có lý do để ra tay với ta. Dù sao thì... ngài đâu có yêu ta, dẫu có hại ta cũng chẳng ích gì."

Apollo lặng lẽ nhìn nàng, không nói.

Lòng nàng khẽ động, liền cả gan hỏi: "Nếu ta vì ngài mà chết, ngài sẽ đau lòng chứ?"

Đôi mắt xanh thẳm của vị thần khẽ co lại, giọng hắn trở nên lạnh lẽo: "Một câu hỏi ngu xuẩn."

Daphne không hề nao núng, ngón tay đặt trên cổ hắn siết nhẹ lại, từng lời đều vô cùng nghiêm túc: "Ta không thể ngừng yêu ngài. Nhưng ít ra, ta có thể thử sống thật tỉnh táo giữa tình yêu này, để khỏi gây phiền hà cho ngài. Ta biết, ta chẳng đáng kể gì với ngài, sinh tử của ta không đủ để khiến ngài đau buồn."

Hào quang phía sau Apollo bừng sáng, uy áp khủng khiếp khiến không gian tựa hồ đông cứng lại: "Đừng tùy tiện suy đoán suy nghĩ của ta."

Nàng khẽ run lên, nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng ấy. Đừng sợ, sợ hãi chẳng ích gì. Người nàng muốn có được, chính là một tồn tại như thế này.

Hít một hơi thật sâu, Daphne bình tĩnh—hoặc có thể nói là liều lĩnh—nói tiếp: "Ngài không cần tức giận, chỉ là giả thuyết thôi mà. Hơn nữa, Delphi đã được ngài che chở, sức mạnh của ngài hùng mạnh như thế, ta chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm ở đây nữa."

Nàng dừng lại một chút, rồi hồn nhiên hỏi: "Ta nói sai sao?"

Không gian im lặng chết chóc, ngay cả lũ chim trong rừng cũng nín thở chờ đợi phản ứng của Apollo.

"Miễn là ngươi có thể kiềm chế bản thân mà đừng chạy lung tung, đừng tự lao đầu vào hang quái vật hay ao nước bị nguyền rủa nữa." Cuối cùng, hắn chế giễu một câu, khí tức áp bức vừa rồi cũng lặng lẽ tan biến.

Daphne cười rạng rỡ, gật đầu: "Ta sẽ cố gắng."

Apollo chẳng thèm đáp.

Một lúc sau, Daphne lại lên tiếng: "Thiên mã của ngài đâu?"

"Nó đang chờ tại chỗ. Dù không có nó, ta vẫn có thể bay."

Daphne nhìn cánh rừng núi chìm dần trong bóng chiều tà, lại ngước lên bầu trời, ngầm hiểu rõ: Nếu hắn có thể bay, vậy tại sao bây giờ không ôm nàng bay về, mà lại từng bước từng bước đi như thế này? Chẳng lẽ... muốn ôm nàng lâu hơn chút sao?

Hẳn là nàng nghĩ nhiều rồi. Apollo lạnh lùng nói: "Ngươi quá yếu, không chịu nổi tốc độ bay cao."

Nhưng thân thể của thần minh là một sự tồn tại vượt ngoài khả năng lý giải của sinh vật khác. Nếu thần không chủ động tiếp nhận nàng vào lãnh vực của mình để chia sẻ thần khí, thì một nữ thần suối như nàng cũng chỉ có thể cảm nhận được cái lạnh xa lạ hoặc cái nóng rực rỡ trên cơ thể thần, sinh ra bản năng kính sợ.

Apollo cũng không ngoại lệ. Lồng ng.ực hắn chẳng hề ấm áp.

Mà dưới lớp áo choàng, y phục trên người Daphne vẫn ướt sũng, hơi lạnh như muốn len lỏi vào tận xương tủy. Nàng đã cố chịu đựng, nhưng cũng sắp đến cực hạn rồi. Cuối cùng, nàng khẽ run rẩy.

Lãnh vực của thần chỉ tiếp nhận những kẻ được thần ban ân. Nàng không thể chủ động cầu xin Apollo. Nàng đã thử thách giới hạn của hắn một lần, nếu bây giờ lại yêu cầu hắn nhóm lửa hong khô y phục, hẳn sẽ bị từ chối thẳng thừng.

Vậy nên Daphne nhắm mắt, thu mình lại, chỉ mong con đường này sớm kết thúc.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.

Dường như trong mộng, nàng cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó mở ra với nàng. Một luồng ấm áp khó tả bao bọc lấy nàng, xua tan cái lạnh ẩm ướt.

Cảm giác này rất giống quang huy chữa lành của Apollo, nhưng còn dài lâu hơn, như thể nàng đang tắm mình trong một đại dương thần thánh.

Nàng muốn mở mắt nhìn nguồn cơn của hơi ấm này, nhưng mí mắt lại nặng tựa chì.

Thật là một giấc mộng đẹp.

Nàng mơ hồ thả lỏng, buông tay khỏi sợi lý trí cuối cùng.

Daphne khẽ run rẩy, không thể giấu được sự rét buốt trong cơ thể. Apollo không rõ một nữ thần như nàng có thể yếu đuối đến mức nào, nhưng ít nhiều cũng nhận ra nàng đang trong tình trạng không tốt.

Sau một thoáng, hắn mới chợt nghĩ ra—có lẽ nàng đang run vì lạnh.

Lạnh—một khái niệm xa lạ đối với Apollo. Hắn hiểu ý nghĩa của nó, nhưng chỉ dừng lại ở mức khái niệm.

Thân thể thần thánh bất diệt không cần đến thức ăn hay nước uống để duy trì sự sống. Thứ duy nhất hắn hấp thụ chỉ là thần lương cùng mật rượu, cũng chỉ để giữ gìn sức mạnh, tránh rơi vào trạng thái ngủ vùi. Đói khát không phải điều mà một vị thần phải trải qua. Cũng như vậy, thần linh sẽ không vì sự đổi thay của mùa màng hay thời gian mà cảm thấy nóng hay lạnh. Chỉ có ngọn lửa dữ dội kéo theo cỗ xe mặt trời của Helios mới có thể khiến một vị thần dè chừng.

Vậy nên, nước từ chiếc gương vỡ của Hera, dù mang theo lời nguyền, đối với Apollo cũng chỉ là nước mà thôi. Hắn đã xua tan phần uế khí bám trên người nàng, nhưng với một nữ thần sông suối—một sinh vật không có khả năng miễn dịch với cái chết—điều đó vẫn chưa đủ.

Nếu hắn không can thiệp, Daphne đáng lẽ đã chết.

Nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng chính vì điều này mà mọi hoài nghi về nàng dần được rửa sạch.

Ít nhất có thể khẳng định—nàng không phải quân cờ của Hera.

Luật lệ của các vị thần trên đỉnh Olympus rất ít, nhưng một khi vi phạm, sự báo thù của thần linh cũng không bao giờ vô cớ. Dù là Hera hay Apollo, không ai trong số họ chấp nhận để một sinh mạng vô tội bị hiến tế chỉ vì mục đích của bản thân.

Apollo bỗng nhiên tự hỏi—có phải vì đề phòng kẻ địch mà hắn đã quá nghiêm khắc với Daphne hay không?

Nếu nàng vì lạnh mà ngã bệnh, thì lại thêm một phiền phức nữa, khiến mối quan hệ giữa hắn và nàng càng trở nên mập mờ.

Vậy nên, hắn mở ra ranh giới của lãnh vực thần thánh, để nàng có thể hấp thụ hơi ấm từ mình.

Và ngay khoảnh khắc ấy, hắn đã hối hận.

Thân thể mềm mại của nàng như một nhành rong biển khao khát ánh mặt trời, quấn lấy hắn càng chặt hơn. Vòng tay vốn chỉ ôm hờ nơi cổ nay lại càng siết chặt, khiến Apollo lần đầu tiên có cảm giác nghẹt thở—dù hắn không cần hô hấp.

Gò má nàng áp sát vào hõm cổ hắn. Sau đó, như một chú mèo nhỏ tham lam hơi ấm, nàng cọ nhẹ hai cái, đôi môi vô thức phát ra một tiếng thở khẽ đầy mãn nguyện.

Thật đúng là... một con mèo con ngủ vùi bên bếp lửa.

Nếu Daphne còn thức, hắn có thể khiển trách nàng cố tình làm vậy. Nhưng loạt hành động này rõ ràng chỉ là vô thức.

Apollo tăng tốc, nhanh chóng hoàn thành quãng đường còn lại.

*

"Đến rồi." Hắn dứt khoát đóng lại lãnh vực thần thánh.

Hơi ấm biến mất trong chớp mắt. Daphne run lên một cái, lập tức bừng tỉnh.

Nàng không biết từ bao giờ y phục của mình đã khô ráo. Nhìn quanh bốn phía, nàng mở to mắt kinh ngạc.

Trước mắt nàng là một triền đồi đón nắng, nơi rừng cây vừa được khai phá để tạo thành một khoảng đất trống. Không khí còn vương mùi bùn đất mới đào xới.

Ở trung tâm là một căn nhà đá rộng rãi nhưng đơn sơ. Lớp rơm trên mái còn rất mới, rõ ràng vừa được dựng lên không lâu.

"Đây là...?" Có lẽ do vừa ngủ sâu, nàng có chút chậm chạp trong phản ứng.

Apollo vì lý do nào đó mà sắc mặt không vui: "Ta đã hứa sẽ tìm cho ngươi một nơi cư ngụ."

"Ta tưởng sẽ là một hang động..." Lời nói vô tình thốt ra.

"Những người hầu của thần núi muốn bày tỏ lòng biết ơn với ngươi, nên chủ động giúp đỡ."

Daphne nhảy xuống, bước lên vài bước, ngẩng đầu quan sát cửa chính cao vút: "Lớn thế này? Chỉ dành cho một mình ta sao?"

"Họ không quen xây nhà nhỏ."

"Ta có cần phải cảm ơn thần núi không?"

"Không cần."

Giọng nói bất ngờ vang lên ngay sau lưng, khiến Daphne giật nảy mình.

Lão già khoác áo choàng của thần núi không có chút cảm xúc nào khi đáp: "Bọn họ chỉ làm theo mệnh lệnh của ta."

Apollo nghe vậy, chân mày khẽ giật, ánh mắt lạnh lùng lướt qua vị thần già như một lời cảnh cáo.

Thần núi dường như không bận tâm, từ trong tay áo lấy ra một tấm vải, chậm rãi đưa cho nàng: "Con gái của Ladon, ta mang đến y phục mà Gaia ban tặng cho ngươi."

Daphne sững người, vội vã nhận lấy bằng cả hai tay.

"Chiếc áo này sẽ bảo hộ ngươi, cho phép ngươi tự do băng qua mặt đất như cơn gió. Chỉ có vũ khí của thần linh mới có thể xuyên thủng nó. Như vậy đã đủ giúp ngươi chống lại phần lớn nguy hiểm."

"Đất mẹ tôn kính, cảm tạ sự che chở của người." Daphne chân thành cúi đầu hành lễ với đất mẹ, sau đó mới quay sang thần núi: "Cũng xin cảm tạ ngài."

Dường như lão già khẽ cười, rồi thân ảnh như làn khói tan biến.

"Vậy thì, ta vào trong thay y phục." Daphne nhận được sự đồng ý của Apollo, liền quay người bước vào trong thạch thất. Ngôi nhà tuy rộng, nhưng cấu trúc lại đơn giản, được phân thành hai phần trong và ngoài bằng một tấm thảm lông cừu thả xuống từ xà ngang.

Nàng ôm bộ y phục mới, định vào trong thay đổi.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc vòng qua bức rèm ngăn, bước chân nàng đột nhiên khựng lại. Cạnh khung cửa sổ có một chiếc tràng kỷ bằng đá phủ lớp lông thú dày, bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ, tất cả đều mang phong cách giản dị, mộc mạc, đậm chất của những người khổng lồ đá.

Trên bàn, một vòng hoa lặng lẽ nằm đó.

Những đóa diên vĩ lam khoe sắc, chính là vòng hoa nàng đã vứt bỏ nơi bãi cỏ.

*

Daphne vừa bước ra khỏi thạch thất liền trông thấy Apollo. Hắn vẫn chưa rời đi, mà chỉ lặng lẽ ngước nhìn vầng trăng khuyết treo trên những tán cây thấp.

Dù bước chân nàng nhẹ nhàng, Apollo vẫn lập tức nghiêng mắt theo tiếng động. Nàng tiến lại gần hắn, rõ ràng cảm nhận ánh mắt hắn lướt nhanh qua nàng, từ đầu đến chân, rồi bỗng dưng dừng lại nơi tà váy.

Apollo dường như có chút ưa sạch sẽ, bản năng khiến nàng nghi ngờ trên váy có dính bụi bẩn. Vì vậy, nàng khẽ nhấc góc váy lên xem xét.

Chiếc váy do Gaia ban tặng thuần một màu trắng bạc, theo kiểu chiton đơn giản nhất, mềm mại nhẹ tựa mây, thoạt trông mộc mạc nhưng khi bước đi lại ẩn hiện hoa văn bạc lấp lánh.

Góc váy còn mới tinh, theo động tác nâng lên mà phản chiếu ánh sáng trong trẻo, không chút bợn nhơ, không vướng bụi trần.

"Apollo...?"

Hắn đáp lại ngay tức khắc, dứt khoát đến mức đáng ngờ: "Không có gì."

Daphne khẽ mím môi, hoang mang nhưng không truy hỏi.

Dù có hỏi, hắn cũng không thể trả lời.

Tà váy đơn sắc khẽ tung bay theo từng bước chân, ánh bạc lưu chuyển theo nhịp điệu quen thuộc.

Cảnh tượng này, hắn từng thấy qua.

Không thể sai được, trong hai lần thần thức hắn bị xâm nhập bởi những ảo ảnh tiên tri, hình bóng mà hắn đuổi theo chính là một vạt váy như thế.

Giờ đây, hắn gần như có thể khẳng định: hình bóng mà hắn truy đuổi trong tiên tri kia, chính là Daphne.

Hắn đã thấy trước viễn cảnh nàng rời xa hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK