• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng chói lọi xuyên qua màn sương dày đặc bao quanh đỉnh Cyllene, tựa như mũi tên bắn theo một quỹ đạo định sẵn, rọi sâu vào lòng núi hiểm trở, dừng lại trước lối vào của một cung điện ẩn giấu trong hang đá.

Apollo nhảy xuống từ cỗ xe ngựa hai bánh, đứng trước cánh cửa đóng chặt.

Hắn không rõ cung điện này thuộc về vị thần nào—màn sương dày đặc bao quanh nơi đây đến cả gió lớn cũng không thể thổi tan, quá mức bất thường. Trước đó, hắn thậm chí còn không biết rằng tại ranh giới Arcadia và Achaea lại có một nơi cư ngụ của thần linh. Thế nhưng, suốt chặng đường, mọi lần gieo quẻ đều không chút sai lệch mà dẫn hắn đến đây. Không thể nào nhầm được—kẻ trộm chắc chắn đang ẩn sau cánh cửa đá này.

Apollo mím môi chặt lại, đưa tay gõ lên cánh cửa kim loại.

Cộc, cộc, cộc!

Không ai trả lời.

Hắn nhíu mày, vết hằn giữa trán càng thêm sâu, lại nặng tay gõ thêm hai cái nữa. Đợi một lát vẫn chẳng có động tĩnh, Apollo bực bội hít vào một hơi dài.

RẦM—!

Một vật nặng rơi xuống, một luồng cuồng phong đột ngột thổi tung cánh cửa nặng nề, cuốn bay đám bụi mờ trong khoảnh khắc. Apollo bước qua ngưỡng cửa, tiến vào trong hang đá.

Cung điện này không lớn, bố cục đơn giản, không hề có đèn đuốc, chỉ có những cột đá bán trong suốt rủ xuống từ trần hang phát ra ánh sáng mờ ảo như ngọc quý. Apollo đứng nơi cửa ra vào chờ một lát, nhưng chủ nhân cung điện không hề xuất hiện dù hắn vừa xông thẳng vào một cách ầm ĩ. Sự tĩnh lặng tuyệt đối bao trùm cả không gian, tựa hồ mang theo một tia giễu cợt chắc nịch.

Lửa giận trong lòng Apollo bùng lên, hắn sải bước xuyên qua đại sảnh trống trải, tiến vào một động đá rộng rãi hơn.
Nơi đây cuối cùng cũng có dấu vết sinh hoạt.

Apollo lập tức đảo mắt quan sát, ngay lập tức trông thấy một cái nôi đặt trong hốc đá. Khi ánh mắt của đứa con thần Leto chạm đến bọc tã lót được những tấm vải tinh mỹ quấn quanh từng lớp, một dự cảm mãnh liệt ập đến với hắn.

Hắn bước lên hai bước, liền nhìn thấy một đứa bé tóc đen đáng yêu. Đứa trẻ ngủ rất say, trong giấc mộng còn đang m.út ngón tay, dường như hoàn toàn không hay biết về sự hiện diện của vị khách lạ đang đến gần.

"Dậy đi, kẻ trộm giả vờ ngủ." Apollo lạnh lùng quát khẽ.

Bé trai trong tã lót chậm rãi mở mắt, chớp đôi đồng tử màu xanh lục ngây thơ: "Ngươi là ai?"

"Câu đó phải để ngươi trả lời mới đúng."

Bé trai lười biếng ngồi dậy, ánh vàng sẫm bao quanh tròng mắt thoáng hiện lên rõ nét khi cất lời: "Rất vui được gặp ngươi, con trai của Leto, ta là Hermes. Mẹ ta là Maia, con gái của Atlas, còn cha ta là Zeus, kẻ giáng xuống sấm sét."

Apollo không vì thân phận của y mà mềm lòng, hắn lạnh lùng hỏi: "Nàng đâu?"

Hermes nghiêng đầu: "Nàng? Ta không biết ngươi đang nói về ai." Y chợt kéo dài giọng, vẻ mặt chợt ngộ ra: "À—ngươi đang tìm người sao? Đáng tiếc thay, ta mới sinh ra hôm qua, thậm chí còn chưa bước được mấy bước trên mặt đất, làm sao biết được chuyện ngoài kia? Dù ta có muốn giúp, cũng lực bất tòng tâm thôi."

Apollo nghiến răng: "Đừng hòng chối cãi! Đàn bò của ta bị trộm mất, tiên nữ do ta bảo hộ cũng bị bắt đi. Dù ngươi có là một kẻ sinh ra đã biết lừa lọc, thì lời nói dối tinh vi đến đâu cũng không qua được bói toán của ta. Ta biết chính ngươi là kẻ làm trò quỷ này."

Nghe đến từ "bị bắt đi", vẻ mặt Hermes thoáng biến đổi kỳ lạ. Y đảo tròng mắt một vòng, nhưng vẫn cố chấp không thừa nhận: "Con trai của Leto, sao ngươi cứ làm khó ta như vậy? Ta chưa từng thấy đàn bò của ngươi, cũng chẳng biết 'nàng' mà ngươi nhắc đến là ai. Ta có thể lấy danh nghĩa của cha mà thề."

"Thành thật khai ra." Sắc mặt Apollo lạnh lùng, đôi mắt xanh thẳm rực sáng vì cơn giận ngùn ngụt. Hắn dễ dàng nhấc bổng đứa trẻ lên bằng một tay, lắc mạnh đầy đe dọa. "Ta không ngại ném ngươi xuống vực Tartarus."

"Ngươi thật là thô lỗ! Đã bảo ta chẳng biết gì rồi mà!" Hermes vùng vẫy loạn xạ, miệng lớn tiếng cãi, "Nếu ngươi không tin, chi bằng đem ta đến chỗ Zeus đi, để cha của chúng ta phân xử đúng sai. Như thế chẳng phải hợp lý hơn sao?"

Nghe vậy, Apollo nheo mắt, động tác trên tay thoáng khựng lại.

Hermes cũng lập tức thu lại dáng vẻ oan ức khoa trương, ánh mắt xanh lóe lên một tia giảo hoạt: "Như thế, sẽ chẳng ai có cớ chặn đường chúng ta đến Olympus nữa, phải không?"

Dừng một lát, y nở nụ cười đầy ẩn ý: "Yên tâm đi, nàng vẫn an toàn."

*

Apollo mang theo Hermes tiến vào cung điện vàng son trên đỉnh Olympus.

Không lâu sau, hai người một trước một sau rời khỏi bậc thềm tráng lệ dẫn lên thiên tọa. Hermes đã thay đổi hình dạng, trở thành một thiếu niên.

Tóm lại, chuyện này đã gần như kết thúc:

Apollo và Hermes mỗi người một lời, vụ mất trộm làm Zeus thích thú. Ngài thừa nhận thân phận của Hermes nhưng chưa vội trao quyền cho y. Trước tiên, Zeus ra lệnh cho con trai út dẫn Apollo đi tìm lại đàn bò bị mất. Khi thuật lại sự việc, Apollo không nhắc gì đến Daphne, vì thế trong mắt các thần linh, Hermes—vị thần bẩm sinh với quyền năng trộm cắp—chỉ mới lấy đi đàn bò của Apollo, chứ không phải ai khác.

Apollo mặt lạnh điều khiển cỗ xe ngựa trời rời khỏi Olympus, mang theo Hermes. Khi bóng tuyết vĩnh cửu trên đỉnh núi và những cung điện tráng lệ của các thần đã mờ xa, Apollo bỗng kéo dây cương, thẳng tay ném Hermes xuống dưới: "Dẫn đường."

Hermes thân thủ linh hoạt, ngay trước khi rơi xuống biển mây liền nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung. Y khoanh tay sau lưng, lùi vài bước trong không khí, vẫn cười như gió xuân: "Trời hãy còn sớm, ngươi vội gì? Thôi được rồi, đừng trừng mắt nữa, ta biết rồi."

Giọng y lười biếng, nhưng khi cất bước liền lập tức kéo giãn khoảng cách với Apollo. Tốc độ nhanh khủng khiếp, tựa như trên chân mọc ra đôi cánh.

Apollo lập tức đuổi theo.

Tận khi đến vùng đồi gần Pylos, Hermes mới chậm lại, dẫn hắn đến một bãi cỏ trù phú dưới chân đồi, chỉ về phía hang động trên đỉnh.

Apollo cảnh giác nhắc nhở: "Đừng hòng nhân cơ hội tẩu thoát."

Hermes thở dài uể oải: "Lần này ta không lừa ngươi."

"Ta sẽ tự mình kiểm chứng."

Trong hang đá rộng lớn, khắp nơi đều là bò. Apollo quét mắt nhìn qua, lập tức nhận ra thiếu mất hai con. Hai con bò đó đã bị con trai của Maia làm gì thì có thể truy xét sau. Hắn quay ngoắt lại, sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hermes không nói một lời.

Hermes ngẩng cằm: "Trên kia."

Vừa dứt lời, Apollo đã biến mất.

Trên đỉnh đồi có một cây cổ thụ nghiêng mình theo hướng gió, bóng râm rậm rạp phủ xuống một cái hang nhỏ khuất tầm mắt.

Apollo đứng yên một lát, dường như chần chừ.

Sau đó, hắn vén nhành cây chắn trước cửa hang.

Và ngay lập tức, hắn nhìn thấy Daphne.

Nàng tựa nghiêng bên cửa động, đôi mắt nhắm chặt.

Nỗi sợ vô căn cứ suýt nữa làm suy nghĩ của hắn đông cứng. Apollo nhanh chóng kiểm tra: không có dấu hiệu bị thương, sắc mặt bình thường, lồng ng.ực vẫn phập phồng đều đặn.

Tập trung một chút là có thể nghe thấy hơi thở nhè nhẹ.

Nàng chỉ là đang ngủ.

Cơn hoảng loạn chợt ập đến khi nãy bỗng trở nên nực cười. Apollo sa sầm nét mặt đầy bực bội, nhưng khi cúi người xuống, vẻ mặt hắn bất giác dịu đi.

Rêu mềm phủ trên nền động như tấm thảm xanh mượt mà, Daphne nằm yên trên lớp địa y ấy, lấy phần đá lồi lên làm gối tựa. Chiếc áo choàng quen thuộc lơ đãng trượt khỏi bờ vai, gần như không che chắn được gì. Hẳn là nàng đã kiệt sức mà thiếp đi lúc nào không hay. Nhìn sắc diện yên bình của nàng, dường như nàng không cảm thấy khó chịu hay lạnh lẽo.

Apollo chợt nhớ lại—các tiên nữ ghét chốn đô thành, không như phàm nhân bắt chước cung điện thần linh để xây dựng nhà cửa. Ngược lại, họ thích trú ngụ trong hang động, suối nguồn. Lần đầu gặp mặt, Daphne cũng hồn nhiên nói rằng nàng muốn tìm một hang động để nghỉ lại qua đêm. Việc nằm ngủ trên mặt đất thế này, hay thậm chí trên nền đá cứng rắn, rõ ràng là chuyện quá đỗi bình thường trong hành trình của nàng. Ngược lại, sống trong nhà đá hay đền thờ mới là điều hiếm hoi.

Dù vậy, Apollo vẫn thấy bất mãn với Hermes—ít nhất cũng nên cho nàng một tấm da thú lót dưới thân để giữ ấm. Hắn hào phóng hơn Hermes nhiều, chưa bao giờ khắt khe trong những chuyện thế này.

"Ta không lừa ngươi đúng không?"

Tiếng nói vui vẻ của con trai Maia vọng lên từ sườn dốc bên dưới, len qua những tán cây.

Apollo phớt lờ y.

Lông mi của Daphne khẽ run, bị tiếng nói đánh thức, dường như sắp tỉnh giấc.

Tốt, đỡ mất công gọi dậy. Apollo lạnh lùng đánh giá.

Hermes vốn xảo quyệt và tinh anh, hành động trộm cắp chắc chắn không chỉ để tạo cơ hội đặt chân lên đỉ.nh Olympus. Hắn đoán con trai Maia sẽ còn đưa ra một thỏa thuận khác. Cả hai bọn họ, theo một nghĩa nào đó, đều đứng trên lập trường tương đồng, không phải là không thể hợp tác. Chính vì vậy, một khi đã xác nhận "con tin" Daphne vẫn an toàn, hắn không nên lãng phí thời gian ở đây nữa, mà nên ra ngoài tính sổ với Hermes.

Nhưng Apollo không hề nhúc nhích.

Khi Daphne lờ mờ mở mắt, thứ nàng nhìn thấy chính là gương mặt của Apollo ở cự ly gần đến khó tin. Trong ánh sáng lờ mờ của động, hắn theo đúng nghĩa đen mà tỏa sáng. Đường nét khuôn mặt hoàn mỹ đến mức trái tim như ngừng đập, gần đến mức hư ảo, lấp đầy tầm mắt mơ màng của nàng, tựa như một giấc mộng hoang đường.

Bản năng của sinh vật sống là hướng đến cái đẹp, không liên quan đến việc nàng là ai.

Mà trong mộng, mọi chuyện đều được cho phép. Nghĩ đến là có thể làm, bao gồm cả việc chạm vào một vị thần.

Vậy nên nàng vươn tay ra, tò mò và cẩn trọng vuốt nhẹ mái tóc vàng kim lấp lánh của hắn. Làn tóc hơi cứng nhưng vẫn mượt mà như lụa, trượt qua những kẽ tay, để lại một cảm giác êm ái xen lẫn chút ngứa ngáy gợi tình. Vì không bị ngăn cản, nàng càng trở nên táo bạo, không chỉ đơn thuần chạm vào mà còn dùng ngón tay nhỏ khẽ quấn lấy những lọn tóc xoăn ở đuôi, một vòng, hai vòng...

Bàn tay mạnh mẽ chụp lấy tay nàng.

Cử động nhỏ bị cắt ngang, giấc mộng nhẹ bẫng lập tức sụp đổ, hoàn toàn chồng khớp với thực tại.

Hơi lạnh độc hữu của thần linh áp lên lòng bàn tay và mu bàn tay. Daphne giật bắn mình, đồng thời cảm thấy máu toàn thân đều dồn cả lên mặt.

"Thật sự là ngài... Ta không biết là ngài, ta tưởng mình đang mơ... Vì quá đẹp, nên vô thức vươn tay chạm vào một chút..."

Nàng không thể giải thích hành động khi nãy của mình, cũng không dám nhìn xem Apollo có biểu cảm gì, đành cúi mặt xuống cố gắng giải thích, nhưng càng nói lại càng thấy như đang tự bào chữa.

Apollo vẫn giữ im lặng. Daphne đành lí nhí nói nhỏ: "Ta không có ý mạo phạm ngài, xin ngài thứ lỗi cho sự đường đột của ta, ta—"

Lời biện hộ chìm nghỉm trong khoảng lặng dồn nén, như đang ẩn giấu điều gì đó.

Lưng nàng dựa vào đá, trước mặt là vị thần khó lường. Hang động vốn đã không lớn, nay lại trở nên chật hẹp hơn bao giờ hết.

Bản năng mách bảo nàng rằng đây là tình thế nguy hiểm. Daphne cố gắng rút tay lại, như thể có thể xóa sạch chứng cứ cho hành động cả gan của mình.

Apollo siết chặt tay nàng hơn.

Nàng cứng đờ người, không dám nhúc nhích.

Hơi thở dài như có thể chất chứa cả sự thay đổi của bốn mùa kéo dài trong không gian.

Rồi đột nhiên, Apollo thả tay nàng ra.

Daphne lập tức chiếm thế chủ động, mặc kệ trái tim đang đập thình thịch, chống tay vào vách đá đứng dậy, giả vờ như chẳng có gì xảy ra.

"Tối qua ta có chút mất ngủ, nên vô tình ngủ quên ở đây."

Apollo dường như cũng không định truy cứu sự việc vừa rồi, chỉ thản nhiên hỏi: "Có bị thương không?"

Nàng lắc đầu thật mạnh.

Apollo khẽ cười, khóe môi cong lên tạo thành một đường nét dịu dàng, nhưng chỉ thoáng qua như ảo ảnh. Khi hắn xoay người bước ra khỏi hang, Daphne không vội bước theo ngay, mà lặng nhìn hai tay mình một lát, sau đó siết nhẹ nếp áo trước ngực.

*

Nhìn thấy Hermes dưới dáng vẻ thiếu niên, Daphne hơi ngây người, nhưng rất nhanh đã chấp nhận thực tế rằng một đứa trẻ có thể hóa thành chàng trai chỉ trong nửa ngày. Dù sao đi nữa, thần linh không thể đo lường bằng lẽ thường của nhân loại. Họ khi sinh ra đã có trí tuệ trưởng thành, dung mạo thay đổi theo sức mạnh cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nàng vô thức tưởng tượng hình dáng của Apollo khi mới sinh ra trên đảo Delos... nhưng hoàn toàn không hình dung nổi.

Apollo liếc nhìn nàng với ánh mắt khó tả, rồi quay sang Hermes: "Đừng vòng vo. Con trai Maia, ngươi muốn gì?"

Daphne đoán rằng hai người con trai của Zeus sẽ có một cuộc thương thảo chính trị. Để tránh nghe phải những điều không nên biết, nàng tự giác rời đi, vòng qua sườn núi bên kia để đảm bảo không thể nghe được gì.

Nhưng cách thần linh đàm phán lại khác xa tưởng tượng—

Chẳng bao lâu sau, từ phía bên kia vang lên tiếng đàn du dương, mỗi nốt nhạc trong trẻo như giọt sương mai, kết thành những giai điệu đẹp đẽ dài ngắn đan xen. Ai đó đang cất tiếng hát theo tiếng đàn, loáng thoáng nhận ra là giọng của Hermes, nhưng nàng không nghe rõ lời ca.

Daphne ôm gối ngồi trên bãi cỏ, lặng lẽ nghe khúc nhạc, tâm trí dần trôi xa.

Nếu mọi tranh chấp có thể giải quyết bằng thi ca và âm nhạc, hẳn thế giới này sẽ tốt đẹp hơn nhiều.

Tất nhiên, cuộc đàm phán giữa Hermes và Apollo chắc chắn không đơn giản đến vậy, nhưng nàng không cần chủ động dò hỏi nội tình. Trước đó, Eros cũng đã nói, chuyện nội bộ của thần linh trên đỉnh Olympus, nàng biết càng ít thì càng tốt. Dù giờ đây nàng đã có sự lựa chọn, điều đó vẫn không hề thay đổi. Chỉ mong Hermes giữ lời hứa, đừng để lộ chuyện nàng tự nguyện bị đánh cắp.

Dù thái độ có phần lơi lỏng, Apollo cũng không thể nào dung thứ sự thử thách táo bạo như vậy.

Khoảnh khắc trong hang động, nụ cười dịu dàng hiếm hoi của Apollo vẫn còn bùng cháy trong tâm trí nàng, nơi cổ tay từng bị siết chặt dường như vẫn còn nóng rực. Giờ thì nàng có thể khẳng định—hắn không phải là hoàn toàn thờ ơ.

Dáng vẻ hợp nhãn cùng sự nỗ lực không từ thủ đoạn cuối cùng cũng đổi lấy chút ít đối đãi đặc biệt.

Nếu không phải đã chết một lần, nàng cũng không nhận ra mình là một kẻ đánh cược điên cuồng đến vậy. Chỉ một chút lợi thế ấy thôi cũng đủ để nàng tiếp tục tham gia kế hoạch của Eros, tiếp tục đặt cược trên bàn để tìm con đường rời khỏi thế giới này.

Daphne thử đếm xem từ trước đến nay mình đã dối gạt Apollo bao nhiêu lần, nhưng nhanh chóng từ bỏ. Không phải vì nhớ không rõ, mà là vì nhớ quá rõ—bởi từng lời nói dối, từng hành động ẩn chứa ý đồ đều kéo theo cơn đau nhức dữ dội, như sự phản kháng của mũi tên vàng trong tim. Con người vốn luôn ghi nhớ cảm giác đau đớn một cách sâu sắc hơn.

Nàng tựa trán lên đầu gối, lặng lẽ hít thở thật sâu.

Nghĩ về những điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Hậu quả của việc lật tẩy lá bài của mình, ngay từ đầu nàng đã hiểu rõ. Nàng biết đùa bỡn tình cảm của kẻ khác đáng lẽ phải khiến nàng cảm thấy hổ thẹn, nhưng lúc này nàng không còn tâm trí để do dự. Chỉ cần xuất hiện một chút mềm lòng, nàng sẽ như cuộn len lăn xuống dốc, một khi lăn tròn sẽ khó mà dừng lại, càng cố thu hồi lại càng chỉ rối tung thành một mớ bòng bong vô phương tháo gỡ. Nếu phải gánh chịu sự trừng phạt của lương tâm, vậy thì để sau khi mọi chuyện kết thúc hẵng hay.

"Daphne."

Apollo không rõ đã đứng trước mặt nàng bao lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng.

Nàng ngẩng đầu, mỉm cười: "Ngài và Hermes đã thương lượng xong rồi?"

Apollo không che giấu: "Ta đã trao lại quyền bảo hộ mục đồng cho hắn, dạy hắn cách dùng xúc xắc để bói toán, coi như sự công nhận của ta đối với hắn."

Daphne ngạc nhiên đến mức lặng thinh. Apollo cho đi... có vẻ hơi nhiều thì phải? Hermes về sau vốn được biết đến là vị thần của thương nghiệp, nàng không khỏi nghi ngờ Apollo đã bị cậu em trai tinh ranh này lừa gạt: "Vậy còn ngài, đã nhận được thứ gì để trao đổi?"

Apollo giơ vật trong tay lên—một loại nhạc cụ có dây. Mặt ngoài của mai rùa được bọc da bò làm thành hộp cộng hưởng, thanh gỗ uốn cong như sừng bò vươn lên trên, được cố định bằng một chiếc trụ nhỏ, từ đó căng ra bảy sợi dây đàn nối xuống thùng đàn. Hắn khẽ dùng phiến gảy lướt qua dây đàn, âm thanh ngân lên trong trẻo mà mê hoặc. Khi trước Hermes cũng đã sử dụng cây đàn này để hòa nhạc, nhưng đến tay Apollo, âm sắc dường như còn trở nên mỹ diệu hơn.

"Ta đã nhận lấy nhạc cụ hắn tạo ra, tên là đàn lyre."

Thì ra đàn lyre là do Hermes phát minh? Apollo quả nhiên xứng danh thần hộ mệnh của âm nhạc, lại sẵn lòng dùng đàn lyre để trao đổi quyền năng.

Nét mặt khó tin của nàng dường như khiến Apollo vui vẻ. Hắn lại tiện tay gảy thêm một đoạn nhạc, rồi mới cất đàn đi, tiếp tục bình thản nói: "Hắn đã trở lại đỉnh Olympus, cha sẽ sớm ban cho hắn một chỗ đứng trong điện vàng. Điều này trùng khớp với lời tiên tri đầu tiên của ta, cũng có lợi trong việc củng cố quyền năng của ta. Và," Hắn dừng lại một thoáng. Apollo chậm rãi chớp mắt, ánh nhìn khóa chặt nàng: "Hắn cũng đã hứa vĩnh viễn không chạm đến nơi cư ngụ và bất kỳ tài sản nào của ta."

Nhịp tim hỗn loạn gõ vang màng nhĩ, một luồng chấn động theo cột sống dâng trào, Daphne đối diện ánh mắt của hắn: "Ta không có tư cách đánh giá quyết định của ngài, nhưng ta tin rằng, dĩ nhiên đó là một quyết định chính xác."

Nàng đột nhiên đổi giọng, như thể thuận miệng nhắc đến một chuyện chẳng đáng bận tâm: "Nhắc mới nhớ, Hermes tự xưng là vua trộm cắp, chẳng có thứ gì hắn không thể đánh cắp. Trên đường tới đây, ta đã hỏi hắn liệu có cách nào trộm đi tình cảm của ta—chẳng hạn như tình yêu hay không. Nếu được như vậy, thì ta sẽ không cần đến mũi tên chì của Eros, cũng không cần phải chờ đợi, ta có thể lập tức rời đi mà không còn gây phiền phức gì cho ngài nữa."

"Hắn trả lời thế nào?" Apollo điềm nhiên hỏi, nhưng con ngươi lại vô thức giãn rộng.

"Hermes bị câu hỏi của ta làm khó. Cuối cùng hắn nói, hắn có thể thử dùng những lời dối trá và mưu mẹo để đánh cắp trái tim ta, đến khi đó, tình yêu vốn có cũng sẽ không còn nữa."

Một khoảng ngừng đầy ẩn ý.

Daphne bật cười: "Tất nhiên, ta đã từ chối đề nghị đó. Ta cũng không nghĩ hắn có thể thành công."

Apollo khép hờ đôi mắt, bặm môi, không bình luận.

Thấy vậy, nàng không tiếp tục chủ đề này nữa: "Vậy lần này tính sao đây? Nhiều bò như vậy, lẽ nào ngài cũng tặng hết cho Hermes cùng với quyền năng luôn rồi?"

"Không. Hermes sẽ đưa đàn bò trở về trang trại cũ. Ta sẽ quay lại Delphi trước, còn một phần sau của lời tiên tri cần giải quyết." Apollo liếc nhìn cỗ chiến xa hai bánh đang chờ cách đó không xa, cằm bỗng căng lên như vừa hạ quyết tâm. Hắn nhìn nàng, gằn từng chữ một: "Ngươi theo ta về Delphi."

Không đợi nàng đáp lời, hắn đã huýt sáo triệu hồi thiên mã, dứt khoát nhấc nàng lên xe, đặt vững bên cạnh mình.

Con trai của Leto dường như đã chán ngấy Pylos, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Hắn vung cương lên, thiên mã kiêu hãnh cất cao tiếng hí, dang rộng đôi cánh tuyết trắng, lao vút về phía bầu trời.

Cưỡi thiên mã quả thực khác xa với đi xe hươu, đúng nghĩa là cất cánh bay đi. Daphne suýt nữa mất thăng bằng, hoảng loạn níu lấy cánh tay Apollo qua lớp áo choàng của hắn.

Nàng cảm nhận rõ ràng cơ bắp của hắn bất giác căng cứng vì sự động chạm của nàng.

Apollo nhìn thẳng về phía trước, như thể toàn bộ tâm trí đều tập trung khai phá con đường trên bầu trời, chẳng buồn để tâm đến hành động của nàng.

"Xin thứ lỗi..." Daphne lí nhí xin lỗi, nhưng tay vẫn không buông ra. Suốt cả chặng đường, vẫn không hề buông ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK