Daphne đã lâu không có được những ngày tháng an nhàn đến thế.
Trên danh nghĩa, nàng phải chăm nom thần tử, nhưng đứa trẻ kỳ lạ của Semele căn bản chẳng cần ai trông coi—không khóc, không quấy, cũng chẳng gây náo động để đòi hỏi sự chú ý. Việc duy nhất nàng cần làm là thỉnh thoảng xác nhận rằng cậu bé không bỗng dưng biến mất mỗi khi nàng rời mắt, và mỗi ngày đút cho cậu một chút mật tửu thần tiên Hermes mang đến.
Chuyện này, chỉ mình nàng có thể đảm nhận.
Nếu đổi lại là người khác dùng thìa bạc cho y uống rượu, y sẽ chỉ làm như không thấy.
Ngoài sự nhàn nhã, môi trường của công việc này cũng hết sức lý tưởng. Vương cung tọa lạc trên vùng cao, còn nơi thần tử cư ngụ nằm ngay cạnh tẩm điện của vương hậu, sát bên hoa viên nhỏ. Từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy rừng ô liu và những hàng bách đang tắm trong ánh nắng hè rực rỡ; dọc theo hành lang mà đi một đoạn, liền có thể nhìn xuống khúc sông uốn lượn và những cánh đồng nho bạt ngàn ngoài thành. Đặc biệt, cảnh sắc lúc bình minh và hoàng hôn đẹp đến nao lòng.
Quan hệ nơi vương cung cũng đơn giản vô cùng. Hai thị nữ mà Ino sai đến hầu hạ ban đầu còn dè dặt kính sợ vị nữ thần của rừng suối này. Daphne không quen được người phàm đối xử như thế, chẳng mấy chốc đã kéo gần khoảng cách với họ, trò chuyện vui vẻ. Vì chẳng có việc gì làm, thị nữ đành cả ngày ngồi dưới hành lang, khâu vá những bộ xiêm y dành cho nữ nhi, chuẩn bị cho tương lai khi thần tử trưởng thành.
Có lẽ nhờ biện pháp chữa trị đặc biệt mà Apollo đã thực hiện trước lúc chia ly, suốt mười ngày ở Orchomenos, Daphne không hề có dấu hiệu bất thường nào.
Những ngày tháng như thế thanh nhàn vô cùng, đến mức khi không nghĩ về Apollo, nàng thậm chí quên mất mình vẫn còn mang mũi tên vàng trên người và gánh nặng của một sứ mệnh chẳng thể giãi bày.
Chỉ là những khoảnh khắc ấy chẳng nhiều. Một khi đã chia xa, nàng lại càng thường xuyên nghĩ đến hắn.
Đặc biệt là mỗi khi nhìn thấy con quạ đậu trên nhành cây ngoài cửa sổ.
Ban đầu, nàng nghi ngờ con quạ này là hiện thân do Apollo phái đến, dù sao loài chim đen thông tuệ kiêu hãnh ấy cũng là linh thú của hắn. Nhưng ngày qua ngày, nó vẫn xuất hiện đúng giờ, vậy mà mỗi khi nàng thử đến gần, nó lại bay đi, chẳng hề đáp lời nàng khẽ khàng bắt chuyện. Dần dà, Daphne cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
Có lẽ, đó thực sự chỉ là một con quạ kỳ lạ, đặc biệt ưa thích cành cây ngoài cửa sổ này?
Dẫu sao cũng chẳng có việc gì làm, nàng quyết định phải tìm hiểu cho rõ chân tướng.
"Ngươi có muốn ăn không?" Hôm nay, Daphne cố ý chuẩn bị vài mẩu bánh mì, định bụng thử dụ dỗ vị khách quen này.
Quạ nghiêng đầu nhìn nàng, hất cằm lên một chút nhưng không hề động đậy, dường như chẳng xem lời mời của nàng ra gì.
Nàng cũng không lấy thế làm buồn, chỉ coi như đang tự trò chuyện, giọng nhẹ như gió thoảng: "Lông của ngươi đẹp thật, có thể lại gần một chút để ta nhìn rõ hơn không?" Vừa nói, nàng vừa dùng hai ngón tay khẽ gõ lên bệ cửa sổ, ra hiệu cho nó tiến tới.
Thật bất ngờ, con quạ do dự giây lát rồi thực sự dang cánh, sà xuống bệ cửa.
Bộ lông đen tuyền bóng mượt của nó ánh lên sắc cầu vồng trong nắng, còn đôi mắt nâu sẫm, sáng trong như hạt ngọc trai, chăm chú dõi theo nàng, tựa hồ đang chờ nàng nói thêm điều gì đó.
Daphne mỉm cười, không tiếc lời ngợi ca, tâng bốc từ bộ lông đến hình dáng đôi cánh, rồi đến ánh mắt của nó.
Quạ giang rộng cánh, lại thu về, trông như có đôi phần đắc ý.
Đúng lúc ấy, trong thoáng chốc, Daphne nhìn qua khóe mắt và phát hiện—
Đứa bé trong nôi từ lúc nào đã ngồi dậy!
Ngay cả với trẻ sơ sinh loài người, chuyện này cũng là một sự kiện lớn. Vương cung lập tức xôn xao, mọi người đổ dồn về phía chiếc nôi. Cậu bé tóc đen chỉ thản nhiên ngồi đó, đảo mắt đánh giá gian phòng vốn đã quen thuộc mà nay lại xa lạ từ một góc nhìn hoàn toàn mới. Đợi đến khi hai thị nữ kia rời đi, y bỗng nhiên hứng thú nhìn về phía bệ cửa, ánh mắt dừng lại thật lâu.
Daphne dõi theo ánh nhìn của y—
Con quạ vẫn chưa rời đi.
Nó đứng trên bệ cửa, chằm chằm nhìn nàng.
"Ngươi còn muốn gì nữa?" Daphne bước lại gần, khóe môi vương nét cười.
Quạ có vẻ bực bội, nhảy sang bên một bước như thể sắp bay đi.
Daphne khẽ đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu nó, ngón tay luôn sẵn sàng thu về nếu nó tỏ ý phản kháng.
Cánh quạ hơi mở, như muốn giãy khỏi nàng, nhưng rồi lại chậm rãi khép lại.
Bộ lông đen mượt của nó quả nhiên có cảm giác trơn nhẵn tuyệt hảo, đặc biệt là lớp lông ngắn trên đầu còn có chút mềm mại. Nàng bèn dùng cách dỗ mèo, nhẹ nhàng gãi sau gáy nó.
Không chỉ mình nàng thấy thích thú, mà quạ cũng vậy. Ban đầu, thân thể nó còn có chút cứng đờ, nhưng chẳng mấy chốc đã thả lỏng, thậm chí vô thức ngẩng cao đầu, khe khẽ phát ra tiếng kêu trầm thấp, đồng thời khẽ xoay đầu để hướng ngón tay nàng chạm đến vị trí thoải mái nhất.
Daphne đưa tay gãi xuống phần lông trước ngực nó. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, quạ bỗng cứng đờ như hóa đá.
Tựa như vừa bừng tỉnh từ cơn mộng, toàn thân nó run rẩy dữ dội.
Giây tiếp theo, quạ đập cánh bay mất.
Daphne còn chưa sờ đủ, chỉ biết tiếc nuối mà thở dài.
"Đó là hóa thân của thần linh."
Bỗng nhiên, một giọng trẻ thơ cất lên sau lưng nàng.
"??"
So với nội dung lời nói, thì việc có người mở miệng còn khiến nàng kinh ngạc hơn gấp bội.
Nàng quay đầu nhìn lại.
Đứa bé trong nôi thản nhiên đón nhận ánh mắt nàng.
"Ngài... ngài có thể nói chuyện?"
Cậu bé chớp mắt, tựa hồ chỉ vừa ý thức được điều này: "Xem ra là vậy."
"Vậy, ngài vẫn luôn giữ im lặng vì thần lực chưa hoàn toàn phục hồi sao?"
"Có thể nói vậy. Nhưng cũng vì ta không thấy cần thiết phải lên tiếng."
Daphne nghẹn lời. Ngay sau đó, nàng sực nhớ đến một chuyện quan trọng hơn: "Ngài có biết danh xưng tôn quý của mình không?"
Con trai của Semele khẽ gật đầu. Trong đôi mắt thẫm sắc tử hồng, từng âm tiết thoát ra khiến những vòng tròn màu vàng sẫm mơ hồ hiện lên: "Dionysos. Đó là danh của ta."
*
Hai ngày sau khi lần đầu cất giọng, Dionysos bắt đầu bước đi. Ban đầu, y không tránh khỏi loạng choạng, nhưng chẳng mấy chốc đã có thể chạy nhảy khắp nơi, hoàn toàn không giống một đứa trẻ chưa tròn tháng. Thế nhưng, khác với Hermes thuở ban đầu, y vẫn chưa thể bay.
Dẫu vậy, tốc độ trưởng thành vượt xa người phàm nhân này cũng khó lòng giải thích với những kẻ không hay biết chân tướng. Vì thế, mỗi khi ra vườn, Dionysos đều được quấn trong tã lót, để người hầu bế theo, ra dáng một đứa trẻ chỉ mới vài tháng tuổi.
Thế nhưng, chỉ ít ngày sau, sự tăng trưởng của Dionysos đột nhiên dừng lại. Thần tửu cùng cao lương mỹ vị cũng chẳng còn đủ để nuôi dưỡng y.
"Ta phải hành động thì mới có thể gia tăng thần lực."
"Ta có thể làm gì cho ngài?"
Dionysos trầm tư hồi lâu, đến mức Daphne tưởng rằng y đã thất thần, thì bất chợt, giọng nói non nớt cất lên: "Ngươi còn nhớ cuộc trò chuyện hôm qua, khi đứng cạnh bức tường ngoài khu vườn không?"
Daphne chưa kịp hiểu ý: "Ngài đang nói đến...?"
Dionysos điềm nhiên nói rõ hơn: "Đám nô lệ từ vườn nho của quốc vương Orchomenos đã rì rầm to nhỏ bên chân tường. Họ nói rằng nửa tháng trước trời đổ mưa lớn, rất nhiều gốc nho có dấu hiệu khô héo, đến nay vẫn chưa phục hồi. Mùa màng thất bát, năm sau e rằng chẳng đủ rượu ngon để dâng lên thần linh."
Nghe vậy, Daphne lập tức nhớ ra.
Vị tân thần bí ẩn này luôn giữ im lặng trong thời gian dài, nhưng lại quan sát môi trường xung quanh với sự cẩn trọng khác thường. Đó rõ ràng không phải những phút giây thất thần vô định, mà là sự theo dõi tỉ mỉ mọi chuyện diễn ra trước mắt.
"Ta có thể giúp họ." Dionysos khẽ ngừng, ánh nhìn hướng về Daphne. "Nhưng ta cần ngươi hỗ trợ."
Thêm vài nhịp trôi qua, khóe môi ngài khẽ cong, một nụ cười non nớt lộ ra giữa những chiếc răng sữa chưa mọc đủ. Đôi mắt tử hồng lóe lên ánh sáng tinh nghịch: "Daphne, giúp ta một tay, được không?"
*
Daphne lặng lẽ băng qua màn hoàng hôn. Nàng khéo léo trèo qua tường thành của vương cung, động tác nhẹ nhàng đến mức không một lính tuần tra nào phát giác, rồi nhanh chóng lao về phía ngoại thành.
Mục tiêu của nàng là vườn nho thuộc hoàng gia.
Những nô lệ làm việc ở đây trú ngụ trong những dãy nhà đất đơn sơ, ngay sau đó là những giàn nho vươn mình theo triền đồi. Trừ giới quý tộc, chẳng mấy ai đủ dư dả để thắp sáng ngọn đèn dầu suốt đêm, vậy nên khi màn đêm buông xuống, gần như toàn bộ khu vực chìm vào yên tĩnh. Nhà cửa tối đen như mực, ánh sáng duy nhất đến từ vòng xe bạc của Selene đang chầm chậm mọc lên nơi chân trời.
Thế nhưng, nếu nhìn kỹ, có bóng người thấp thoáng ở lưng chừng đồi.
Daphne lặng lẽ tiếp cận, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm nặng trĩu ưu tư. Chính là người phàm hôm trước từng than thở bên chân tường—dường như hắn là thủ lĩnh của đám nô lệ trong vườn nho, trực tiếp chịu trách nhiệm trước quan quản sự hoàng cung và gánh trên vai nhiệm vụ đảm bảo sản lượng nho dùng để ủ rượu cúng tế. Bởi thế, lúc này hắn càng thêm lo lắng khôn nguôi.
Màn kịch đã sẵn sàng, giờ là lúc nàng xuất hiện.
Daphne khẽ nghiêng đầu liếc sang bên, nhận ra trên một cành cây gần đó có một thứ gì đó đen nhánh đang đậu lại, hình dạng tựa hồ như một con quạ lớn. Nàng thu ánh mắt, khẽ mỉm cười, rồi kéo chiếc mạng che mặt đã chuẩn bị sẵn xuống, chậm rãi bước đến phía sau người đàn ông trung niên kia.
Nàng cố tình chậm rãi cất lời, mô phỏng theo chất giọng trầm tĩnh trang nghiêm của Artemis: "Kẻ phụng sự vương triều Orchomenos, cớ sao ngươi lại than van vào giờ khắc này?"
Người nọ giật bắn, suýt nữa thì nhảy dựng lên. Hắn lùi lại theo bản năng, chẳng may va phải giàn nho rồi loạng choạng ngã xuống đất. Daphne suýt đưa tay đỡ hắn, nhưng nghĩ đến vai diễn hiện tại của mình, nàng đành cứng rắn kiềm lại.
Vậy nên trong mắt người kia, điều hắn thấy đầu tiên chính là tấm mạng che mặt nhạt màu, kế đến là tà váy lấp lánh ánh trăng dịu dàng, dù tấm mạng dài đến tận thắt lưng, nó cũng chẳng thể che đi dáng hình mảnh khảnh đoan trang của nàng. Hắn líu lưỡi lắp bắp: "Ngài... ngài là nữ thần ư?"
"Ta chỉ là kẻ phụng sự một vị thần, không phải đấng thần linh mà ngươi tưởng."
"Không... xin ngài... xin ngài hãy giúp ta! Xin hãy giúp những người bạn đồng khổ của ta!" Vừa nói, hắn vừa phục xuống đất cầu xin. "Tháng trước—"
"Ta đã biết tình trạng của những gốc nho nơi đây."
Ánh mắt và sắc mặt người đối diện lập tức sáng bừng, chẳng khác nào kẻ chết đuối vừa thấy được bè gỗ cứu mạng: "Vậy... vậy chắc chắn ngài có thể giúp ta, đúng không?"
Daphne hạ tầm mắt, ánh nhìn xuyên qua lớp mạng che mặt, thong thả nói: "Thần linh mà ta phụng sự có thể ban cho ngươi sự trợ giúp. Để thực hiện nghi lễ, ngươi cần lấy rượu ủ từ mùa trước, đem lên đỉ.nh cao nhất của vườn nho vào lúc màn đêm phủ xuống. Khi rượu được rưới xuống đất, ngươi phải thành kính xướng lên danh xưng của ngài."
Nàng cố ý dừng lại một nhịp.
"Con trai của Zeus—Dionysos. Ngài chấp thuận lời khẩn cầu của ngươi, sẽ rộng lòng giải quyết khó khăn trước mắt. Thế nhưng, để đáp lễ, ngươi phải nguyện rằng từ nay về sau, vào mỗi mùa thu hoạch, ngươi sẽ dâng hiến lễ vật cho ngài."
"Dionysos..." Người đàn ông chậm rãi nhắc lại, lẩm nhẩm thêm vài lần để ghi nhớ cho chắc. Mãi đến lúc ấy, hắn mới sực tỉnh, hốt hoảng dập đầu thề nguyện: "Đội ơn ngài! Đội ơn ngài! Ta nhất định sẽ làm theo—"
Lời còn chưa dứt, bóng hình trước mắt đã hoàn toàn tan biến.
*
Daphne quay lại vương cung, đứng lại trong hoa viên, ngẩng đầu nhìn lên.
Trên một nhành cây ô liu, bóng dáng con quạ vẫn còn đó.
Nàng tiến lên nửa bước, khẽ giọng nói: "Xin ngài tuyệt đối đừng để người biết ta đã bắt chước tư thế của người để dọa phàm nhân."
Quạ nghiêng đầu, không có phản ứng gì, lặng lẽ cất cánh rời đi. Giống như cách nó âm thầm theo sau nàng khi đến vườn nho rồi lại trở về.
Dionysus không cần ngủ, khi Daphne trèo qua cửa sổ vào, y đang tựa vào nôi, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trầm tư suy nghĩ. Không muốn quấy rầy y, nàng nhẹ nhàng men theo tường, bước về phía gian phòng nhỏ của mình.
"Ngươi đã về."
Dionysus chớp mắt, ánh nhìn dần quay về thực tại.
"Ta đã truyền lại cách cầu nguyện với ngài, cũng như điều kiện để ngài ban phúc theo chỉ thị của ngài."
Vị thần mang hình hài đứa trẻ gật đầu, không hỏi thêm gì: "Ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt."
Quả là một bậc chủ nhân biết quan tâm đến thuộc hạ, hoàn toàn khác biệt với một vị thần tình ái nào đó, kẻ thả mặc cho nàng tự sinh tự diệt. Nghĩ vậy, Daphne tắm rửa xong liền chìm vào giấc ngủ.
Sau khi trời tối không lâu, Dionysus bỗng bước đến bên cạnh Daphne, khẽ kéo tà váy nàng: "Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện."
Nàng quỳ xuống, đưa mắt nhìn y, tò mò hỏi: "Vậy tiếp theo ngài định giúp họ như thế nào?" Trong giọng nói không giấu được một tia mong đợi.
Vị thần trẻ tuổi đáp một cách tự nhiên: "Ra ngoài."
Daphne ngẩn ra: "Ngay bây giờ?"
Y trầm ngâm một lát, rồi gật đầu đầy suy tư: "Vậy chờ thêm chút nữa, đợi phàm nhân ngủ rồi hẵng đưa ta đi."
"Xin mạo muội hỏi một lần nữa, ngài định ban thần tích bằng cách nào?"
Thần linh mới sinh nói như điều hiển nhiên: "Dĩ nhiên là ngươi đưa ta đến vườn nho, ta sẽ hồi sinh những gốc nho đã mục nát."
"..."
Daphne chợt cảm thấy bản thân đã kỳ vọng quá nhiều vào việc một đứa trẻ nhà Zeus có thể giáng xuống kỳ tích từ xa.
"Nếu không, ta làm sao đến đó?"
Dionysus nhìn nàng, dùng đôi tay nhỏ bé vỗ vỗ lên đùi mình, nghiêm túc nói: "Với đôi chân này, đến nơi trời cũng đã sáng mất rồi."
"Nếu không thể lập tức hiệu nghiệm, thì chẳng thể gọi là thần tích."
Nếu y đã nói vậy, Daphne tự nhiên làm theo.
Dionysus hoàn toàn không có dáng vẻ lần đầu ghé thăm vườn nho. Vừa chạm đất, y đi thẳng đến chỗ những gốc nho gặp vấn đề. Y cúi xuống, nhẹ nhàng chạm tay vào lớp đất quanh rễ, nhắm mắt lại trong giây lát, rồi lại tiến đến gốc nho tiếp theo.
Không có bất kỳ ánh sáng ma thuật rực rỡ nào, cũng chẳng có câu thần chú nào được ngâm lên.
Khi trăng tròn còn chưa kịp lên đến đỉnh trời, Dionysus đã quay lại bên Daphne.
"Đi về thôi."
"Được."
Vậy là lại thêm một lần vác thần linh trên vai chạy vội.
Sau một chuyến khứ hồi dài đằng đẵng, dù là Daphne cũng cảm thấy mỏi mệt. Vừa ngã lên giường, nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến khi bị tiếng cười nói vui vẻ bên ngoài đánh thức.
Những thị nữ hầu hạ Dionysus từ trước đến nay vốn cẩn trọng, ít lời. Đây là chuyện gì vậy?
Nàng tùy ý búi tóc lên, khoác một tấm khăn lụa thô rồi bước ra ngoài xem xét.
Vương hậu Ino ghé thăm, đi theo bà còn có bốn, năm thị nữ. Giờ đây, họ đang vây quanh một người, tạo thành vòng tròn chật kín.
Trên mặt đất, trên ghế dài, trên bàn nhỏ khắp nơi đều là y phục muôn sắc muôn màu, giữa lớp vải còn lẫn cả vòng tay, nhẫn, và trâm cài tóc.
Daphne không nhịn được mà dụi mắt một cái.
Người đầu tiên chú ý đến nàng là Vương hậu Ino.
"Ngài đã thức rồi? Mong là chúng ta không làm phiền ngài. Không biết từ khi nào, chúng ta đã trở nên hào hứng quá mức..."
Nói đoạn, bà cùng thị nữ trao đổi ánh mắt, cười nhẹ, sau đó hơi nghiêng người sang một bên.
Ngay lập tức, thân ảnh bị vây kín ở trung tâm lộ rõ trước mắt nàng.
Daphne ngây người.
Đó là một thiếu nữ vô cùng mỹ lệ, chừng mười bốn, mười lăm tuổi.
Từ phần mở bên hông tấm áo chùng chảy xuống để lộ đôi cánh tay thanh mảnh tuyệt đẹp. Mái tóc đen xoăn dày như tảo biển buông xuống đôi vai gầy gò, phủ dài đến tận cổ tay. Bờ vai và cổ tay nàng ấy lộ rõ đường xương tinh tế và những ngón tay thon dài. Thiếu nữ ấy đang nâng tà váy, cúi đầu quan sát bộ y phục trên người, đầu ngón tay không ngừng m.ơn tr.ớn lớp vải, tựa như đang cảm nhận từng sợi tơ lụa.
Khi Vương hậu Ino nghiêng người, nàng ấy cũng ngước lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Daphne, đôi mắt màu đỏ tím kỳ dị ấy khẽ cong nơi đuôi mắt.
Một giọng nói thanh nhã, khó phân biệt nam nữ cất lên, gần như không thể liên hệ với chất giọng trẻ thơ của ngày hôm qua: "Như ngươi thấy, họ đang giúp ta chọn một bộ y phục phù hợp."
Chính người con của Semele, kẻ mang trong mình dòng máu thần thánh, sau khi gia tăng sức mạnh, nay đã biến đổi thành hình dáng của một thiếu niên.