• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những tín đồ theo chân Dionysus nhanh chóng ngày càng đông đảo.

Từ Boeotia đến Thrace, mỗi khi Dionysus đi qua một thành bang hay làng mạc lân cận, lại có thêm người nhập hội. Phần lớn trong số họ là phụ nữ: họ từ bỏ gia đình, vứt bỏ khăn che mặt và dải băng tượng trưng cho sự đoan chính, để theo bước vị thần tái sinh, dấn thân vào hành trình không biết trước. Họ quên đi giàu sang hay nghèo khó, vứt bỏ quá khứ, trên đường đi ca hát hoan lạc, hái quả dại, và dùng hoa kết tóc cho nhau. Đôi tay quen cầm suốt chỉ và cuốc cày giờ nắm lấy cung tên, lao nhọn, những nữ tín đồ của Dionysus săn bắn như các nữ thần, từ bỡ ngỡ đến thành thạo. Khi bắt được con mồi, họ quây quần bên đống lửa, chế biến và cùng nhau chia sẻ.

Những sinh thể phi phàm được gọi là Satyr cũng nhập hội—những bán nhân bán dương ấy vừa có sự tinh ranh, tham lam của con người, vừa có sự hoang dại, phóng túng của thú vật. Chúng có thể chẳng phải bạn đồng hành đáng tin cậy, nhưng lại là bạn đường thú vị—có thể vừa đi lùi vừa nện gót guốc dê xuống đất tạo thành vũ điệu hoan hỉ, vừa cùng những kẻ dẻo miệng nhất trao đổi những câu bông đùa táo bạo. Ở đâu có chúng, mọi tranh cãi rốt cuộc cũng sẽ kết thúc bằng một tràng cười không dứt.

Mỗi bữa tiệc đều là một bữa tiệc dưới bầu trời, các tín đồ của thần rượu truyền tay nhau chén thánh chứa rượu được ban phước. Mỗi người uống một ngụm rồi trao cho kẻ bên cạnh, mà kỳ lạ thay, bất kể bao nhiêu người nhấp môi, chén rượu ấy chẳng bao giờ cạn.

Và chủ nhân của buổi tiệc di động này—đứa con trai tóc đen của Semele—luôn ngồi trên một mỏm đất hơi xa, dõi mắt nhìn tín đồ của mình tận hưởng hoan lạc. Bên cạnh y thường có một nữ thần tóc vàng với dung nhan mơ hồ. Chẳng ai trong số tín đồ từng hỏi tên nàng, nhưng họ biết nàng là nữ thần đầu tiên phụng sự vị thần của họ.

Hôm nay, khi họ dừng chân bên bờ sông Struma, cũng không ngoại lệ.

Dionysus quan sát các tín đồ đã ngà ngà say giữa buổi chiều, rồi trao chén rượu sóng sánh màu tím sậm cho Daphne. Nàng đón lấy, nhưng không uống.

"Suốt chặng đường này, ngươi vẫn luôn trầm mặc."

Mi mắt nàng khẽ run, không nhìn về phía người: "Ta chỉ là... không biết nên nói gì."

Dionysus dò xét nàng. Khi y nhìn như vậy, ánh mắt thanh thản và trong trẻo chẳng khác nào thuở còn là đứa trẻ. Nhưng ngoài điều ấy, có quá nhiều thứ đã đổi thay.

"Ngươi sợ ta, phải không?" Một lúc sau, y đi đến kết luận.

Daphne nâng chén rượu bằng cả hai tay, để mặc vị nồng nàn trượt xuống đầu lưỡi và cổ họng, giọng nói mơ hồ: "Một chút."

Dionysus điềm đạm hỏi: "Ngươi không thích lễ hội ta tổ chức ở thành Orchomenos? Hay không thể chấp nhận việc ta để Hera nhẫn tâm trừng phạt Ino và Athamas?"

Daphne không biết phải trả lời thế nào.

Nàng vốn chẳng có tư cách trách cứ Dionysus—chính Ino và Athamas là những kẻ quyết định phản bội y trước. Và hoan lạc cùng cuồng loạn vốn chỉ cách nhau một lằn ranh mong manh. Dionysus sở hữu quyền năng ấy, sử dụng nó thế nào là tự do của y.

Một lát sau, nàng nặn ra một nụ cười, giải thích lấp lửng: "Ngài trưởng thành quá nhanh... Ta chỉ là... chưa thể quen ngay lập tức."

"Ta lại thấy mình chưa trưởng thành đủ nhanh," Vị thần trẻ tuổi mỉm cười nhìn nàng. Thuở thiếu niên, y thậm chí còn thấp hơn Daphne, vậy mà giờ đây đã lớn đến mức có thể cúi đầu nhìn nàng. Y chậm rãi nói tiếp, "Đặc biệt là khi so với 'những đồng loại' của ta."

Ngừng một chút, y lại hỏi: "Trước con trai của Leto, ngươi cũng cảm thấy sợ hãi sao?"

Daphne kinh ngạc chớp mắt, nâng chén rượu như để tránh né câu hỏi.

Dionysus nở nụ cười trêu chọc: "Nói thế này có thể hơi kỳ lạ, nhưng thứ đầu tiên ta thấy rõ bằng đôi mắt này... chính là ánh mắt hắn nhìn ngươi."

"Khụ!!" Nàng suýt sặc rượu.

Thế nhưng đối phương chẳng có ý định từ bỏ chủ đề này, vẫn không buông tha: "Dù vậy, ngươi cũng sợ hắn sao?"

"......"

"Yên tâm, ta sẽ không nói với ai về câu trả lời của ngươi."

Có lẽ là vì rượu làm đầu óc trở nên lơi lỏng, hoặc có lẽ vì Dionysus khác với các thần linh khác—y không sinh ra đã bất tử, mà lại thoát khỏi số phận mục rữa của phàm nhân. Nghịch lý không thể đơn thuần xếp vào bất kỳ hạng mục nào ấy khiến nàng sinh ra một sự đồng cảm kỳ lạ, ngỡ rằng có lẽ y sẽ hiểu được mình. Bởi chính nàng cũng có những ký ức không hoàn toàn tương xứng với thân thể này.

Bất luận thế nào, cuối cùng, Daphne đáp lại bằng sự thẳng thắn đến chính nàng cũng ngạc nhiên: "Cũng như ta phải dùng kính ngữ với cả ngài và hắn, sự chênh lệch giữa ta và thần linh đã định sẵn từ khoảnh khắc thân thể này ra đời. Trước mặt chư thần, ta không thể không cảm thấy bản thân nhỏ bé, từ đó sinh ra bất an và sợ hãi. Còn để thực sự thân cận với những kẻ vĩ đại và tôn quý hơn mình quá xa... luôn có chút khó khăn."

Dionysus chờ một lát, thấy nàng không nói gì thêm, bèn mỉm cười suy luận: "Vậy nên, thứ ngươi khao khát không phải ân sủng mà thần ban cho nữ thần, mà là sự thân cận ngang hàng giữa thần với nữ thần."

Daphne giật thót, bản năng có chút hoảng hốt.

Nhưng bất ngờ thay, vị thần linh tóc đen không hề cảm thấy bị xúc phạm bởi mong muốn mà có thể gọi là cuồng vọng của nàng, trái lại, y nghiêm túc nói: "Ta không rõ vì sao ngươi cứ mãi bận tâm đến sự khác biệt giữa mạnh và yếu. Từ khi Chaos tồn tại, vạn vật đã có cấp bậc riêng. Dù là phàm nhân hay nữ thần, đều được sinh ra theo hình mẫu của thần linh. Nếu ta từng sống sót trong thân xác bán nhân bán thần và được ngươi cứu giúp, thì khi ấy, ngươi sẽ mạnh hơn ta. Nhưng số mệnh đã cho ta tái sinh, vậy nên hiện tại, ta là kẻ vượt trên ngươi.

"Ngươi có thể sợ hãi cơn cuồng loạn mà ta mang lại, nhưng ta cũng mang ơn ngươi — ngươi là người đã ôm ta bỏ chạy khỏi lôi hỏa của cha khi nó hủy diệt mẹ ta, cũng là người giúp ta làm nên thần tích đầu tiên."

Daphne không ngờ Dionysus lại nói lời cảm tạ một cách thẳng thắn như vậy, nhất thời bối rối, im lặng mím môi.

Y thấy vậy, chỉ khẽ cười: "Cho dù có khác biệt, giữa chúng ta vẫn có nhiều điểm tương đồng hơn thế. Kẻ phàm tục không thể thoát khỏi cái chết có thể vì phẫn nộ mà tàn sát vô số sinh linh, thần linh cũng có thể than khóc trong đau thương. Chẳng lẽ vì yếu đuối, phàm nhân có quyền tùy tiện cướp đoạt những kẻ yếu hơn mình? Chẳng lẽ vì cường đại, thần linh lại không được phép bộc lộ sự yếu mềm trong nỗi bi ai?"

Vừa nói, người con của Zeus và Semele vừa hướng ánh nhìn ra xa, nơi các tín đồ đang chìm đắm trong yến tiệc.

"Ta không phủ nhận hay xóa nhòa sự khác biệt giữa ta với ngươi, giữa ta với những kẻ đang theo ta kia. Nhưng yến hội của ta mở ra cho mọi sinh linh, và khác biệt không thể ngăn cản chúng ta cùng đau khổ hay cùng vui sướng vì những lý do giống nhau."

"Cho dù là ta hay con trai của Leto, cũng không khác ngươi nhiều như ngươi vẫn tưởng." Y thuận tay ném chiếc chén rượu đi, đứng dậy bước về phía những kẻ đang gọi mình, thoáng quay đầu lại, "Nếu ngươi muốn tranh luận tiếp, để lần khác cũng chưa muộn. Lycurgus đang đợi chúng ta."

Daphne kinh ngạc: "Ngài thực sự định nhận lời mời của hắn?"

Lycurgus là vương giả của xứ Thrace, và quan trọng hơn, hắn được chiến thần Ares, con trưởng của Hera, ban phúc. Hắn nổi tiếng vì sự hiếu sát của mình.

Vị quốc vương này dường như không hề có ý định thừa nhận thần tính của Dionysos. Vài ngày trước, khi họ đi ngang qua vương quốc của Lycurgus, quân lính đã chặn đoàn tín đồ của Dionysos lại, vừa lăng mạ vừa uy hiếp để ngăn họ tiến vào thành. Bất kỳ ai bị yến hội của thần mê hoặc mà muốn rời thành cũng bị cấm cản, rồi bị trói tay, áp giải đến quảng trường, nhận lấy ánh mắt chế giễu của dân chúng với danh xưng "kẻ mê tín".

"Ta biết hắn không có ý tốt, rất có thể Hera đã ngấm ngầm bày mưu đối phó ta," Dionysos cười, đôi mắt thẫm màu ánh lên thứ hứng thú điên cuồng, "Đã vậy, ta càng không thể thoái lui. Ta rất tò mò hắn đã chuẩn bị yến tiệc gì để đón tiếp ta đây."

*

Mãi đến khi nô lệ dâng lên một chiếc bình hai quai bằng vàng, bữa tiệc của Lycurgus vẫn chưa có điều gì khác thường.

Món ăn theo phong vị Thrace cực kỳ phong phú, còn rượu do Dionysos mang đến thì không có gì để chê trách. Bầu không khí trên bàn tiệc gượng gạo mà vẫn xem như hòa hợp, chủ nhân của bữa tiệc – Lycurgus – tỏ ra thân thiện đến bất ngờ, thậm chí còn cho phép những tín đồ của Dionysos tiến vào hoàng cung. Đám quý tộc xứ Thrace sợ sự im lặng làm mất vui nên liên tục kiếm chuyện để nói, tiếng cười đùa của họ hòa vào giọng nói sang sảng, thô dã của vị quốc vương, vang vọng khắp đại sảnh cổ kính.

"Con trai của Semele, nghe nói ngài có thể khiến vùng đất khô cằn nhất sinh ra những chùm nho tuyệt hảo nhất để ủ rượu. Vậy thì với tư cách là một bậc thầy về rượu, ngài có hứng thú thử thứ này không? Đây chính là bảo vật ta cất giữ trong hầm rượu của mình!"

Không đợi Dionysos trả lời, Lycurgus đã hất cằm về phía nô lệ đang ôm chiếc bình vàng hai quai.

Lớp sáp niêm phong miệng bình bị đập vỡ, thị giả rót chất lỏng vào chiếc bát pha chế rượu. Khác với loại rượu vang đỏ thường thấy, rượu trong bình có màu hổ phách rực rỡ, hương thơm dịu nhẹ lập tức lan tỏa. Một nô lệ khác chuẩn bị thêm nước để pha loãng, nhưng Lycurgus đột ngột lên tiếng, cố ý trách mắng đầy khoa trương: "Đứng lại! Tên ngu xuẩn kia! Thần linh uống rượu thì đâu cần pha loãng!"

Hắn vuốt bộ râu quai nón, nhìn Dionysos mà cười cợt: "Thứ lỗi, thứ lỗi, ta suýt nữa quên mất chuyện này."

Ý đồ sỉ nhục đã quá rõ ràng, đến mức các quý tộc Thrace cũng không khỏi liếc nhìn nhau với ánh mắt bất an. Một số tín đồ của Dionysos lập tức đứng dậy, ném chén rượu và bát đĩa xuống sàn đá, tạo nên những tiếng vỡ chát chúa.

Dionysos không hề lộ ra vẻ giận dữ, chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lycurgus, như thể muốn xem vị vương giả này còn định giở trò gì tiếp theo.

"Mời ngài nếm thử."

Lycurgus tự tay múc một bát rượu, rời khỏi chiếc sập dài dành cho chủ nhân, tiến đến gần Dionysos, đưa bát rượu đến trước mặt ngài.

Người con trai tóc đen của Zeus cụp mắt nhìn thứ rượu gần như chạm vào mũi mình, chậm rãi ngước lên nhìn Lycurgus, cuối cùng cũng để lộ vẻ không hài lòng trước sự ngạo mạn quá mức này.

"À, lẽ nào ngài cho rằng ta sẽ hạ độc trong rượu?"Lycurgus cười lớn, quét mắt qua đám đông xung quanh. "Ngay cả nếu ta thật sự dám giở trò gì, thì đã là thần linh, lẽ nào ngài lại sợ một kẻ phàm tục nhỏ bé như ta?"

Daphne ngồi bên phải Dionysos, thấy vậy liền nhíu mày, nhẹ lắc đầu với y. Ý đồ khiêu khích này quá đơn giản và lộ liễu. Lycurgus đã có đủ tự tin để sỉ nhục một vị thần chỉ còn cách một bước lên đỉ.nh Olympus, vậy thì hắn hẳn phải nắm chắc phần thắng trong tay. Lúc này, dù có tổn hại thể diện và danh dự, cũng tốt hơn là rơi vào cạm bẫy không rõ nguyên do.

Dionysos chỉ đáp lại nàng bằng một nụ cười bình thản.

Y không thể lùi bước.

Thế nên, trước ánh mắt dõi theo của tất cả những người có mặt, giữa các tín đồ trung thành và những kẻ hoài nghi, Dionysos nâng tay cầm lấy bát rượu, nhấp một ngụm chất lỏng hổ phách. Ngay khi giọt rượu đầu tiên trượt xuống họng, đôi mày của y khẽ nhíu lại, như thể định nhổ ra phần còn sót lại giữa kẽ răng.

Nhưng đã quá muộn.

Trong những tiếng hít vào kinh hãi, chỉ trong nháy mắt, cơ thể Dionysos bắt đầu thu nhỏ, từ thanh niên cao ráo dần trở thành thiếu niên, rồi tiếp tục thu lại đến mức trở thành hình hài thuở sơ sinh, cuộn tròn trong lớp áo rộng thùng thình!

"Nước thần của Hebe." Dionysos lạnh lùng nói.

"Đúng vậy! Đây chính là thần tửu đặc chế của nữ thần tuổi trẻ, có thể khiến cả thần linh 'trẻ hóa'!"

Lycurgus cười lớn, giơ cao cây rìu dài treo trên tường rồi vung lên, nhằm xuống đứa bé vừa hóa thân từ thần linh mà chém tới.

Một bóng người lao ra húc mạnh vào Lycurgus khiến hắn loạng choạng.

Là Daphne.

Ngay khi Dionysos biến nhỏ, nàng đã bật dậy, chờ đúng khoảnh khắc này để lao vào, kịp thời đoạt lại y.

Chỉ trong chớp mắt, chiếc sập dài nơi đứa bé vừa ngồi bỗng trống không, cả người lẫn áo choàng đều biến mất một cách thần kỳ. Đám đông chỉ kịp thấy một tia sáng vàng kim lướt qua—mái tóc tung bay theo bước chân chạy trốn.

"Đứng lại!"

Lycurgus chẳng cần nghĩ ngợi, vung rìu bổ thẳng về phía lưng Daphne.

Nhưng nàng chạy nhanh hơn.

Ầm! Lưỡi rìu lướt qua đuôi tóc nàng, đâm thẳng xuống nền đá, không thể dừng lại giữa chừng.

Một luồng ánh sáng đỏ sẫm bất tường lóe lên. Mặt đất rung chuyển dữ dội, ngay khoảnh khắc lưỡi rìu chạm vào, nền gạch nứt toác ra một đường sắc bén hoàn hảo, chạy dài nửa đại sảnh, vươn thẳng tới tận cửa cung—cứ như thể nó không phải đá tảng, mà là khối ngọc mềm bị lưỡi dao cắt qua.

"Chặn nàng lại! Bắt lấy nàng!"

Lycurgus giật mạnh chiếc rìu dài ra khỏi mặt đất. Nhưng Daphne đã lao tới cánh cửa cung, di chuyển nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp, lướt qua các lính canh đang cố gắng ngăn cản, băng qua tiền viện, hướng về cổng chính hoàng cung.

"Cẩn thận!!"

Giọng nói của Dionysos vang lên cao vút, hiếm khi nào lại để lộ vẻ hoảng hốt như lúc này.

Daphne không dừng chân, nhưng trong thoáng chốc, nàng ngoái lại—và thấy vương giả xứ Thrace đứng sừng sững trên bậc thềm, bộ râu đỏ nâu tựa như một ngọn lửa. Không, không phải ảo giác vì chạy quá nhanh—ánh sáng đỏ rực như ngọn lửa thực sự đang bừng lên từ chiếc rìu dài, phản chiếu lên sắc đỏ của bộ râu, khiến nó rực cháy như trong biển lửa.

Chỉ cần một cái nhìn, nàng lập tức hiểu ra—đó không phải vũ khí tầm thường, mà là chiến khí do thần thánh rèn nên.

"Haa—!!"

Chiếc rìu dài xé gió bay về phía nàng. Trong khoảnh khắc ấy, suy nghĩ của Daphne như đông cứng lại.

"Không..."

Nàng nghe thấy Dionysos thì thầm. Thần tửu thanh xuân đã phong ấn toàn bộ sức mạnh của y.

Vậy đây ắt hẳn là vũ khí của chiến thần Ares. Hera lần này quả thực đã dốc toàn lực.

Daphne thậm chí có chút ngạc nhiên với chính mình—rằng ngay cả trong tình huống này, nàng vẫn có thể suy luận rành rọt đến vậy.

—Quan trọng nhất là, chiếc áo choàng do Gaia ban tặng không thể miễn nhiễm trước thần binh.

Suy nghĩ ấy lóe lên trong đầu nàng, tê liệt mà rõ ràng.

Nàng buộc mình quay lại, hít sâu, chạy nhanh hơn. Nhưng trong cùng khoảnh khắc đó, nàng cũng hiểu ra—mình không thể né tránh.

Dù không bị chém làm đôi ngay tức khắc, thì cũng đủ để lưỡi rìu xé toạc thân thể nàng, như cách nó đã bổ vỡ nền đá.

Trước khoảnh khắc cái chết ập đến, con người sẽ nghĩ gì?

Thật tình cờ, nàng lại có kinh nghiệm với điều này.

Lần trước, nàng thậm chí không kịp phản ứng. Khi thế giới đảo lộn bởi cú va chạm dữ dội, trong khoảnh khắc trước khi tất cả chìm vào hư vô, nàng chỉ kịp thấp giọng rủa thầm—rằng lần này thật sự hết rồi.

Và lúc này, linh cảm vô phương vãn hồi đó lại tái hiện.

Đôi môi nàng khẽ mở. Tự giễu, cầu nguyện, cảm thán—tất cả gói gọn trong ba âm tiết: "Apollo..."

Nhưng cơn đau đớn chờ đợi nàng không giáng xuống.

Thay vào đó, tiếng vỗ cánh khẽ khàng chậm một nhịp truyền vào tai nàng.

Daphne vô thức quay lại—và trong khoảnh khắc ấy, hình bóng quen thuộc đập vào mắt nàng, khiến tim nàng như ngừng đập, dâng lên tận cổ họng.

Vị thần mà nàng vừa thốt lên danh xưng—đứng chắn giữa nàng và chiếc rìu thần đang lao tới.

Bàn tay hắn vươn ra, ánh hào quang từng bảo hộ nàng khỏi mũi tên của Artemis một lần nữa trải rộng. Một phần ôm lấy nàng, phần còn lại ngưng kết thành tấm khiên rực rỡ chói lọi, đón thẳng lưỡi rìu đang giáng xuống, chứa đựng thần uy khôn cùng!

Thần khí chạm nhau—trong khoảnh khắc ấy, tất cả lặng đi.

Nhưng ngay giây tiếp theo, thần lực bùng nổ, cơn cuồng phong dữ dội quét qua đại điện, bật tung từng phiến đá lát nền, đồng thời thổi văng Daphne ra xa.

Vầng sáng thần thánh ôm lấy nàng ngăn cản cú sốc đủ khiến nàng ngất lịm. Nhờ thế, nàng có thể thấy rõ —

Hình bóng vị thần tóc vàng thoáng chớp động.

Hắn quay đầu nhìn nàng. Nhưng trước khi ánh mắt họ có thể giao nhau, thân ảnh hắn đã trở nên mờ ảo, rồi tan biến thành muôn vàn quang vũ lấp lánh.

Tại nơi ảo ảnh Apollo vừa đứng, một chiếc lông quạ đen nhánh bị cơn gió điên cuồng cuốn lên, bay vút vào không trung—rồi chầm chậm rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK