• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đề nghị hào phóng ngoài dự liệu khiến Daphne trong thoáng chốc không thốt nên lời.

Mãi sau, nàng mới lắp bắp: "Nhưng... Eros sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Ngài ấy chưa hoàn thành báo thù ngài, lại càng không thể tha thứ cho sự phản bội của ta."

Nghĩ đến gương mặt mang nụ cười lạnh nhạt của vị thần Tình Ái, nàng không khỏi rùng mình: "Chỉ cần thêm một mũi tên nữa, ngài ấy có thể gi.ết ch.ết tình cảm của ta dành cho ngài, hoặc khiến ngài điên cuồng yêu một người khác."

"Mũi tên của hắn không thể chạm đến ta." Apollo cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên gương mặt đang căng cứng của nàng. Một lần, rồi hai, rồi ba, chuỗi những nụ hôn vụn vặt như để xoa dịu sự căng thẳng trong nàng, chỉ dừng lại ngay trước khóe môi "Khi số phận của nàng và ta gắn kết không thể tách rời, ta sẽ kịp thời nhận ra bất cứ mối đe dọa nào ảnh hưởng đến sợi dây liên kết đó—bao gồm cả mũi tên chì của Eros."

"Số phận gắn kết không thể tách rời?"

Hắn im lặng một thoáng, rồi đáp: "Chẳng hạn như một hôn lễ, được chứng giám bởi các vị thần."

Daphne cảm thấy đầu óc mình không kịp xoay chuyển—nàng mới vừa tỏ bày tình cảm, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã nhảy đến hôn nhân, tốc độ thần thoại Hy Lạp thật sự khiến người ta choáng váng. Nàng chớp mắt mấy lần, mơ hồ lặp lại: "Hôn lễ...?"

Apollo cau mày, không biết nghĩ đến điều gì mà sắc mặt thoáng trầm xuống: "Nàng không muốn?"

Báo động nguy hiểm lập tức vang lên trong đầu, Daphne nhanh chóng tập trung ứng đối.

"Ta chỉ là một nữ thần, còn ngài là con trai của Zeus, hơn nữa chúng ta cũng chưa quen nhau được bao lâu—" Mỗi một câu nàng nói ra, ánh mắt Apollo càng trở nên sắc bén. Nàng nghẹn lời.

Sau đó, nàng nhớ ra ấn tượng từ hậu thế—đa phần các vị thần trên đỉnh Olympus dường như chưa bao giờ chính thức bước vào hôn nhân, chỉ có vô số nhân tình nối tiếp nhau.

"Ý ta là, ngài có một cuộc đời vĩnh hằng dài đằng đẵng, không cần phải quyết định vội vã như vậy." Nàng cân nhắc từng lời, ánh mắt khẽ dao động. "Ta chưa kịp suy nghĩ về những chuyện này, cũng không muốn ngài phải hối hận..."

Apollo mím môi đầy khó chịu, siết chặt cổ tay nàng, trong giọng nói hiện lên sự bức bối khó diễn tả, như thể sợ rằng nàng sẽ rút lại lời vừa nói mà rời đi: "Ta sẽ không hối hận, cũng sẽ không để nàng hối hận."

Daphne thoáng sững người vì vẻ kiên định trong mắt hắn.

Apollo nhắm mắt lại trong giây lát, rồi nới lỏng bàn tay đang kìm chặt nàng: "Là ta quá nóng vội. Việc này có thể tạm gác lại."

Daphne âm thầm thở phào.

Cuộc đối thoại vừa rồi hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của nàng.

Nàng vốn chỉ định dựa theo gợi ý của Eros mà thăm dò xem Apollo có sẵn lòng che chở cho nàng hay không, và nếu có thì sẵn lòng đến mức nào. Khi hắn thúc giục nàng bịa ra một câu chuyện hợp lý, lần đầu tiên nàng nhận ra, tình cảm mà Apollo đặt lên nàng có lẽ sâu sắc hơn rất nhiều so với những gì nàng tưởng tượng.

Khoảnh khắc đó, nàng đã thoáng bối rối.

Từ khi là Cassandra đến khi trở thành Daphne, trong suốt cuộc đời mình, chưa từng có ai đặt trọn con tim trước mặt nàng mà không hề giữ lại như vậy. Nàng thậm chí còn thấy khó hiểu khi Apollo sẵn sàng vì nàng mà bẻ cong cả nguyên tắc—trong khi điều duy nhất nàng từng làm với hắn, từ đầu đến giờ, chỉ là lừa dối.

Ngay cả khi nàng thừa nhận bản thân có những khoảnh khắc rung động với hắn, những cảm xúc mềm mại thoáng qua ấy vẫn không đủ để lung lay quyết tâm rời khỏi thế giới này. Điều này sau này cũng sẽ không thay đổi. Không thể thay đổi.

Nói cách khác, cho đến tận giây phút cuối cùng, Daphne vẫn sẽ tiếp tục dối gạt hắn. Ý nghĩ đó khiến nàng trong thoáng chốc ghê tởm chính mình.

Nhưng lý trí lạnh lùng và bản năng của một kẻ đánh cược điên cuồng nhanh chóng quay trở lại.

Nàng lập tức nhận ra, đây chính là thời điểm hoàn hảo nhất để thổ lộ bí mật. Người chủ động phơi bày điểm yếu sẽ khiến đối phương hạ thấp phòng bị; tương tự, kẻ tự cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của người khác sẽ khó nhận ra bản thân đã vô thức bước vào một cái bẫy khác.

Vậy nên, Daphne quyết định ra đòn tấn công mang tính hủy diệt với Apollo.

Chỉ còn hai sự thật duy nhất nàng cố tình che giấu—một là chính nàng đã chủ động đề nghị để Eros bắn mũi tên vàng vào mình; hai là trước khi trở thành Daphne, nàng chính là Cassandra, và mãi mãi là Cassandra.

Đây rõ ràng là một ván cược lớn, Apollo hoàn toàn có thể nổi giận, nếu đi sai một bước thì sẽ mất trắng. Nhưng nàng vốn là kẻ dám mạo hiểm.

Hơn nữa, nàng muốn biết, Apollo có thể vì nàng mà thỏa hiệp đến đâu.

Và hắn lại một lần nữa khiến nàng bất ngờ. Như để bù đắp cho sự thất thố ban nãy, Apollo chống một tay lên mặt bàn trong lúc nàng im lặng, đầu tiên là hôn lên mái tóc nàng, rồi chậm rãi lần xuống—trán, xương mày, sống mũi và chóp mũi, gò má, thái dương, cằm, cuối cùng là môi. Hắn kiên nhẫn khắc họa từng đường nét khuôn mặt nàng, từng tấc da thịt, nhẹ nhàng mà tinh tế, trong tư thế bao phủ từ trên cao xuống lại mang theo chút ý tứ chiếm hữu. Thật khó để duy trì tập trung mà "đàm phán" trong tình huống này.

"Ngài nói 'tái sinh' là có ý gì?" Daphne cố gắng phớt lờ hơi thở lướt qua cần cổ, gắng sức kéo cuộc trò chuyện trở về đúng hướng.

Giọng Apollo nghe vẫn bình thản khi trả lời nàng: "Ta sẽ thỉnh cầu cha ban cho nàng rượu tiên của các vị thần. Loại rượu được Hebe chưởng quản có thể đưa một người phàm vào hàng ngũ bất tử, cũng sẽ ban cho nàng sự trường sinh như ta."

Nàng khẽ run lên.

Có lẽ là vì một con bướm đêm tinh nghịch cuối cùng cũng chui được vào sâu trong lớp áo, giương đôi cánh mỏng đập nhẹ trên da nàng. Nhưng nàng biết, không chỉ có vậy.

Khác với lời hứa của Eros về việc đưa nàng trở lại thế giới cũ để bắt đầu một cuộc đời mới, Apollo hứa hẹn cho nàng sự vĩnh hằng trong thế giới này.

"Với công trạng khi nàng phụng sự Dionysus, phần thưởng này đã là điều xứng đáng. Nếu thêm ta lên tiếng, cha càng không có lý do gì để từ chối. Chỉ cần đợi đến khi Dionysus chính thức bước lên đỉnh Olympus, mà khoảng thời gian ấy cũng không còn xa nữa."

"Nếu nàng lo sợ sự báo thù của Eros, vậy trước tiên hãy giấu hắn. Bề ngoài, nàng cứ tiếp tục thực hiện sứ mệnh mà hắn giao phó, chờ đến khi hắn không thể can thiệp nữa, khi ấy sẽ không còn gì đáng lo."

Apollo lùi lại một chút, tựa hồ muốn để nàng có thời gian suy ngẫm. Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn khó lòng kìm nén khao khát gần gũi. Không lâu sau, hắn lại nghiêng người tiến sát, song có lẽ không muốn làm gián đoạn dòng suy tư của nàng, bèn miễn cưỡng kiềm chế. Cuối cùng, hắn thỏa hiệp bằng cách nhẹ nhàng nhấc một lọn tóc của nàng lên đưa tới môi mình, khẽ đặt xuống một nụ hôn.

"Vậy, nàng nghĩ sao?"

Hắn chờ đợi câu trả lời, ánh mắt không rời khuôn mặt nàng. Một cử động vô thức—li.ếm nhẹ bờ môi—đã để lộ nét căng thẳng hiếm thấy.

Daphne không có lý do để khước từ. Nhưng chẳng rõ vì sao, một câu đáp đơn giản lại dường như khó thốt ra. Có lẽ mũi tên vàng vẫn đang chi phối cảm xúc của nàng, cố ngăn cản mọi hành động có thể làm tổn thương hắn. Cũng có thể là vì viễn cảnh hắn vẽ nên quá mức hoàn mỹ, chu toàn đến mức khiến người ta không nỡ phá vỡ.

"Ta thật sự xứng đáng sao?" Nàng thì thầm.

Apollo không hiểu nàng đang muốn nói điều gì, nhưng điều đó không cản trở câu trả lời của hắn: "Đương nhiên."

Con ngươi hắn giãn rộng, sắc vàng trong đáy mắt dường như càng thêm thâm trầm, khiến ánh sáng nhỏ nhoi ẩn trong đó trở nên chói mắt đến kinh tâm động phách. Nhìn nàng vẫn im lặng, hắn đưa tay đặt lên vai nàng, đầu ngón tay khẽ lướt dọc theo nơi giao nhau giữa vạt áo và làn da, tựa hồ sắp chạm đến, nhưng mãi vẫn chưa thật sự chạm vào.

"Được không?" Hắn không chỉ đang hỏi về việc nàng phản bội Eros để lựa chọn hắn.

Giọng nói, ánh mắt, nét mặt, đầu ngón tay của hắn—tất cả đều đang mời gọi, van nài nàng thốt ra từ ngữ mang theo ma lực ấy.

Phút do dự cuối cùng cũng tan biến, cùng với chiếc trâm bạc cố định áo trên vai nàng rơi xuống sàn đá lạnh lẽo.

"Được."

Vương quốc của thần linh rộng mở trước mắt nàng, như một hòn đảo khô ráo và ấm áp giữa biển cả mênh mông. Lần đầu tiên sau bao lâu, nàng có thể hít thở như thể đang đứng trên đất liền—hít vào làn khí thanh khiết mang hương thơm xa xôi của thần giới.

Ban đầu, mười ngón tay nàng bấu chặt lấy mép bàn đá, nhưng rồi dần dần cũng không giữ nổi.

Vầng hào quang sau lưng Apollo là ánh sáng duy nhất trong căn phòng tối. Khi nhìn qua vai hắn, nàng thấy trên trần nhà có những hoa văn chạm khắc hình sóng biển, mỗi khi tầm nhìn dao động, hoa văn ấy như những con sóng thủy triều liên tục dâng lên rồi rút xuống, không có điểm dừng.

Khi nàng cảm thấy bản thân như đang trôi dạt trong cơn sóng triều, khi cảnh vật mơ hồ trùng điệp trước mắt, nàng chợt nghĩ—hóa ra Apollo cũng không hoàn toàn không tức giận vì những dối trá của nàng.

Có những cuộc tình chỉ kéo dài một mùa hạ, khi kỳ nghỉ kết thúc cũng là lúc chúng chìm vào quên lãng. Có lẽ giữa nàng và Apollo cũng chỉ là như vậy.

Nhưng cho đến hồi kết, nàng quyết định sẽ đối tốt với hắn hơn một chút.

*

Hai ngày sau, Daphne mới gặp lại Dionysus. Y đã khôi phục thần lực và nóng lòng rời khỏi đại dương để quay lại đất liền. Apollo cũng có mặt để tiễn biệt, nhưng thái độ của hắn với người em trai khác mẹ lại càng thêm lãnh đạm, ngoài những lời chào hỏi thông thường thì không nói thêm gì.

"Ta muốn nói vài lời riêng với Daphne." Dionysus thản nhiên đề nghị.

Apollo nhìn y một lát, rồi trong chớp mắt đã hiện thân ở đầu kia của quảng trường.

Dionysus chẳng mảy may để tâm đến thái độ của Apollo. Còn về việc hai ngày qua Daphne đã ở đâu, y chỉ liếc mắt một cái rồi ngầm hiểu, không hề nhắc đến, mà chỉ hỏi: "Rượu hôm đó, ngươi có hài lòng không?"

Daphne nghĩ ngợi một chút rồi đáp: "Ta đã sống động như một cơn gió suốt một hồi lâu trước khi chìm vào giấc ngủ."

Dionysus nhún vai, thản nhiên đề nghị: "Nếu ngươi muốn, lần sau ta có thể cho ngươi một thứ rượu mạnh hơn, giúp ngươi dễ dàng đi vào giấc ngủ."

"Chẳng hạn như loại mà ngay cả thần linh cũng lập tức thiếp đi?"

Thần rượu nho tóc đen suy tư gật đầu: "Có thể."

Daphne không chắc y có thật sự định nghiên cứu một loại rượu thần có thể khiến bất kỳ ai gục ngay tức khắc hay không: "Ta chỉ đùa thôi mà..."

Dionysus nhếch môi, trong đôi mắt đỏ thẫm thoáng qua một tia tinh quái: "Ta biết." Dừng một chút, y trở lại vấn đề chính: "Ta sẽ đi Thrace trước. Có lẽ ngươi sẽ không thích cảnh tượng nơi đó, vậy nên ta không mời ngươi đi cùng. Sau đó, ta sẽ lên đỉnh Olympus."

"Hãy cẩn thận. Và xin ngài đừng tùy tiện uống những thứ rượu mà người khác đưa."

Đứa con của Semele nghẹn lời, đưa tay gãi mũi: "Ngươi đã chứng kiến quá nhiều khoảnh khắc bẽ mặt của ta rồi, giờ ta có khoác lác rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ cũng chẳng còn dễ dàng gì nữa."

Daphne bật cười theo.

Ngay sau đó, một sự tĩnh lặng lạ lùng giáng xuống, như một dấu hiệu của điều gì đó sắp sửa đổi thay. Nàng bỗng cảm thấy chút bi thương không rõ lý do. Có lẽ đó chỉ là cảm giác một chiều từ phía nàng, nhưng kể từ khi đặt chân vào thế giới này, Dionysus là phi nhân đầu tiên đối xử với nàng như một người bạn. Nàng không biết mình có còn cơ hội thấy y sau khi đã trở thành một vị thần thật sự hay không, càng không biết liệu cả hai có còn gặp lại. Để tránh khiến Apollo nghi ngờ, nàng không dám để lộ quá nhiều xúc cảm biệt ly. Cuối cùng, nàng chỉ chân thành nói: "Nguyện cho ngài có được mọi điều xứng đáng với mình."

Dường như nhận ra điều gì đó từ thái độ trịnh trọng của nàng, Dionysus khẽ nheo mắt đầy kinh ngạc. Một lát sau, y mới đáp: "Ngươi cũng vậy."

Không thêm lời từ biệt nào khác, Dionysus giẫm lên mặt nước mà đi, rời khỏi thành đô của Thetis.

Daphne chờ một lúc, nhưng Apollo vẫn chưa bước tới, chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn nàng. Vậy nên nàng chầm chậm bước lại gần.

Vừa thấy nàng tới, Apollo liền quay mặt đi, rõ ràng đang bực bội.

"Chẳng lẽ sau này, mỗi lần ta nói chuyện với Dionysus, ngài đều tức giận sao?" Nàng vòng qua trước mặt hắn, cười hì hì hỏi.

Hắn cứng rắn phủ nhận: "Ta không tức giận."

Nàng bĩu môi, vừa định trêu hắn thêm vài câu, Apollo bỗng đột ngột xoay người lại, dùng một ánh mắt khó hiểu nhìn nàng, trầm giọng nói: "Chỉ là... khi nàng nói chuyện với hắn, có quá nhiều biểu cảm mà ta chưa từng thấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK