Dưới bóng đêm tĩnh lặng của mùa xuân, Daphne rón rén bước ra khỏi hang động. Ngay lập tức, nàng trông thấy Artemis bên bờ nước.
Nữ thần săn bắn đã gác bỏ ống tên cùng cung bạc, tùy ý ngồi trên một tảng đá bên bờ. Tay nàng cầm chiếc lược bằng xương thú, thong thả chải suối tóc vàng óng. Dưới ánh trăng mờ ảo như lớp sa mỏng, bóng dáng nữ thần phản chiếu trên mặt nước, tựa một dải lụa mềm trôi theo những gợn sóng lăn tăn.
Daphne bỗng dưng thấy bối rối, như thể nàng vừa vô tình bắt gặp một khung cảnh không nên thấy—khoảnh khắc an nhiên của thần minh lại càng không thể bị xâm phạm. Nàng toan quay trở lại hang động, nhưng Artemis cất giọng: "Lại đây đi."
Daphne tiến đến, dừng lại cách nữ thần hai bước chân. Một thoáng chờ đợi trong lúng túng, nàng thấy Artemis vẫn chuyên tâm chải tóc, liền lặng lẽ nhìn xuống mặt nước.
Một lúc sau, Artemis bỗng cất lời: "Ngươi không ngồi à?"
Daphne đành tìm một tảng đá gần đó mà ngồi xuống. Không khí lại rơi vào sự im lặng ngượng ngùng, cho đến khi Artemis chủ động lên tiếng lần nữa: "Hình như ta chưa từng hỏi tên ngươi."
Daphne khẽ giật mình, rồi đáp: "Daphne."
"Cái tên thật êm tai."
Daphne cúi đầu mỉm cười: "Ngài quá khen rồi."
Nàng thực sự không biết nên đối diện thế nào với vị nữ thần này—chị gái song sinh của Apollo. Nàng ngưỡng mộ, thậm chí có phần ghen tị với sự tự do và cường đại của Artemis, nhưng lập trường và mục đích của nàng lại định sẵn rằng họ không thể trở thành đồng minh.
Daphne cảm nhận rõ ánh nhìn thăm dò của Artemis lướt qua nàng, từ đỉnh đầu đến tận đầu ngón chân. Được thần linh dõi theo chẳng khác nào một cuộc tra khảo. Nhãn thần của họ tựa lưỡi dao phẫu thuật lạnh lẽo, xuyên qua lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài mà không hề bận tâm đến vết máu loang lổ khi da thịt bị rạch mở, tàn nhẫn và mạnh bạo thấu tận linh hồn.
Dù là Apollo, Artemis, hay thậm chí cả Eros—bất cứ khi nào nàng bị ánh mắt của thần linh soi xét, một cơn bất an nghẹt thở lại ập đến. Nàng sợ rằng họ sẽ nhìn thấu tham vọng không xứng với sự nhỏ bé của mình.
"Dọc đường đi, ngươi trầm lặng hẳn. Ta còn tưởng ngươi sẽ không ngừng cầu xin ta thả ngươi đi."
Daphne thành thật đáp: "Ta không nghĩ mình có thể lay chuyển được quyết định của ngài."
Artemis không tỏ rõ ý kiến, chỉ khẽ đặt chiếc lược xuống, có vẻ sắp bàn đến chuyện nghiêm túc.
Nếu để nữ thần hoàn toàn dẫn dắt nhịp điệu cuộc trò chuyện, nàng sẽ rất khó moi được thông tin mình muốn, đừng nói đến việc tránh né những câu hỏi bất lợi.
Phải tìm cách xoa dịu không khí trước đã.
Ý nghĩ lóe lên, Daphne chủ động đề nghị: "Nếu ngài cho phép, ta có thể tết tóc giúp ngài."
Đôi mày Artemis hơi nhướng lên đầy ngạc nhiên. Khoảnh khắc ấy khiến Daphne chợt ngẩn người—thần thái này giống Apollo đến lạ.
Artemis dường như cũng nhận ra phản ứng của nàng, liền nở nụ cười thấu tỏ: "Ai cũng bảo ta và hắn rất giống nhau." Không đợi nàng trả lời, nữ thần vén tóc ra sau, hơi ngẩng cằm: "Cứ thử xem."
Daphne làm theo, bước ra phía sau Artemis, cầm lấy chiếc lược, nhẹ nhàng tách suối tóc thành hai phần, khéo léo đan lại thành từng lọn, rồi vấn lên thành búi, dùng trâm bạc vương vãi trên đá để cố định. Ở vị trí này, nàng không bị Artemis nhìn thẳng vào, lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn.
Động tác của nàng hết sức dịu dàng, sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thôi cũng đủ khiến nữ thần nổi giận. Nhưng cẩn thận đến đâu, đôi khi vẫn không tránh khỏi sơ suất.
Artemis "ưm" một tiếng khe khẽ, bàn tay Daphne lập tức khựng lại.
"Tiếp tục đi, không sao." Artemis phẩy tay, giọng pha chút đùa cợt. "Ít ra ngươi chải đầu còn khéo hơn cả mẹ ta."
Mẹ của nữ thần—Leto—hóa ra không giỏi chải tóc cho con gái?
Daphne chớp mắt, rồi tiếp tục hoàn tất những công đoạn cuối cùng. Nàng thật lòng khen ngợi: "Tóc ngài đẹp lắm, óng mượt hơn cả lụa là. Bất cứ loài hoa nào cài lên mái tóc này cũng sẽ vô cùng hợp."
"Ta hiếm khi dùng trâm cài, vì luôn đánh mất nó khi đi săn." Artemis nhìn hình bóng mình phản chiếu trên nước, vẻ mặt điềm nhiên, nhưng cũng không tiếc lời khen ngợi: "Tết đẹp thật."
Rồi nữ thần nhìn Daphne chằm chằm.
"Tóc ngươi cũng đẹp, khiến ta nhớ đến cánh đồng lúa mì vào một ngày thu quang đãng. Tay nghề của ngươi rất khéo, tại sao không tự tết tóc cho mình?"
Daphne đưa tay chạm vào mái tóc dài được buộc tùy ý phía sau đầu, có chút ngượng ngùng thú nhận: "Để vậy chạy nhảy sẽ tiện hơn."
Vị nữ thần thường xuyên săn bắn cùng bầy chó trong rừng nghe vậy thì bật cười, hiển nhiên là rất đồng cảm. Nhưng khi mở miệng lần nữa, nàng lại chuyển chủ đề: "Tiên nữ, dung mạo của ngươi xinh đẹp, ăn nói khéo léo, cũng rất biết nhìn thời thế. Nếu không nhờ mũi tên vàng của Eros, ta không nghĩ ngươi sẽ có tình cảm đặc biệt gì với em trai ta."
Thấy Daphne định phản bác, Artemis hơi nheo mắt, giọng pha nét chế giễu: "Thế thì nói thử xem, trong mắt ngươi lúc này, hắn có gì đáng để yêu?"
Daphne cảm thấy da đầu căng lên, quyết định đáp bằng cách chung chung nhất: "Chàng nhân từ và cao quý, ngay cả một nữ thần nhỏ bé như ta, chàng cũng sẵn lòng cứu giúp."
Artemis nhướng mày, ý trêu chọc càng đậm hơn: "Còn gì nữa?"
"Ngài—"
Daphne suýt chút nữa buột miệng nói rằng, bỏ qua những lời hắn nói, nhìn vào hành động, Apollo đối xử với nàng thật sự không tệ. Nhưng nếu nói vậy, Artemis sẽ càng đề phòng nàng hơn—nàng đã bị bắt gặp ra vào thần điện của Eros, hình tượng nạn nhân trong sáng đã bị vấy bẩn; thêm vào đó, sự ưu ái mà Apollo dành cho nàng cũng đủ đáng nghi.
Nghĩ vậy, Daphne nhanh chóng đổi lời: "Chàng rất anh tuấn."
Artemis hơi ngẩn ra, rồi bật cười. Nhưng đôi mắt xanh sâu thẳm của nữ thần vẫn chăm chú khóa chặt nàng, không hề vì câu trả lời vô thưởng vô phạt này mà lơi lỏng chút nào.
"Có lẽ ngài nói đúng. Nếu không có mũi tên vàng của thần Ái Tình, ta chưa chắc đã yêu chàng. Nhưng cũng chưa chắc ta sẽ không yêu."
Dưới ánh trăng lung linh phản chiếu trên mặt nước, nàng cất giọng trầm xuống: "Nguyện cho chàng có thể thuận lợi đưa ra lời tiên tri, đạt được điều mình mong muốn."
Nàng ngừng lại chốc lát, trong mắt hiện lên một tia tò mò xen lẫn chút bất an, rồi cất tiếng hỏi Artemis để tìm kiếm sự xác nhận: "Chàng sẽ sớm bước ra từ nơi sâu thẳm nhất của thần điện, đúng không?"
Theo lời của Eros, trước khi hoàn thành lời tiên tri đầu tiên, Apollo sẽ tự giam mình trong khu vực trung tâm của thần điện. Nói cách khác, nếu Daphne rời đi quá sớm, dù có may mắn đến được Delphi, nàng cũng không thể nhận được bất kỳ hồi đáp nào từ Apollo.
"Ta không biết."
Thấy Daphne tròn mắt đầy kinh ngạc, Artemis khẽ mỉm cười chế giễu: "Nhìn xuyên qua kết cấu của số mệnh, từ đó đọc ra những hình ảnh mang ý nghĩa, ngay cả với thần thánh cũng không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, lời tiên tri đầu tiên lại mang một ý nghĩa đặc biệt đối với quyền năng tối thượng. Không phải vị thần nào cũng có thể gánh vác trọng trách này, và cũng không phải vị thần nào cũng nguyện ý làm vậy."
Những lời này hàm chứa thâm ý. Daphne thoáng ánh lên vẻ suy tư trong mắt, nhưng không truy hỏi thêm.
"Cho ngươi biết cũng không sao." Artemis chậm rãi nói, giọng mang theo nét hoài niệm. "Khi ta và Apollo chào đời, vô số nữ thần đã hạ thế đến đảo Delos, mang đến cho chúng ta những món quà chúc phúc. Bà ngoại của chúng ta, Phoebe, là con gái của Uranus và Gaia. Ban đầu, bà định trao quyền năng tiên tri cho ta, giống như cách bà từng nhận lấy quyền năng đó từ người chị em của mình, Themis – nữ thần của luật pháp và công lý. Còn Themis từ thuở xa xưa lại kế thừa năng lực này từ chính đất mẹ Gaia."
Artemis nhẹ nhàng vu.ốt ve cây cung của mình: "Nhưng ta đã do dự."
Daphne nhịn không được hỏi: "Tại sao?"
"Không thể tránh khỏi, vị thần nắm giữ quyền năng tiên tri sẽ nhìn thấy một phần số phận của chính mình."
Daphne có phần kinh ngạc: "Ta tưởng rằng suốt chỉ của ba nữ thần vận mệnh chỉ quyết định số phận của phàm nhân?"
"Nữ thần vận mệnh nguyên thủy – Ananke – chưa bao giờ biến mất. Thần thánh bất tử, nhưng chỉ cần Ananke muốn, nàng có thể thay đổi quỹ đạo của tinh tú mà không ai hay biết, quyết định liệu chúng ta sẽ đón nhận vinh quang hân hoan, hay sẽ chìm trong thất bại và đau khổ. Quyền năng tiên tri, suy cho cùng, cũng chỉ là đặc ân được phép thoáng nhìn vào sự hiện hữu của nàng mà thôi."
Artemis ngước mắt nhìn lên bầu trời: "Ta cho rằng sự thấu triệt trước thời gian chính là một gông cùm, sẽ đem đến cho ta những lo âu không cần thiết. So với việc truyền phán lời sấm truyền để đổi lấy lễ vật cúng tế của phàm nhân, ta yêu thích sự tự do không bị ràng buộc hơn."
Nữ thần tóc vàng nhìn Daphne, trong ánh mắt hiếm khi lộ ra vẻ ôn hòa: "Thế nên Apollo đã tiếp nhận nền tảng của quyền năng tiên tri. Dù không thể gọi là trả ơn, nhưng ta tự thấy có trách nhiệm giúp hắn giảm bớt phần nào sự khắc nghiệt của số mệnh."
Lông mi Daphne khẽ rung động.
Artemis vươn tay, nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa bên tai nàng. Hành động mang vẻ thân mật, nhưng đầu ngón tay lạnh lẽo lại khiến nàng bất giác run lên. Nhìn thấy vậy, nữ thần chỉ khẽ mỉm cười, dịu dàng mà kiên quyết thốt ra lời không cho phép phản bác: "Ta luôn kính sợ phán quyết của Ananke, sẽ không tùy tiện phung phí thần lực mà không có lý do. Daphne, mong rằng ngươi sẽ không để ta phải tổn thương ngươi."
*
Apollo mở mắt.
Những đường nét mơ hồ và khối màu lờ mờ hiện ra trước mắt. Phản ứng đầu tiên của hắn là tìm kiếm giữa những đường nét đó một kết cấu tinh vi hơn, cố gắng đọc ra những hoa văn ẩn giấu. Nhưng không—chúng không tồn tại. Lúc này, hắn mới nhận ra những hình dạng thưa thớt này thực chất là các cột trụ tầng tầng lớp lớp của thần điện, là nền đá hoa cương lát ghép, là những bích họa lộng lẫy.
Đây là Delphi. Ý thức của hắn đã hoàn toàn thoát ra khỏi vòng xoáy của Ananke, quay về hình hài chân thực của mình, nơi sâu nhất trong thần điện này.
Biển ý thức của hắn tràn đầy hơn bao giờ hết, như thể chỉ cần một giọt nữa thôi sẽ tràn bờ. Apollo mím chặt môi, cưỡng ép cơn choáng váng như muốn xuyên thủng thái dương xuống sâu hơn. Ananke—Vận mệnh Nguyên thủy—đối xử với mọi kẻ tìm đến đều như nhau.
Nàng hào phóng ban tặng hắn tri thức về quá khứ, hiện tại và tương lai—quá nhiều tri thức—mà chẳng hề bận tâm liệu kẻ tiếp nhận có đủ khả năng gánh vác sức nặng của sự thấu tỏ ấy hay không. Nhưng sự khoản đãi của Ananke cũng chính là một thử thách khắc nghiệt.
Nàng không ưu ái hắn chỉ vì hắn là hậu duệ của Phoebe, là con trai của chủ nhân bầu trời.
Apollo chẳng thể xác định mình đã bị cuốn vào vòng xoáy của Ananke bao lâu. Hàng ngàn nhân quả ùa vào tâm trí cùng lúc—hưng thịnh và suy tàn, mầm non nảy nở và hoa tàn rữa nát, mặt trời mọc và lặn tưởng chừng xảy ra ngay tại một khoảnh khắc duy nhất. Ở nơi đó, thời gian hoàn toàn mất đi ý nghĩa.
Quá nhiều điều hiển hiện trước mắt, hắn không còn đủ khả năng phân tích từng điều một. Ngay cả nhận thức về bản thân cũng dần trở nên mờ nhạt. Chỉ còn lại cấu trúc của những đường nét vận mệnh không ngừng khắc sâu vào tâm trí, tầng tầng lớp lớp, tựa như muốn đè nát hắn.
Nhưng giờ đây, hắn đã trở lại Delphi. Điều đó có nghĩa là Vận mệnh Nguyên thủy đã thừa nhận hắn.
Apollo nhắm mắt, rồi lại mở ra. Mọi thứ dần trở nên rõ ràng.
Biển ý thức cũng trở nên yên ả hơn. Dấu ấn của cuộc thử thách vẫn còn trong thần thức của hắn—như một khe hở dẫn xuống tận đáy vực. Từ nơi đó, hắn có thể thoáng nhìn một góc của tương lai, chỉ một góc, nhưng vậy là đủ. Không một vị thần Titan hay Olympian nào có thể hoàn toàn tiếp nhận Ananke.
Giờ đây, hắn phải để mặc linh tính của mình dẫn lối, tìm đến nơi phù hợp, để rồi phán truyền lời tiên tri đầu tiên.
Đồng tử hắn giãn rộng. Ánh vàng thẫm của một vị thần bất diệt thu nhỏ lại, chỉ còn một đường chỉ mảnh như sợi tơ.
Hắn ngồi ngay giữa trung tâm thần điện, trên chiếc ghế ba chân của người tiên tri. Hắn chăm chú nhìn vào những hoa văn không tồn tại nơi đây, mở miệng cất lên những âm tiết tự nhiên nối liền thành câu:
"Từ hang động nơi ánh sáng nhạt nhòa lấp lánh,
Từ máu thịt của kẻ nắm giữ lôi đình,
Kẻ lữ hành đặt chân lên đỉ.nh tuyết phủ mây giăng,
Từ đây vĩnh viễn dự yến tiệc của chư thần."
Hắn chẳng hề cất cao giọng, nhưng hắn biết lời tiên tri đã vang đến tận đỉnh Olympus, cũng như vương vãi xuống miền đất đen cao quý.
Cảm giác của hắn với đất thiêng quanh thần điện lập tức trở nên sắc bén hơn. Nhận thức của hắn vượt lên trên hình hài vật chất—dù là điều vĩ đại hay nhỏ bé, hắn đều đồng thời thấu suốt.
Chẳng cần phải di chuyển đôi mắt, hắn nhìn thấy Delphi—ngôi thánh điện thuộc về con trai Leto bừng sáng như mặt trời giáng thế, cột sáng vàng kim xuyên qua tầng không, tựa như những vì sao rơi xuống liên tiếp.
Bên dòng suối mát, những nhành cỏ khe khẽ đung đưa trong gió, tắm mình dưới quang huy đột nhiên giáng lâm. Trong đại điện bên ngoài thần điện, những tế tư và phàm nhân đồng thanh xướng tụng. Giữa núi rừng, các tiên nữ và nhân mã trông lên ánh sáng, thì thầm những lời tán dương đầy kính sợ.
Hắn ngửi thấy mùi trầm hương quý giá đang cháy trên tế đàn. Và cả mùi hương hoa theo làn gió nhẹ phảng phất.
Hương hoa.
Mùi hương mơ hồ ấy gợi lên một ký ức.
Apollo đột nhiên cảm nhận được sự khác thường.
Nhận thức và cảm quan của hắn—tất cả đồng loạt nói với hắn rằng, có một thứ lẽ ra nên hiện hữu ở Delphi, nhưng nay đã biến mất.