• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Daphne mê man suốt một ngày mới tỉnh lại. Một nữ thần lẽ ra không thể bị bệnh tật xâm hại, thế nhưng nàng lại có chút mệt mỏi như thể vừa mới khỏi cơn trọng bệnh. Hermes và Apollo đều không có mặt, người chủ thực sự của cung điện trong động đá núi Cyllene – nữ thần Maia – đã gánh vác trách nhiệm chăm sóc nàng. Nhưng nói là chăm sóc, thực ra chỉ là mang đồ thêu tới gian phòng đá nơi nàng nằm mà lặng lẽ ngồi đó.

Nữ thần ấy dịu dàng mà kiệm lời, trước những lời thán phục của Daphne, nàng không lộ vẻ thẹn thùng, cũng chẳng tỏ ra tự mãn, chỉ mỉm cười điềm tĩnh. Tính cách trầm ổn nội liễm ấy dường như hoàn toàn trái ngược với con trai nàng – Hermes.

Thế nhưng, ngày hôm đó, Daphne vô tình chứng kiến cảnh Maia khiển trách Hermes.

"Nếu con trộm rượu mật và thức ăn thần thánh vì đứa trẻ kia, lẽ ra con nên lấy từ kho của cha mình. Cung điện của nguời giàu có vô cùng, thiếu một bình cũng chẳng ai để ý, dẫu có phát hiện ra, người cũng sẽ không trách cứ nửa lời – dù sao đó cũng là cho một đứa trẻ có hoàn cảnh đặc biệt. Nhưng con đã làm gì? Hebe là con gái của ai? Nếu nàng ta báo việc này, Hera sẽ phản ứng ra sao?"

Vị sứ giả khéo ăn nói chư thần lúc này không có lấy một cơ hội biện hộ, chỉ có thể cười cợt lắng nghe, nhân tiện còn nháy mắt với Daphne – kẻ không biết nên rời đi hay cứ giả bộ như đang tình cờ ngang qua. Maia nhận ra có người ngoài, bèn khẽ cười với nàng một cái rồi mới tạm thời nín lặng. Nhưng nhìn cảnh mẹ con họ đi vào nội điện, e rằng Hermes còn phải nghe thêm một lúc nữa.

Ngay lúc ấy, cánh cửa lớn của động cung chậm rãi mở ra.

Apollo sải bước vào, vừa thấy Daphne liền thoáng ngây người: "Sao ngươi lại ở đây?"

Hắn vừa thốt ra liền nhận ra cách nói này có phần không ổn, tựa như đang trách cứ nàng, bèn lập tức sửa lại: "Ngươi đã có thể xuống giường đi lại rồi sao?"

"Tỉnh lại là ta đã thấy khỏe hơn nhiều."

Trong chốc lát, cả hai rơi vào trầm mặc. Đây là lần đầu tiên họ giáp mặt sau cuộc đối đầu đầy căng thẳng ấy.

"Nếu ở lại đây quá lâu sẽ gây nghi ngờ, vậy nên ta tạm thời rời đi, tạo ra giả tượng rằng ta đã quay về Delphi." Apollo cứng nhắc giải thích vì sao mình vắng mặt, do dự một chút rồi mới cất giọng xác nhận lại: "Ngươi thật sự không sao? Khi đó... ta đã thất thố."

"Thật sự không sao mà," Daphne cúi đầu nói, "Ngài giận ta cũng là điều hợp lẽ. Là ta tự tiện suy diễn, hơn nữa còn—"

"Chuyện đã qua rồi." Apollo cắt ngang. Dứt lời, hắn xoay người đi trước, tiến vào gian phòng đá nơi nàng đang tạm trú, bộ dáng quen thuộc như thể đã lui tới vô số lần. Nàng theo sát phía sau, giọng nói trong trẻo nhưng kiên định: "Ta đã suy nghĩ rồi, ta muốn làm theo lời khuyên của Hermes."

Apollo khựng lại, quay đầu nhìn nàng, không hề tỏ ra kinh ngạc trước quyết định này.

"Ta không có ý nghi ngờ thành ý của ngài, ta cũng tin rằng ở đảo Delos sẽ vô cùng an toàn. Nhưng ta không thể trốn ở đó mãi được – ta có quê hương, có người thân và bạn bè. Hơn nữa, khi trước, ngài đã đồng ý cho ta tạm thời ở lại Delphi, nếu giờ ta lại tới Delos nương nhờ ngài thì e rằng..."

Apollo nhíu mày, giọng điệu bình thản: "E rằng?"

Daphne nhìn hắn không trốn tránh, từng chữ rõ ràng: "E rằng không thỏa đáng."

Nàng lại hỏi: "Hiện giờ, ngài nhìn ta như thế nào?"

"Có lẽ ta tự đa tình, nhưng nếu giờ ngài đã không thể hờ hững với sinh tử của ta, vậy ta có thể nuôi một tia hy vọng chăng... rằng trong mắt ngài, ta không còn là một nữ thần tùy tiện nào đó, có cũng được mà không có cũng không sao?"

Ánh mắt Apollo lóe lên một tia dao động, môi mấp máy.

Nàng cướp lời: "Ta không muốn thúc ép ngài, cũng không muốn dồn ngài vào thế phải đưa ra một đáp án mà tương lai có thể sẽ hối hận."

"Có lẽ, tách ra một thời gian để suy nghĩ thấu đáo, đối với ngài, đối với ta, đều là điều tốt." Nói rồi, nàng đổi chủ đề: "Maia đã cho thần tử uống một chút rượu mật, trông nó đã khá hơn nhiều, chỉ là vẫn đang ngủ say. Ngài có muốn qua xem không?"

Apollo như còn đắm chìm trong dư âm của chủ đề trước, im lặng một lát rồi mới đáp: "Được."

Thần tử của Semele hiện đang được đặt trong một gian động thất ẩn sâu trong cung điện, hai con đường nhỏ dẫn ra vách núi bên kia và vào chính điện, tiện để Hermes có thể xông vào đưa đi bất cứ lúc nào. Nhưng cũng vì vậy, nếu có hai người cùng lúc đứng trong đó, không gian vốn nhỏ hẹp lại càng thêm chật chội.

Daphne lùi sang một bên, tựa vào vách đá, nhường ra một khoảng trống. Nhưng dù vậy, Apollo vẫn đứng ngay phía sau nàng, từ trên vai nàng nhìn xuống đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình – đứa trẻ có vận mệnh mơ hồ.

"Mái tóc của nó giống hệt mẹ mình." Daphne thì thầm, đầu ngón tay hơi động đậy. Cảm giác khi tết tóc cho Semele tựa như chỉ mới ngày hôm qua.

Apollo lặng lẽ quan sát đứa bé trong chốc lát, rồi tùy ý hỏi: "Hermes đã tìm được người phù hợp để nuôi dưỡng nó chưa?"

Nói thế, nhưng ánh mắt hắn lại vô thức trượt xuống người Daphne, dừng lại nơi bờ vai thấp thoáng dưới mái tóc vàng nâu, rồi tới gáy nàng, làn da trắng mịn thấp thoáng dưới những lọn tóc mềm mại... Nhận ra bản thân đang thất thần, hắn lập tức khép mắt, buộc mình rời tầm nhìn về gương mặt đang say ngủ của đứa trẻ.

"Hắn hẳn là đã có chủ ý, nhưng chưa từng nói rõ với ta."

"Ta có thể cân nhắc đi cùng." Apollo đột nhiên buột miệng.

Daphne sững sờ, quay đầu lại, rồi lập tức nín thở.

Khoảng cách gần trong gang tấc, tựa hồ đã từng xảy ra mà không kịp nắm bắt.

Apollo cúi xuống nhìn nàng, nếu lúc này nàng cất tiếng, hơi thở sẽ phủ lên cằm hắn, thậm chí chạm tới môi hắn.

Nàng muốn làm như không có chuyện gì mà quay đi, nhưng hắn đã nắm lấy cánh tay nàng.

"Ngài... vừa nói gì?" Nàng lặng lẽ hỏi, chính mình cũng không rõ vì sao lại phải xác nhận lần nữa.

Apollo không đáp.

Nàng cảm nhận được ánh mắt hắn rơi xuống, dừng lại trên đôi môi mình, chuyên chú, mê hoặc, như một đứa trẻ đứng trước quầy kẹo lạ, nhìn đến xuất thần – nhưng vì chưa từng nếm qua, ngay cả tưởng tượng mùi vị cũng không biết bắt đầu từ đâu. Hắn chỉ có thể chăm chú ngắm nhìn, quên mất rằng mình có thể đưa tay ra, có thể hành động.

Chỉ cần một tín hiệu cho phép, thế cân bằng căng thẳng liền có thể bị phá vỡ.

Vì thế, nàng khẽ mím môi.

Năm ngón tay đang giữ lấy cánh tay nàng chợt siết chặt.

Hắn càng kề sát hơn, hàng mi vàng óng, sống mũi thẳng, cùng hương rượu mật thần thánh phảng phất trong không khí.

Nàng phân vân, không biết có nên nhắm mắt lại hay không.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, Apollo bỗng nhiên buông tay.

Daphne chưa kịp phản ứng, chỉ ngây ra mà nhìn theo ánh mắt hắn chuyển hướng về phía sau lưng mình.

Đứa trẻ trong nôi không biết đã tỉnh dậy từ bao giờ.

Đôi mắt màu đỏ tía thẫm của con trai Semele lặng lẽ dõi theo họ, tĩnh lặng mà thâm sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK