Cassandra ngồi bên bờ nước, lắng nghe những nàng tiên nữ bên cạnh mình ríu rít thuật lại những chuyện xảy ra trong thời gian qua. Thời gian in dấu lên đời sống của các nàng một cách chậm rãi và nhẹ nhàng – tiên nữ vùng đầm nước sẽ chẳng bao giờ già đi – con gái của Ladon vẫn trông không khác mấy so với ký ức của nàng.
Ban đầu họ còn đôi chút dè dặt, nhưng chẳng mấy chốc đã lại đối đãi với nàng như em gái bé bỏng ngày xưa.
Tựa như Daphne chưa từng rời đi.
So với lúc nàng rời khỏi Arcadia, thì những người con gái từng sống cùng Ladon nay đã vơi bớt – có người kết hôn rồi rời đi, cũng có người như Syrinx, vì từ chối những lời cầu hôn không mong muốn mà hóa thành lau sậy. Các nữ thần đồng lòng lướt qua những chuyện buồn ấy bằng vài câu ngắn ngủi, chẳng ai truy hỏi chuyện Daphne chết rồi sống lại là thế nào, chỉ mải miết kể cho Cassandra nghe những chuyện vụn vặt nhưng thú vị mà nàng đã bỏ lỡ.
Thứ các chị gái nàng thật sự muốn biết, dĩ nhiên không phải mấy điều lặt vặt ấy. Dẫu chẳng ai nói ra, nhưng rồi cũng sẽ có một nàng tiên không nhịn được mà hỏi về Apollo: Hắn có thật như lời đồn là vừa khó gần và vừa khó làm hài lòng? Khi ở một mình thì như thế nào? Hai người đã yêu nhau ra sao?...
Cassandra chọn lọc để đáp lời, ánh mắt chẳng kìm được mà dõi về phía khu rừng phía bên kia bờ đầm.
Sau yến tiệc chào đón, Ladon đã dẫn Apollo vào rừng dạo bước, nói rằng muốn cho con trai của Leto xem hồ sen mới được sửa sang gần đây. Ngay cả trong yến tiệc, lời qua tiếng lại giữa Cassandra và Apollo cũng vô cùng ít ỏi. Trái lại, Apollo tỏ ra lịch thiệp với Ladon và các người con khác của thần sông, khiến họ vừa mừng rỡ vừa cảm thấy vinh hạnh.
Thế nhưng, người tinh ý sẽ dễ dàng nhận ra: suốt buổi ấy, gần như Cassandra và Apollo không trao đổi lấy một lời trực tiếp. Dù họ vẫn luôn ở gần nhau, luân phiên tham gia vào đối thoại với người khác, bề ngoài trông chẳng có gì bất thường, nhưng chỉ cần để tâm một chút, sẽ thấy không khí giữa họ tỏa ra sự căng thẳng đến khó hiểu.
Cassandra đoán rằng các chị gái nàng cũng đã nhận thấy điều đó, chỉ là họ tế nhị không chỉ ra.
Rồi cuối cùng, câu hỏi vốn đã nằm trong dự đoán cũng được ném tới: "Hai người định bao giờ cử hành hôn lễ vậy?"
Cassandra chớp mắt, nhẹ giọng đáp: "Vẫn chưa định."
Một thoáng im lặng đầy ngạc nhiên lẫn dò xét trôi qua, rồi chị cả Metope khéo léo đổi chủ đề: "Thế sau này ngươi định xây đền thờ ở đâu? Ngoài Delphi ra, ngươi nên có một thánh địa riêng cho mình."
"Hay là xây ngay tại đây đi!"
"Không được, thế thì sẽ làm giảm cúng tế dâng cho cha mất."
"Sao có thể? Người đến xin lời sấm sẽ tiện tay dâng cả lễ vật cho cha mà..."
Khi Ladon bước đến, các con gái của thần vẫn đang bàn luận sôi nổi về địa điểm cho thánh địa của Daphne. Họ chẳng vì cha mình xuất hiện mà dừng lại, ngược lại còn chủ động hỏi Ladon xem ông nghĩ thế nào.
Thần sông chỉ có thể bất lực nhíu mày, khẽ vỗ lên cánh tay Cassandra: "Con trai của Leto muốn chiêm ngưỡng hoa sen thêm chút nữa."
Ngài không nói gì thêm, nhưng ẩn ý thì quá rõ ràng. Metope nhìn nàng, chạm mắt rồi khẽ nháy một cái.
Cassandra đứng dậy: "Ta vẫn chưa nhìn thấy hồ sen mới, ta cũng đi xem thử."
Ánh mắt của các chị em và cha dán vào lưng nàng. Khi nàng đi xa hơn một chút, hẳn họ sẽ hạ thấp giọng, âm thầm bày tỏ lo lắng về tình trạng giữa nàng và Apollo.
Nhưng Cassandra không lập tức tiến đến bên hồ, mà chỉ lang thang ở rìa rừng. Nàng hái cúc trắng ven đường, bắt đầu bện thành một vòng hoa. Kỹ nghệ bện vòng đã thất lạc cùng với thể xác của Daphne; giờ đây, chỉ còn lại chút ký ức mơ hồ. Nàng thất bại một lần, rồi mới miễn cưỡng hoàn thành được một chiếc vương miện hoa cúc nhỏ.
Giấu món quà ấy ra sau lưng, nàng tiến vào khu rừng.
Nàng có thể cảm nhận được vị trí của Apollo. Cũng như hắn thừa biết nàng đã lượn lờ quanh đây một lúc lâu.
Nàng không đến mức ngây thơ mà nghĩ rằng một vòng hoa có thể khiến hắn nguôi giận. Ngược lại, có lẽ hắn sẽ cho rằng nàng đang do dự, chẳng biết có nên đến gặp hắn hay không.
Nghĩ đến đó, Cassandra thoáng cảm thấy bản thân thật thừa thãi.
Đúng như Ladon nói, Apollo đang đứng cạnh hồ sen đang nở đủ sắc màu. Dù nàng đã lại gần, hắn cũng không quay đầu lại, như thể đã hoàn toàn chìm vào vẻ thanh tĩnh trước mắt.
Cassandra nghi ngờ rằng, nếu nàng không lên tiếng, thì hắn sẽ cứ đứng đó mãi.
"Apollo."
Người mang sắc vàng của mặt trời chẳng hề động đậy, cũng chẳng lên tiếng.
Nàng mím môi, siết chặt vòng hoa. Một thoáng sơ sẩy, nàng bẻ gãy cọng hoa. Những đóa cúc trắng rơi xuống chân nàng mà tán loạn. Nàng khựng lại, nhìn đống hoa tan tác, rồi lại nhìn bóng lưng bất động của Apollo. Môi khẽ run lên, lời nói bất chợt bật ra: "Chúng ta còn định chiến tranh lạnh đến bao giờ? Trẻ con mới giận dỗi là không chịu nói chuyện với nhau."
Apollo quay đầu lại ngay: "Là ai trước tiên—"
Nhưng lời phản bác bị nuốt lại. Hắn đứng lặng, nhìn nàng sững sờ.
Sắc mặt Cassandra càng lúc càng nhợt nhạt. Để làm vừa lòng cha và các chị, nàng đang mang gương mặt của Daphne. Phản ứng của Apollo giống như một mũi kim đâm xuyên lớp da đã lành, khơi dậy cơn đau tưởng chừng đã ngủ yên.
Nàng đưa tay sờ lên mặt mình, gượng gạo nhếch môi: "Nhìn khuôn mặt này, chàng chịu mở lời rồi chăng?"
Apollo chợt luống cuống, bất giác bước về phía nàng: "Cassandra..."
Hắn giẫm lên một đóa cúc trắng. Cúi xuống, rốt cuộc trông thấy vòng hoa rối bời dính đầy bùn đất. Hắn ngây người, thì thầm: "Vòng hoa này... là dành cho ta?"
Đôi mắt xanh thẳm của hắn bỗng lay động dữ dội, phơi bày một cơn giận gần kề.
"Chỉ vì ta không chịu là người nhường bước trước, nên nàng thà phá hủy luôn thứ vốn định dành cho ta?"
Đầu Cassandra ong lên một tiếng, như có sợi dây nào đó trong lòng bị kéo căng đến cực hạn rồi đứt phựt trong tiếng than khóc. Nàng trả lại khuôn mặt thật của mình – của Cassandra – rồi xoay người bỏ đi.
Một cánh tay siết chặt lấy nàng, Apollo kéo nàng lại, chẳng màng gì khác, giữ nàng thật chặt trong vòng tay.
"Buông ra!" Cassandra gắt lên, nhưng rồi nhớ đến cha và các chị vẫn còn gần đó, nàng hít sâu, hạ giọng, vừa giãy giụa vừa nói nhỏ: "Thả ta ra."
Nhưng Apollo chỉ càng ôm chặt hơn, như muốn nghiền nàng vào thân thể mình, dung hợp nàng vào linh hồn hắn. Giọng hắn trầm thấp, đầy nén nhịn, nhưng chẳng thể giấu được cơn hỗn loạn đang gầm gào bên trong: "Tuyệt đối không."
Hắn cúi đầu, luống cuống hôn lên tóc nàng, lên trán, lên chóp mũi.
"Dù cho nàng có hối hận vì đã chọn ta, ta cũng sẽ không buông tay."
Cassandra khép mắt lại, đột ngột từ bỏ giãy giụa, như một cột gỗ cứng ngắc, để mặc Apollo ôm lấy.
Trạng thái đó lại khiến cơn xúc động bất chợt của Apollo dịu xuống. Hắn dần lấy lại bình tĩnh, tựa như đang chuộc lỗi, nhẹ nhàng vu.ốt ve vai nàng, rồi lưng nàng: "Chúng ta nhất định phải cãi vã như thế này sao?"
Nàng ngước mắt nhìn hắn: "Ta cũng muốn biết lý do."
Môi Apollo khẽ hé như định nói điều gì, nhưng rồi lại đột ngột dừng lại. Rõ ràng, lần này hắn đã hạ quyết tâm sẽ không là người nhượng bộ trước.
Cassandra nhìn hắn trong thoáng chốc, rồi chẳng báo trước gì, bỗng buông một câu: "Ta yêu chàng."
Đồng tử của Apollo co rút, không thể khống chế.
"Ta yêu chàng — yêu sự nhiệt thành chân thành của chàng, yêu sự không giữ lại điều gì, yêu mái tóc chàng, giọng nói, vòng tay, yêu cả sự vụng về, lòng chiếm hữu, sự ghen tuông, thậm chí là cả sự kiêu ngạo mà chàng chẳng hề nhận ra. Ta yêu tất cả những điều đó."
Cảm xúc dâng trào khiến Cassandra chẳng thể nhìn rõ nét mặt hắn, nhưng nàng biết rõ, hắn đang nhìn nàng chăm chú, không rời.
"Ta sợ bước vào hôn nhân, không phải vì không tin chàng... mà là vì..." Giọng nàng như vỡ ra, "Ta không biết chàng có thể chấp nhận được con người thật của ta hay không."
Apollo cau mày, bối rối: "Dĩ nhiên là ta—"
Cassandra vội lắc đầu, động tác rất khẽ: "Hãy để ta nói hết."
Nàng vừa nói, vừa mở ra lĩnh vực của mình, bao phủ lấy cả hai. Đây là lần đầu tiên nàng làm vậy, khiến Apollo không khỏi hơi nheo mắt lại.
"Trước đây ta từng nói, ta không muốn con ta ra đời trong thế giới hiện tại. Nhưng sự thật là... ta hy vọng thế giới này sẽ thay đổi."
Nàng nuốt khan một cái, nhìn thẳng vào mắt hắn, nơi phản chiếu bóng hình của chính mình.
"Ta muốn thay đổi thế giới này, ta sẽ cố gắng thay đổi nó."
"Ananke nói rằng khi ta lựa chọn uống rượu mật thần thánh, điều đó đồng nghĩa với việc ta sẽ không bao giờ được tận mắt nhìn thấy thế giới mà ta từng đến — tương lai nơi các vị thần dần rút lui khỏi tầm mắt của loài người."
Apollo dường như hiểu ra điều gì đó, thần sắc trở nên nghiêm trọng chưa từng thấy.
Cassandra nhếch môi cười, toàn thân ngập trong sự tĩnh lặng gần như tuyệt vọng.
Không còn gì cần phải che giấu nữa.
"Thần linh sẽ tồn tại vĩnh viễn dù không còn được loài người thờ phụng, nhưng nếu không có phàm nhân chứng kiến kỳ tích của thần linh, thì rất khó để có thể sản sinh ra những vị thần mới với quyền năng vĩ đại. Apollo... ta muốn phá vỡ trật tự giai cấp khắt khe hiện tại. Ta muốn nhìn thấy một tương lai nơi các vị thần không còn là những kẻ thống trị số phận loài người. Hoặc ít nhất... không còn tùy tiện can thiệp vào đời sống phàm nhân."
"Ta dự định dùng lời tiên tri để dẫn dắt mọi chuyện, dẫn đường cho nhân loại, khiến thế giới này tiến tới hình thái mà ta mong muốn. Ta không biết sẽ mất bao lâu — có thể là hàng ngàn năm. Ananke đã nhận ra kế hoạch của ta ngay từ khi ta trở thành thần, và người sẽ tìm cách ngăn trở."
"Đó sẽ là một canh bạc can thiệp vào vận mệnh, một cuộc chiến giữa những khả năng tương lai khác nhau. Ta rất có thể sẽ thất bại. Nếu đến lúc phải dùng đến vũ lực... ta sẽ cần đến sự giúp đỡ của chàng. Nhưng điều đó cũng sẽ kéo chàng vào cuộc chiến."
Nàng đặt tay lên má Apollo, giọng run rẩy: "Những gì ta làm sẽ phá huỷ luật lệ mà chàng quen thuộc, khiến chàng mất đi quyền uy trong lòng phàm nhân. Nếu kết hôn với ta, chàng có thể sẽ bị coi là kẻ thù của cha chàng — Zeus, và của đại đa số các vị thần. Dù vậy, chàng vẫn nguyện ý sao? Dù là như thế, chàng vẫn sẽ chấp nhận ta?"
Bàn tay nàng lướt xuống bờ vai hắn, rồi tới ngực, như thể chuẩn bị đẩy hắn ra bất cứ lúc nào.
"Lẽ ra ta nên nói cho chàng biết tất cả trước khi trở nên bất tử. Ban đầu đó chỉ là một khát vọng điên rồ do cơn giận nhất thời với Ananke mà thôi. Nhưng khi thực sự nắm trong tay quyền năng tiên tri, ta mới nhận ra... nếu dùng nó một cách gián tiếp và khéo léo để ảnh hưởng đến thần linh và loài người, ta thật sự có thể biến điều viển vông thành hiện thực."
"Còn lý do ta chưa nói cho chàng biết ngay..." Cassandra bật cười tự giễu, "Có lẽ là vì ta ích kỷ, muốn trì hoãn thêm một chút, không muốn sớm nghe thấy quyết định của chàng."
"Nhưng bây giờ chàng đã biết rồi."
Nàng khẽ cắn môi, ngẩng đầu, cố gắng không sợ hãi khi nhìn vào mắt hắn, chờ đợi phản ứng.
"Chuyện này ta chưa từng kể với ai. Ngay cả Dionysus cũng không. Chàng là người đầu tiên được nghe."
Apollo còn chưa kịp mở miệng, Cassandra đã dùng đầu ngón tay bịt lấy môi hắn: "Đừng trả lời ngay. Ta muốn chàng suy nghĩ thật kỹ."
Nàng buông lỏng vai, khẽ đẩy nhẹ ngực hắn: "Ta chỉ muốn nói đến vậy."
Nhưng giây tiếp theo, Apollo lại ôm chặt nàng.
"Một... hai... ba..." Hắn bắt đầu đếm.
Cassandra mơ hồ không hiểu, ngẩng lên khỏi lồng ng.ực hắn đầy nghi hoặc.
Khi đếm đến hai mươi mốt, Apollo đột ngột dừng lại.
"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi."
Ánh sáng như sao trời rực rỡ trong đôi mắt xanh thẳm của hắn, ngón tay cái nhẹ lướt qua gò má nàng.
"Nếu đó là điều đang đè nặng tâm trí nàng, thì ta chấp nhận."
Cassandra tròn mắt kinh ngạc: "Chàng—"
"Ta không thể nói là hoàn toàn hiểu hay đồng tình với tất cả suy nghĩ của nàng. Nhưng ta cũng không cho rằng thế giới hiện tại là hoàn mỹ không tì vết." Hắn cúi xuống khẽ hôn lên môi nàng, nhẹ như đặt dấu ấn lên khế ước. Hàng mi dài rung nhẹ, in lên dưới mắt cái bóng mỏng màu nhạt, như cánh bướm vàng đậu vào tim nàng.
Nàng bất giác cảm thấy tất cả như một giấc mộng đẹp quá mức thực tế.
Có lẽ nhận ra được điều đó, Apollo bắt chước nàng trước đó, nhẹ nhàng nhéo má nàng một cái. Cassandra "á" khẽ một tiếng. Hắn cười rạng rỡ, không nhịn được lại hôn nàng thêm lần nữa.
"Cảm ơn nàng đã chịu mở lòng với ta. Ta rất vui mừng. Còn về những chuyện khác... chúng ta có thật nhiều thời gian để thảo luận, để thuyết phục nhau, rồi cùng nhau từng chút một thực hiện nó." Hắn ngừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, "Vậy... hôn lễ thì sao?"
Cassandra không nhịn được đảo mắt: "Chàng muốn như vậy đến thế à? Vậy thì... cho chàng đó."
"Ừm," Apollo đáp lời không chút che giấu, "Ta muốn một hôn lễ thật huy hoàng, để toàn thế giới biết rằng nàng mãi mãi là bạn đời của ta."
Đã nói tới nước này rồi, Cassandra chỉ biết nhắm mắt lại, bất lực: "Đừng làm lố quá là được."
"Ta sẽ cố."
Nàng nhướng mày, quyết định tạm thời không truy cứu thêm.
"Ta từng đan cho chàng một vòng hoa... nhưng vô ý bóp hỏng mất rồi... không phải cố ý đâu." Giọng nàng càng nói càng nhỏ.
Apollo cũng thoáng biến sắc, biểu cảm trở nên khó tả. Sau đó, hắn đưa tay ra sau lưng, như từ hư không triệu hồi ra một vương miện hoa tinh xảo và lộng lẫy. Nhìn kỹ sẽ thấy, từng cánh hoa, từng nhành lá tạo nên vương miện ấy đều là loài hoa đặc hữu của Arcadia, tươi mới đến mức như vừa được hái, rõ ràng là mới hoàn thành không lâu.
"Là chàng tự tay kết đấy à?"
Apollo nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lộ liễu đến mức không thể lầm lẫn — rõ ràng đang đòi hỏi lời khen: "Thấy nàng kết nhiều lần như vậy, ta tất nhiên cũng học được rồi."
Cassandra mấp máy môi mấy lượt mới khẽ khàng hỏi, giọng khàn đi: "Tặng cho ta sao?"
Apollo không trả lời, chỉ trực tiếp đội vương miện lên cho nàng. Sau đó, hắn nắm lấy tay nàng, áp lên môi, hôn lên mu bàn tay nàng.
Tựa như thần dân cúi đầu trước Nữ hoàng.
Cũng tựa như dấu ấn của kẻ tuyên thệ chủ quyền.
"Tất nhiên rồi." Hắn thì thầm, không chỉ là đang trả lời câu hỏi của nàng, mà còn nhân đó cúi xuống, tìm kiếm đôi môi nàng thêm lần nữa.
Còn chiếc vương miện vừa đội lên kia lắc lư một lát rồi lặng lẽ trượt khỏi mái tóc Cassandra, nhẹ nhàng rơi xuống đất — nhưng đó lại là chuyện khác rồi.