• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi bình minh ló dạng, Daphne ôm một bình gốm tiến bước.

Rừng cây trước rạng đông phủ trong màn sương nhàn nhạt, ánh sáng mờ mịt, đường đi chẳng tỏ, bốn bề tĩnh lặng đến lạ thường. Nàng biết đích đến nằm về phía biển, bèn lần theo tiếng sóng vỗ xa xăm mà đi. Thỉnh thoảng, nàng cúi xuống nhìn bó hoa trong bình, cẩn thận kiểm tra xem có cánh nào rơi rụng hay không.

Bởi lẽ, bó hoa này chẳng dễ mà có được.

Apollo sẽ xuất hiện vào lúc mặt trời mọc, nhưng thời điểm này lại có chút khó xử—rất nhiều loài hoa chưa kịp bừng nở khi vầng thái dương vừa nhô lên thiên không. Là con gái của Gaia, dĩ nhiên nàng có thể dùng phép thuật khiến chúng hé nở sớm, song rốt cuộc, nàng lại chọn một phương cách vất vả hơn: Daphne ôm theo một viên thạch anh dạ quang lang thang suốt đêm, chỉ để hái những đóa hoa nở về đêm rực rỡ nhất.

Hy vọng Apollo có thể nhận ra tấm lòng này.

Tiếng sóng đập vào vách đá mỗi lúc một rõ ràng, nhịp điệu trầm ổn, từng hồi từng hồi. Càng gần đích đến, nhịp đập nơi lồng ng.ực Daphne càng gấp gáp, rối loạn, chẳng còn theo kịp tiết tấu của biển cả.

Rồi nàng trông thấy tàn tích xương cốt của con quái xấu số, gần như đồng thời, có tiếng người vọng đến.

Daphne lập tức lùi lại vào bóng cây, mượn ánh sáng xám bạc buổi sớm để dò xét tình hình. Một toán lính, độ mười người, cảnh giác quan sát bốn phía, vây quanh bảo vệ hai thanh niên ở trung tâm. Hai người ấy diện mạo tương đồng, hẳn là anh em. Khí chất họ tôn quý phi phàm, dù trời còn mờ tối, vẫn có thể thấy chiếc áo choàng khoác trên vai họ được nhuộm từ những loại phẩm đắt đỏ.

Bọn họ đều là phàm nhân, hẳn chính là tín đồ mà Apollo đã lựa chọn.

Daphne không muốn khiến kế hoạch phát sinh biến số, bèn tiếp tục ẩn th.ân dư.ới tàng cây, chờ đến khi Apollo giáng lâm mới ra tay.

Sương sớm gần tan, Hélios bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xe lao vút lên thiên đỉnh. Một trong hai người anh em lên tiếng, giọng thấp trầm đầy nghi hoặc: "Mặt trời sắp mọc rồi, vậy mà vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Ngươi chắc chắn đó không phải chỉ là một giấc mộng kỳ quái?"

Người trẻ hơn lắc đầu: "Chính trong giấc mộng, ta đã nhận được thần dụ từ con trai của Zeus và Leto. Thần lệnh cho ta cùng ngươi, vào rạng sáng hôm nay, phải đến nơi này chờ đợi."

Người còn lại vẫn mang lòng ngờ vực, miễn cưỡng nhượng bộ: "Được thôi, nhưng nếu sau khi mặt trời lên hẳn vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ lập tức trở về thành. Nơi này hoang vu vắng vẻ, gió biển lại quá mạnh, không khí còn có mùi hôi thối quái lạ, ở lâu e rằng chẳng có lợi cho sức khỏe."

Lời vừa dứt, ánh sáng chói lòa từ trời giáng xuống, trong khoảnh khắc, cả thế gian chìm vào sắc trắng thuần khiết.

Hào quang thần thánh thiêu đốt những tàn dư của bóng tối, đến cả không khí cũng như chẳng thể gánh nổi sự hiện diện của cường giả, lập tức trở nên khô nóng và loãng đi. Từng cơn gió quét qua đều mang theo uy thế hùng dũng, khắc sâu trong tâm khảm những kẻ chứng kiến nỗi kính sợ bản năng, thúc giục họ quỳ xuống thần phục.

Phàm nhân vội cúi đầu, tránh nhìn thẳng vào thần minh, có kẻ thậm chí chịu không nổi áp lực mà khuỵu gối phủ phục.

So với lần cứu nàng trước đây, lần này Apollo tỏa ra thần uy gấp bội. Daphne cũng cảm thấy nặng nề, bèn ôm chặt lấy bình gốm, dựa vào thân cây để giữ vững, tránh làm rơi mất thành quả đã hao tổn cả đêm mới thu gom được.

"Ta là Apollo," Giọng nói của vị thần Olympus vang vọng, âm sắc ôn nhuận nhưng ẩn hàm uy lực khiến người khó lòng kháng cự. "Cha ta là đấng chí tôn Zeus, mẹ ta là nữ thần Leto. Trophonius, Agamedes, các ngươi—con của Erginus, vương giả xứ Minyas—chính ta đã truyền thần dụ gọi các ngươi đến vùng đất này trên núi Parnassus."

Daphne đã thích ứng được với ánh sáng mãnh liệt, len lén nheo mắt nhìn về phía trước, vừa vặn trông thấy hai huynh đệ vương tộc kia, khi nghe đến tên mình, liền lập tức cứng đờ sống lưng.

Màn giáng thế lộng lẫy này tuy đơn giản, nhưng trực diện và hữu hiệu. Cho dù Apollo còn chưa ra lệnh gì, cặp anh em này chắc chắn đã chẳng còn dũng khí mà cự tuyệt.

Nàng không khỏi hoài nghi, liệu Apollo có phải đã sớm ở gần đây, chỉ là cố tình chọn thời khắc kịch tính nhất để hiện thân.

"Hỡi người con vinh quang của Zeus, ngài có điều gì căn dặn?"

"Nhãn quang ta giải đọc đường nét mà vận mệnh dệt nên. Ta thấu suốt tương lai, và từ trong tương lai nhìn rõ hiện tại cùng quá khứ. Vùng đất này gọi là Delphi, xưa kia bị quái xà Python chiếm cứ. Nhưng giờ đây, ta đã tru diệt con quái, khiến suối nguồn và thổ nhưỡng nơi này trở thành nơi ta sẽ lập dựng một thần điện trên trần gian."

Daphne lúc này mới chợt nhận ra, hang động đá nơi Python từng làm tổ và bộ xương khổng lồ của nó, thậm chí những gốc cây cháy rụi nơi đây—tất cả đều biến mất chẳng để lại dấu vết. Chỉ còn lại một khoảng rừng thông thưa thớt, mặt đất phủ đầy lớp đất đen ẩm mềm, không một gốc cỏ dại, chứng tỏ nơi này đã được tẩy trừ sạch sẽ, nhằm xóa bỏ hoàn toàn dấu vết của nọc độc cùng khí tức loài quái vật.

Mà tất cả những biến đổi này, chỉ diễn ra trong khoảnh khắc Apollo giáng thế.

— Quyền năng thanh tẩy.

Nàng cúi đầu, trong tâm trí lại hiện lên những tảng đá đè nặng Telphousa.

"Ta sẽ kiến tạo một tòa thần miếu vĩ đại nơi đây, dùng để truyền đạt thần dụ cho phàm nhân," Apollo chậm rãi bước đi, từng bước chân in hằn trên mặt đất thành những đường nét sâu thẳm, tựa như được lưỡi dao khổng lồ khắc qua.

Trước tiên là nền móng quảng trường phía trước đại điện.

"Phàm nhân sẽ mang theo bò dê và hương liệu đến Delphi cầu thần dụ. Họ sẽ từ khắp nơi trên đại địa mà đến—từ miền núi non Peloponnesus, từ đảo Crete trù phú, từ Delos nơi ta giáng sinh, từ tận cùng châu Âu, hay từ muôn vàn hải đảo bao bọc bởi đại dương. Danh vọng của ta sẽ vang vọng khắp muôn phương."

Tiếp đến là chính điện hùng vĩ hướng ra biển khơi.

"Dù là vương giả hay thứ dân, trước những quyết định trọng đại, họ đều sẽ đến đây cầu xin ta dẫn lối."

Cuối cùng là các tòa phụ điện xung quanh.

"Còn đối với kẻ dâng lên lễ vật, ta sẽ hạ thế trong đền thờ tại Delphi, thông qua thân xác phàm nhân được tuyển chọn, dùng miệng lưỡi của họ để ban tặng những lời sấm truyền chuẩn xác không sai sót."

"Trophonius, Agamedes, ta giao cho các ngươi nhiệm vụ xây dựng đền thờ này. Nếu các ngươi tận tâm tận lực, tên tuổi của các ngươi sẽ cùng nó trường tồn, được hậu thế ghi nhớ."

Đến khi Apollo im lặng dừng chân, mặt đất đã có thể phân biệt rõ ràng hình hài sơ khai của quần thể đền thờ.

Đây chính là "Lễ Đặt Nền Móng."

Trong chốc lát, bầu không khí tràn ngập sự kính sợ và ngưỡng vọng. Sau đó, hai vương tử lấy hết dũng khí, cao giọng xưng tụng:

"Tuân mệnh, chúng thần xin vâng theo chỉ dụ của ngài!"

"Ngợi ca ngài, hỡi đứa con vinh quang của Leto!"

Apollo khẽ gật đầu: "Hãy quay về Minyas chuẩn bị đi. Ta sẽ phù hộ các ngươi bình an vô sự trên đường."

Đám phàm nhân cung kính lui bước. Bên ngoài rừng sâu, cỗ xe mặt trời đã nhô cao, một lần nữa nhuộm ánh biển thành sắc lam thẫm trong veo.

Apollo dường như bị cảnh sắc vách biển vào sớm mai hấp dẫn, bèn xoay người lại.

Đang đứng giữa tán cây rậm rạp, Daphne chỉ có thể trông thấy bóng lưng của hắn.

Chiếc áo choàng tím thẫm rũ xuống từ bờ vai, viền áo được điểm xuyết bởi những sợi chỉ kim loại cùng đá quý lấp lánh. Daphne không kìm được mà đưa tay che mắt trước tia sáng phản chiếu rực rỡ.

Song, điều rực rỡ hơn cả vẫn là chính bản thân vị thần.

Ngay cả ánh rạng đông cũng không thể vượt qua được quang hoa sống động khi gió biển cuốn lên những lọn tóc tựa kim lưu của hắn.

Từ chiếc áo không tay sắc ngà lộ ra đôi tay và đôi chân dài, vừa mạnh mẽ lại vừa đẹp đẽ hài hòa. Làn da tinh tế hơn cả tượng đá, tựa hồ phủ lên một tầng quang huy mờ ảo dưới ánh mặt trời, nhưng cũng chính vì thế mà càng lộ rõ khí tức siêu phàm, không ngừng nhắc nhở thế gian rằng hắn là vị thần bất diệt.

Những điểm sáng vàng kim từ cỗ xe mặt trời len lỏi qua tán lá, rơi xuống mặt đất, rải lên người Daphne.

Nàng ôm chiếc bình, lặng lẽ thưởng thức cảnh tượng Apollo ngắm biển, hiếm hoi tìm lại được chút cảm giác như kiếp trước khi nâng máy ảnh, bắt trọn những khoảnh khắc động lòng người.

Chỉ là thế giới này không có máy ảnh, mà nàng cũng không thể chỉ làm một kẻ ngoài cuộc đứng nhìn.

Nghĩ vậy, Daphne tỉnh táo, nhưng ngay lập tức đối mặt với một nan đề khác—nàng nên bước ra vào lúc nào để không phá hỏng bầu không khí, cũng không quấy nhiễu Apollo đây?

Còn đang lưỡng lự, Apollo chợt quay đầu, nhìn thẳng về phía nàng.

Daphne vô thức siết chặt chiếc bình trong tay, không cho bản thân thêm thời gian do dự, bước ra khỏi tán cây, tiến vào ánh rạng đông ấm áp.

Apollo sững lại.

Có lẽ hắn không ngờ nàng lại thực sự ôm theo một chiếc bình cỡ trung, dài đến tận khuỷu tay, mà xuất hiện trước mặt hắn như vậy.

"Ngợi ca thần tích của Ngài," Daphne cúi đầu đầy cung kính.

"Hỡi vị thần cầm cung bạc, kẻ nắm giữ thần dụ, ta đã tuân theo ước hẹn cùng Ngài, mang đến những đóa hoa dâng hiến."

Những đóa hoa trắng nở rộ trong đêm vẫn còn vương lại giọt sương khuya, nhưng ngay khi nàng cất lời, nước mắt trong veo của nữ thần Eos đã dần tan biến dưới ánh mặt trời.

Daphne lén ngước lên nhìn Apollo, ánh mắt chạm phải hắn.

Không hiểu sao, nàng có cảm giác hắn không chỉ nhìn thấy những giọt sương tan biến, mà còn nhận ra thời khắc những đóa hoa này bị hái xuống.

Sắc mặt Apollo không thay đổi, nhưng ánh mắt dường như trở nên ôn hòa. Song, khoảnh khắc đó thoáng qua nhanh đến mức nàng nghĩ rằng có lẽ chỉ là ảo giác do ánh sáng mềm mại buổi sớm tạo ra.

"Ta nhận lấy đóa hoa dâng tặng của ngươi. Để đáp lại, ta có thể ban cho ngươi một điều ước."

Daphne chớp mắt, thoáng chút nghi hoặc.

Phần thưởng?

Nàng chẳng qua chỉ là giữ chữ tín mà đến thôi. Nhưng như vậy cũng tốt.

Nàng làm ra vẻ lấy hết dũng khí, cũng thực sự hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thốt lên những lời trọng yếu nhất: "Hỡi Apollo, vị thần cai quản bệnh tật và sức khỏe, ta cầu xin Ngài, hãy chữa lành khiếm khuyết khiến không thể sử dụng sức mạnh thủy trạch của ta."

Ngay khi nói ra chữ "cầu nguyện," trong sâu thẳm trí óc nàng như có một chiếc kim cực mảnh đâm vào, khơi lên cảm giác tê dại và đau nhói nhẹ.

"Nếu đó thực sự là bệnh tật, thì khi ta trị liệu cho vết thương trên da ngươi, nó lẽ ra đã biến mất rồi."

Daphne kinh ngạc. Không ngờ Apollo đã ban cho nàng một phương thức chữa trị tương đương với thần dược vạn năng ngay lúc trước.

"Vậy thì..." Nàng cắn môi, biểu lộ vẻ thất vọng thích đáng trong tình huống này, trầm mặc một lát.

Cũng đến lúc rồi.

Nàng nghĩ, rồi cố gắng mỉm cười, nâng bình hoa cao hơn một chút: "Ta vốn không có tư cách nhận thêm phần thưởng nào nữa. Xin ngài hãy nhận lấy những đóa hoa này, đó đã là vinh dự lớn lao nhất của ta—"

Apollo đột ngột ngẩng đầu nhìn trời, thân hình chợt lóe, lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hắn và nàng.

Cung bạc xuất hiện trong tay hắn, dây cung căng lên, nhưng lại bị hắn cứng rắn kìm nén, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Eros!"

Tiếng cười khẽ đầy vui sướng của thần Ái Tình vẳng đến rồi tan biến, tựa cơn gió nhẹ lướt qua vành tai, khiến người ta nhận ra thì hắn ta đã lướt qua, nhưng khi truy tìm thì dấu vết đã trở nên khó lòng nắm bắt.

Một tiếng dây cung bật lên thanh thoát, chấn động cả không khí.

Apollo lại một lần nữa né tránh, dừng lại, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, chân mày chợt nhíu chặt.

"Ngươi có thể tránh được mũi tên của ta, nhưng người khác thì không."

Đồng tử của vị thần chợt co rút.

Hắn cứng đờ không nhúc nhích, không quay đầu lại, như thể làm vậy thì có thể trốn tránh đáp án duy nhất có thể xảy ra.

Nhưng số phận chẳng hề chờ đợi hắn hiểu rõ tình cảnh.

RẦM!

Một vật nặng rơi xuống đất nơi Daphne đứng, tiếng gốm sứ vỡ nát vang lên tựa tiếng than khóc lanh lảnh.

Apollo nghiêng đầu nhìn sang, trông thấy ở trước ngực thiếu nữ, một mảnh đuôi tên đang nhanh chóng tan thành bụi vàng, tản mát vào không trung.

Ngay khoảnh khắc trúng tên, biểu cảm của nàng trống rỗng.

Rồi, nàng khẽ rùng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK