Trên dãy núi Olympus, ẩn sâu trong những tầng mây cấm phàm nhân dòm ngó, là nơi cư ngụ nguy nga của chư thần.
Apollo sải bước qua cổng vàng, khẽ gật đầu chào ba nữ thần Thời Khắc đang canh giữ lối vào thần vực. Ngay sau đó, thân hình hắn khẽ động, trong nháy mắt đã vượt qua quảng trường khổng lồ được bao quanh bởi những hàng hành lang, rồi bước lên bậc thang dẫn đến thần cung của Zeus.
Điện vàng của Thần Vương cũng chính là nơi chúng thần nghị sự.
Song, hôm nay Apollo đến đây không phải để tham dự hội nghị, mà là tiến sâu vào khu vực riêng tư của Zeus.
Trên một chiếc ban công rộng mở, Zeus đang nhâm nhi ly rượu một mình. Dường như ngài chẳng hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Apollo, bởi trên chiếc bàn trước mặt đã sớm đặt sẵn một chiếc chén rượu vàng.
"Con trai của ta," Zeus cười khẽ, cầm lấy vò rượu hai quai, chất giọng trầm ổn như gió ngàn năm: "Trước tiên, hãy uống chút mật hoa đi. Đoạn đường xa xôi hẳn đã khiến con khát khô môi rồi."
Apollo cũng không từ chối, cầm lấy chén vàng, hướng về cha kính cẩn nâng lên: "Vì trật tự vĩnh hằng của Olympus."
Dứt lời, hắn uống cạn mật hoa rồi đặt chén xuống.
Tiếng chạm nhẹ giữa chén vàng và mặt bàn vang lên trong trẻo. Zeus nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ hứng thú: "Tốt lắm, con của ta. Nhưng có vẻ hôm nay con mang theo đôi phần nóng vội. Hãy ngồi xuống trước đã."
Lúc này Apollo mới nhận ra mình đã hơi thất thố. Hắn liền điều chỉnh lại thần sắc, thong thả ngồi xuống chiếc trường kỷ đối diện.
"Vậy," Zeus chậm rãi lên tiếng, "Con đến đây là vì chuyện gì?"
Apollo mím môi trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới cất giọng bình tĩnh: "Con trai của Semele vẫn chưa rõ tung tích."
"Không cần lo lắng," Zeus đáp, giọng điệu vẫn thản nhiên, "Ta đã sắp xếp ổn thỏa. Đứa trẻ ấy chắc chắn sẽ theo đúng lời tiên tri, thuận lợi bước lên Olympus."
Tựa như những biến cố trước đó—từ cái chết thê thảm của Semele đến cơn thịnh nộ của Hera—đều không hề ảnh hưởng đến tâm tình của vị Thần Vương này.
Apollo còn muốn hỏi tiếp, nhưng Zeus đã khẽ nghiêng đầu, chặn đứng mạch đối thoại: "Điều con cần làm bây giờ, chỉ là kiên nhẫn chờ đợi."
Tĩnh lặng bao trùm.
Sau một lát im lặng, Zeus khẽ xoay cổ tay, ngắm nhìn ánh sáng phản chiếu trong chén rượu, ngữ khí bỗng nhẹ nhàng hơn: "Gần đây con đã ghé thăm mẹ mình chưa? Dù con bận rộn chạy khắp nơi vì quyền năng tiên tri, cũng không thể để bà ấy quá cô độc."
Apollo mỉm cười nhạt, ý cười không chạm tới đáy mắt: "Mẹ con vẫn ổn tại đảo Delos."
"Thế còn Artemis? Điện thờ của con bé trên Olympus vẫn luôn vắng lặng."
"Artemis nắm giữ quyền năng săn bắn, tất nhiên nàng thích cuộc sống rong ruổi trên đại địa hơn. Dẫu sao thì ở đây, bầy chim duy nhất chỉ có đàn công trong vườn thượng uyển, mà nàng tuyệt đối sẽ không giương cung nhắm vào thú cưng của Nữ hoàng."
Zeus cười sảng khoái mấy tiếng, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời này.
Apollo thừa cơ nói tiếp, giọng điệu tựa như vô tình: "Cha, con từng bẩm báo rằng con đã cử một nữ thần bảo vệ đứa trẻ kia cùng mẹ nó. Khi người giáng lâm Thebes, có từng trông thấy nàng ấy?"
Bàn tay đang lắc nhẹ chén rượu của Zeus hơi dừng lại.
Ngài nhíu mày, dường như đang cố lục lại ký ức: "Ta nhớ loáng thoáng đã thấy một nữ tỳ lạ mặt bên cạnh Semele, nhưng cũng không có ấn tượng gì đặc biệt."
Dừng một nhịp, ngài liếc sang Apollo: "Nghe như nàng ta vẫn chưa quay về bên con?"
Apollo cúi mắt, chậm rãi rót đầy chén rượu, giọng điệu không chút gợn sóng: "Chưa. Nhưng nếu thực sự gặp nguy hiểm, nàng ấy sẽ cầu nguyện với con."
Zeus hơi nheo mắt, rồi đột nhiên mỉm cười, tỏ vẻ như một vị trưởng bối đầy hài lòng: "Con thực sự rất tin tưởng nàng ấy? Con trai của ta, trước đây con luôn từ chối mọi kẻ ngưỡng mộ, khiến ta không khỏi lo lắng. Nhưng xem ra, cuối cùng con cũng tìm được một người xứng đáng để con ban tặng sự sủng ái rồi."
Trước lời trêu chọc của cha, hàng mi Apollo khẽ rung, song gương mặt vẫn bình thản như cũ. Hắn không đáp lại câu hỏi về mối quan hệ giữa mình và Daphne, chỉ nhấn mạnh: "Con đã hứa sẽ bảo vệ nàng."
Zeus đặt mạnh chén rượu xuống bàn, rồi đột nhiên vỗ tay, hứng khởi đề nghị: "Nàng ấy tên gì? Là con gái của ai? Ta có thể phái thần ưng, để đôi mắt sắc bén của chúng giúp con tìm—"
Apollo nâng mắt. Zeus lập tức im bặt, sắc mặt thoáng sững lại.
Từ trước đến nay, Apollo chưa từng xu nịnh hay lấy lòng ngài, càng không tỏ ra quá mức thân mật trái với bản tính. Nhưng hắn cũng luôn giữ lễ nghĩa, làm tròn bổn phận một hậu duệ ưu tú, đáng tin cậy.
Chỉ là, vào lúc này đây, ánh nhìn trầm lặng mà hắn dành cho Zeus lại ẩn chứa một tia lạnh lẽo không thể nhầm lẫn.
Đó là một sự bất mãn, tuy kiềm chế nhưng cũng rất rõ ràng.
Điều này cũng nhắc nhở Zeus một sự thật—Apollo, đứa con trai mà Leto sinh ra, là một tồn tại không thể xem nhẹ.
Quan trọng hơn, hắn đã sớm trưởng thành, không còn là kẻ cần nương nhờ quyền lực của cha nữa.
Ngay cả khi không có quyền năng tiên tri, hắn vẫn là một vị thần sở hữu sức mạnh đáng kiêng dè.
Hai cha con đối diện nhau trong khoảnh khắc trầm mặc, rồi Apollo mới thản nhiên cất lời: "Không phiền cha phải hao tâm. Con sẽ tự tìm nàng ấy."
"Ha ha, ta chỉ tùy tiện đề xuất thôi." Zeus cười sang sảng, nhưng tiếng cười vọng trong điện đường rộng lớn lại có chút dư âm quá mức vang dội.
Ngài chậm rãi đứng dậy, đặt tay lên vai Apollo, giọng điệu ôn hòa: "Vậy thì, ta chúc con đạt được ý nguyện."
*
Apollo rời khỏi cung điện của Zeus, ban đầu định trực tiếp rời khỏi đỉnh Olympus.
Ngay lúc đó, từ hướng chuồng ngựa vang lên tiếng hí của thiên mã. Lo ngại có chuyện xảy ra với những con thần thú mà mình nuôi dưỡng nơi đây, hắn lướt nhanh qua hành lang rộng lớn, tiến thẳng về nơi phát ra âm thanh.
Hắn vừa đến đã thấy vị sứ thần với mái tóc đen, đôi mắt xanh đang cầm thứ gì đó, không ngừng lắc lư ngay trước mặt thiên mã của hắn . Vật đó phát ra những tiếng lách cách kỳ quái, khiến con thần thú vốn trầm tĩnh lại liên tục hậm hực phì mũi, quạt cánh đầy khó chịu, bộ dạng có thể đá bay con trai của Maia bất cứ lúc nào.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Hermes ngoảnh lại: "Xem ra tọa kỵ của ngươi không thích món đồ chơi mới của ta." Vừa dứt lời, y lập tức kêu lên một tiếng, nhanh nhẹn lùi lại, kịp thời tránh cú đập cánh suýt trúng vào mình. Dù vậy, trên mặt y vẫn chẳng hề có chút hoảng loạn nào, ngược lại còn cười cười thăm dò tâm trạng của Apollo: "Gặp chuyện xui xẻo gì à? Sao lại có mặt đáng sợ như thế? Cẩn thận làm vận may chạy mất."
Apollo không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn sứ thần.
"Phải rồi, trước đây ta mượn của ngươi một đàn bò, vẫn chưa kịp trả lại." Hermes nói với vẻ đầy ẩn ý, "Nếu ngươi không có việc gì gấp, chi bằng đi với ta một chuyến? Nhân tiện kiểm lại số lượng, tránh sau này lại trách oan ta là đã giở trò, giấu đi một, hai con rồi tráo đổi này nọ."
Apollo nheo mắt, thầm suy đoán vì sao kẻ này lại đột nhiên nhắc đến chuyện đàn bò vào lúc này. Cuối cùng, hắn vẫn gật đầu: "Được, đi thôi."
Hai vị thần nhanh chóng đến vùng gần Pylos. Đàn bò của Apollo vẫn đang nhàn nhã gặm cỏ nơi bãi đất gần hang động. Khi nghe lệnh triệu tập, chúng lập tức xếp hàng ngay ngắn, ngoan ngoãn bước theo sau Hermes, người đang cầm cây trượng vàng của người chăn cừu, tiến về nơi ở của Apollo.
Ban đầu, Apollo nghĩ rằng sứ thần cố tình nán lại ở chuồng ngựa để tránh né ánh mắt của những vị thần khác trên Olympus. Thế nhưng, suốt dọc đường, Hermes vẫn không bộc lộ chút manh mối nào về ý đồ thực sự của mình. Hắn mấy lần liếc nhìn y dò xét, nhưng rốt cuộc cũng chẳng hỏi gì.
Sau khi đàn bò được đưa về an toàn, Hermes lập tức ném ra lời mời: "Được rồi, nguời anh thân mến, giờ thì hiểu lầm ngày trước của chúng ta đã được giải quyết hoàn toàn. Không bằng đi cùng ta đến núi Cyllene làm vài chén để chúc mừng?"
Apollo gần như đã mất hết kiên nhẫn. Hắn bắt đầu nghi ngờ rằng từ đầu đến giờ, tên này chẳng có ẩn ý nào cả, chỉ đơn thuần muốn trêu đùa hắn mà thôi. Hắn xoay người, lạnh lùng nói: "Ta còn chuyện khác phải làm."
Hermes lập tức làm ra vẻ thần bí, hạ thấp giọng nói: "Ta thực sự có thứ hay ho muốn cho ngươi xem. Nếu không đi, ta dám chắc ngươi sẽ hối hận."
Apollo nhướng mày: "Tốt nhất là ngươi đang nói thật."
Hermes nhún vai, tỏ ra chẳng mấy bận tâm rằng hắn có tin hay không. Sau đó, y khẽ nhún chân, nhẹ nhàng lướt lên không trung. Apollo nhắm mắt, thở hắt một hơi, rồi cũng bay theo.
Núi Cyllene vẫn chìm trong lớp sương mù huyền ảo. Khi đáp xuống trước cửa động cung điện, Hermes chậm rãi thở ra, thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc hiếm thấy mà nói: "Chuyện đàn bò chỉ là cái cớ. Ta muốn dẫn ngươi đến đây, nhưng ánh mắt cần phải tránh né quá nhiều, chỉ có thể vòng vèo tạo cơ hội, mong ngươi thông cảm."
"Con trai của Semele đang ở đây?"
Hermes gật đầu không chút do dự.
Apollo hơi nhướng mày, lộ ra nét ngạc nhiên. Mới chỉ vừa đặt chân lên Olympus không bao lâu, con trai của Maia đã được Zeus tín nhiệm sâu sắc, đảm nhận vô số nhiệm vụ khó nhằn cho ngài. Điều này cũng khiến y trở thành mục tiêu bị chú ý nhất.
Lúc này, con trai của Semele đang mất tích, đối tượng bị Hera theo dõi sát sao đầu tiên chắc chắn là Hermes.
Ấy thế mà y lại có thể qua mắt Nữ vương, bí mật đưa đứa trẻ đến núi Cyllene. Điều đó đủ để thấy thần lực của y lợi hại thế nào khi xử lý những việc như thế này.
Nhưng Apollo không có tâm trạng bội phục y. Mối bận tâm lớn hơn đã sớm tràn ngập trong tâm trí hắn...
"Đừng hỏi gì cả, cứ theo ta."
Hermes dẫn hắn vào con đường hầm tối sâu bên cạnh động cung điện.
Đi được một quãng, y đột nhiên dừng bước, hơi nghiêng người, nhường lối.
Một dự cảm mãnh liệt ập đến. Apollo lập tức sải bước tiến vào trong.
Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là một mái tóc dài, óng ả như màu nắng mật.
Chưa cần thấy rõ dáng hình hay khuôn mặt, hắn đã nhận ra người đó.
"...Daphne."