"Chưa đến lúc?"
Tất cả những người có mặt để lắng nghe thần dụ đều sững sờ.
Một đại thần đại diện cho quốc vương Priam bước lên một bước, trực tiếp hỏi đại tư tế: "Thần dụ này nên được giải thích thế nào? Nếu thần Apollo không có ý thu nhận công chúa Cassandra làm tư tế, ta sẽ hộ tống nàng trở về Ilium. Nhưng nếu thần dụ bảo chúng ta chờ một thời điểm thích hợp hơn, vậy trước khi thời khắc đó đến, công chúa nên trở lại hoàng cung hay ở lại Thymbra để đợi thần dụ mới?"
Đại tư tế khẽ hạ tay, ra hiệu cho ông ta không nên vội vàng: "Sau khi bàn bạc cùng những người trong thần điện, ta sẽ đưa ra câu trả lời cho những vấn đề này." Nói rồi, bà ta quay sang Cassandra, ôn tồn: "Người không cần bận tâm quá mức, ý chỉ của thần linh thường huyền diệu và khó dò. Tiệc tế sắp bắt đầu, hôm nay cứ tận hưởng một ngày thư thái."
"Ta sẽ làm vậy." Cassandra mỉm cười, nhưng trong lòng không hề bình thản như vẻ ngoài.
Thần dụ này chỉ tốt hơn một lời từ chối thẳng thừng một chút mà thôi. Được trở thành tư tế của Apollo là một vinh dự tối thượng, xét đến thân phận nàng là công chúa thành Troy, các tư tế sẽ không dễ dàng diễn giải thần dụ theo hướng cự tuyệt — bởi đó chẳng khác nào một sự sỉ nhục đối với nàng, cũng như với hoàng thất Troy.
Thế nên, khả năng cao họ sẽ chọn cách giải thích thứ hai: kiên nhẫn chờ đợi thời điểm đó đến.
Mà chỉ cần thần dụ sau này không phủ nhận tư cách của nàng, mọi người sẽ mặc nhiên cho rằng Cassandra sớm muộn gì cũng tiến vào thần điện để trở thành tư tế. Đến lúc đó, sẽ chẳng ai dám ngỏ lời cầu hôn nàng nữa, bởi chẳng ai muốn đắc tội thần linh.
Apollo, vì sao?
Hắn thật sự đã nhận ra nàng rồi sao? Nếu đúng là vậy, thì đây là gì? Một trò chơi mèo vờn chuột, trì hoãn kết cục để kéo dài sự giày vò?
Một cơn giận quen thuộc xộc lên lồng ng.ực, Cassandra bất giác sải bước nhanh hơn, đến mức tấm khăn trùm đầu bị gió cuốn bay về phía sau. Nữ quan đi theo nàng khẽ hắng giọng hai lần, ý nhắc nhở nàng giữ lễ nghi. Nàng mới chậm lại một chút, cố giữ nét mặt bình thản.
Có quá nhiều ánh mắt đang dõi theo nàng.
*
Bước ra khỏi chính điện thần điện, hương thịt nướng tỏa ra nồng đậm, quyện lẫn cùng chút dư vị khói hương của lễ tế. Những phần ngon nhất của con vật hiến tế đã được cắt ra, nướng chín rồi đưa vào tòa điện bên cạnh, dành cho những tín đồ tài trợ lễ tế hôm nay và các quý nhân đến từ Ilium. Cách một hành lang, quảng trường bên ngoài thần điện đã chật kín người dân Thymbra, tất cả đều đang chờ các tư tế phân phát món súp nấu từ xương, thịt vụn và nội tạng của vật hiến tế.
Người rất đông, nhưng Cassandra vẫn ngay lập tức nhận ra kẻ có mái tóc sẫm và đôi mắt xanh thẳm của tộc Achaea — như thể dù không cần nhìn, nàng vẫn có thể tìm thấy hắn giữa muôn người.
Bên cạnh Pean là một vài kẻ ăn vận theo lối ngoại quốc, cả nhóm mang dáng vẻ những lữ khách bình thường, tò mò quan sát nghi lễ tế thần Apollo ở Thymbra. Khi Cassandra bước ra khỏi chính điện, họ đưa mắt nhìn nàng với vẻ hiếu kỳ.
Nàng gần như lập tức quay đi, không nhìn rõ biểu cảm của Pean.
Quá trùng hợp.
Cassandra nhớ lại cuộc đối thoại ngày hôm qua — cách Pean dò hỏi về thái độ của nàng đối với việc vào thần điện, cùng câu nói đầy ẩn ý: "Thần dụ thường mơ hồ."
Quá trùng hợp để có thể là ngẫu nhiên. Nếu loại trừ mọi khả năng bất hợp lý, thì dù sự thật có khó tin đến đâu, nó vẫn là sự thật.
Cassandra vờ như không nhận thấy sự hiện diện của Pean và những người đi cùng hắn, giữ ánh mắt thẳng tắp, lặng lẽ bước qua hắn trong vòng vây của các đại thần và nữ quan.
*
"Điện hạ? Điện hạ..."
Cassandra sực tỉnh, nhận ra mình đã ngồi xuống chiếc tràng kỷ trong tòa điện dùng cho tiệc tế.
"Người có muốn uống chút mật tửu không?" Một thiếu nữ nhỏ nhẹ hỏi, ánh mắt đầy quan tâm.
"Được." Cassandra đón lấy chiếc chén nhỏ, lúc này mới nhận ra tay mình đang khẽ run.
Những phần thịt nướng nóng hổi nhanh chóng được dọn lên, nhưng nàng hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn, thậm chí còn không biết chúng có ngon hay không.
Không thể hoảng loạn.
Cassandra siết mạnh phần da mềm giữa ngón cái và ngón trỏ, buộc bản thân bình tĩnh lại. Sau đó, nàng chậm rãi uống cạn chén mật tửu, thở ra một hơi dài.
Nàng lại có thể suy nghĩ rồi. Không, phải nói là — cảm giác bị đẩy vào thế căng thẳng, buộc phải phân tích và tìm ra đối sách trong tình huống nguy cấp, ngược lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc.
Từ đầu đã có bí ẩn về lời hứa thất tín của Eros, rồi cả vận mệnh diệt vong của thành Troy đè nặng trên vai nàng. Giờ chỉ là thêm một biến số mới mà thôi.
Chỉ cần còn sống, còn có thể suy nghĩ và hành động, nàng sẽ có cách để phá vỡ thế cục.
Nàng đã từng lừa được cả thần linh, còn gì đáng sợ nữa?
Cassandra thực sự bình tĩnh lại.
Nếu Pean thực sự là Apollo, nếu hắn tự hạ mình cải trang thành phàm nhân để tiếp cận nàng, vậy hắn nhất định có lý do.
Có ba khả năng:
Hắn vẫn đang nghi ngờ nàng. Trước khi nàng khôi phục ký ức, có lẽ đã vô tình khiến Apollo chú ý. Hắn hoài nghi nàng chính là Daphne, nên mới giả dạng tiếp cận, cố ý tung ra những manh mối để nàng rơi vào bẫy mà tự mình lộ tẩy. Nếu vậy, nàng chỉ cần tiếp tục vờ như chưa nhớ ra gì, hành xử đúng với thân phận Cassandra của thành Troy.
Hoặc hắn đã nhận ra nàng. Nhưng hắn đến vì một lý do khác. Vì điều gì?
Nàng cúi mắt, nhìn nếp gấp trên váy mình, bỗng dưng thấy gương mặt hắn hiện ra từ trong đó. Nếu đổi lại nàng là Apollo, nàng sẽ làm gì? Cassandra bật cười.
Lấy oán báo oán, lấy mắt đổi mắt.
Bị đánh cắp trái tim, rồi bị chính kẻ đó giẫm nát — vậy thì cũng nên trả lại bằng cách tương tự.
Apollo sẽ không hạ mình đến mức đó... phải không? Nhưng hắn kiêu ngạo như vậy.
Và nàng còn không dám tin vào một khả năng khác — rằng sau tất cả, hắn vẫn còn yêu nàng.
Dù là thử thách, báo thù hay săn bắt, điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ là tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.
Apollo luôn thiếu kiên nhẫn. Nếu hắn không nhịn được mà ra tay trước, nàng sẽ có thêm manh mối để đoán ra mục đích của hắn.
Cuối cùng, vẫn còn khả năng thứ ba — Pean thực sự chỉ là một phàm nhân, và tất cả chỉ là do nàng đa nghi quá mức.
Khi dòng suy nghĩ lắng lại, Cassandra day nhẹ thái dương, chợt nhận ra cơn đói đã trỗi dậy. Nhưng lúc nàng sực tỉnh, yến tiệc cũng gần tàn, trước mặt chỉ còn chút hoa quả khô và ô liu muối. Nàng nhấm nháp một hai miếng mận khô, vị ngọt gắt nơi đầu lưỡi khiến nàng không muốn ăn tiếp, dứt khoát đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi ra ngoài hành lang hóng gió.
"Ta muốn ở một mình một lát."
Cassandra ra hiệu cho tỳ nữ ở lại đầu hành lang, còn nàng thì chầm chậm tiến về phía cuối dãy cột. Đến gần hơn, nàng mới phát hiện dưới cây cột áp chót đã có người đứng sẵn, tựa lưng vào thân cột, đối diện với đài phun nước trong sân. Từ vị trí của tỳ nữ, hoàn toàn không thể nhìn thấy kẻ đó.
Cassandra khựng lại.
Người nọ ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt giao nhau khiến nàng cứng đờ. Một nhịp trầm mặc lướt qua, nàng khẽ gọi tên đối phương, thanh âm gần như bị tiếng nước róc rách của đài phun cuốn đi: "Pean."
"Đừng căng thẳng, ta không có ác ý."
Hắn nói, ánh mắt không rời nàng. Ánh nhìn quá mức chuyên chú, khoảng cách giữa họ cũng không mấy thỏa đáng, nhưng kỳ lạ thay, Cassandra lại không thấy khó chịu. Hắn nhìn nàng như một người giải đố đối diện với câu đố hóc búa — tập trung, sáng rõ, nhưng không có sự xâm phạm.
"Ta đến để từ biệt."
Cassandra thoáng sững sờ. Nàng cứ ngỡ hắn sẽ nói về thần dụ vừa được ban ra.
Pean như cười, nhưng ngay trước khi nàng kịp nhận ra, nét cười đó đã biến mất: "Thuyền đã sửa xong, ta phải đến Ephesos để thi hành vương mệnh."
Nàng gật đầu, điều này đúng là có thật: "Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió."
"Trước khi trở về Phocis, ta dự định ghé qua Ilium một thời gian. Nếu Quốc vương thành Troy đồng ý tiếp kiến ta, Cassandra, ta có thể mong đợi được gặp nàng tại vương cung không?"
Câu hỏi này có phần táo bạo. Cassandra hạ mắt, chậm rãi đáp: "Nếu các tế tư cho rằng ta nên ở lại Thymbra, ta sẽ không trở về Ilium trong thời gian tới."
Nàng cố nén lại thôi thúc muốn quan sát phản ứng của hắn, bình thản nói tiếp: "Ngươi cũng nghe thấy thần dụ vừa rồi."
"Ừ."
Hắn đáp lời nhẹ bẫng, như thể chưa từng có điều gì phải nghi hoặc. Đáp án quá mức tự nhiên khiến nàng cứng họng, bèn nói thẳng hơn: "Nếu ngoài việc bái kiến cha mẹ ta, ngươi còn có ý định khác, ta chỉ có thể nói rằng... Chúng ta vừa mới gặp nhau, chưa hề hiểu rõ về nhau."
Mắt Pean ánh lên tia sáng nhàn nhạt, hắn chậm rãi nói: "Hiểu rõ không phải là điều kiện tiên quyết của tình yêu."
Cassandra bị chữ "tình yêu" đốt nóng, hít vào một hơi.
Quan sát nét mặt nàng, hắn khẽ cười tự giễu: "Nàng rất bất ngờ."
Nếu nàng thực sự chỉ là công chúa Cassandra của thành Troy, có lẽ nàng sẽ thấy áy náy vì sự yếu đuối ẩn trong giọng nói của Pean. Nhưng nàng không phải, nên chỉ có thể lặp lại: "Ngươi cũng nghe thấy thần dụ vừa rồi."
Nàng ngừng lại một chút, rồi thẳng thắn đối diện với đôi mắt xanh thẳm của Pean, giọng nói thách thức: "Không ai dám cầu hôn một người mà thần linh đã định làm tế tư. Đó là khinh nhờn thần phạt."
Ánh mắt đối phương không né tránh, cũng không chút do dự, vẫn bình thản đối diện nàng: "Nếu thần dụ bảo nàng vào thần miếu hầu hạ, nàng sẽ tuân theo?"
Cassandra im lặng một lát rồi đáp lại bằng một câu hỏi: "Ta có sự lựa chọn khác sao?"
Pean khẽ chớp hàng mi dày rậm, nét mặt vẫn bình thản như cũ: "Apollo là thần linh được tôn thờ ở vương quốc Phocis, nổi tiếng với lòng rộng lượng. Nếu là một lời thỉnh cầu chính đáng, ngài sẽ không cự tuyệt."
"..."
"Huống hồ, ta chỉ đang hỏi liệu đến Ilium có thể gặp lại nàng hay không. Là tìm hiểu nhau hay vì lý do khác, tất cả đều có thể đợi đến lúc đó rồi tính. Nàng nghĩ quá xa rồi."
Cassandra lặng thinh, đầu óc trống rỗng. Vừa rồi, nàng gần như chắc chắn mình đang đối đầu với Apollo, nhưng bây giờ nàng lại không còn dám khẳng định nữa. Pean quá ung dung, quá thoải mái, không giống một vị thần kiêu hãnh từng bị phản bội.
Nhưng... nàng lấy gì để chắc chắn về cách Apollo sẽ phản ứng?
Nàng không hiểu Pean, mà cũng chẳng thể nói là hiểu Apollo.
Ánh mắt nàng vô định lướt qua từng góc trong sân, rồi đột nhiên khựng lại, chăm chú dừng ở một nơi.
"Nàng đang nhìn gì vậy?" Pean hỏi.
Cassandra khẽ mở môi, sau hai lần mấp máy mới tìm lại được giọng nói: "Trước đây ta chưa từng để ý, ngôi thần miếu này trồng rất nhiều... nguyệt quế."
Nghe vậy, Pean không lập tức trả lời.
Nàng chầm chậm quay đầu nhìn hắn.
"Nguyệt quế là thánh mộc của Apollo," Pean đáp, giọng thản nhiên như thể ngạc nhiên khi thấy nàng không biết điều này, "Mọi ngôi thần miếu của ngài đều có nguyệt quế."
Nhưng những cây nguyệt quế ở đây... đặc biệt hơn những nơi khác.
Không chỉ trong sân miếu, mà cả ngoài lối vào thần miếu Thymbra cũng có nguyệt quế. Điều kỳ lạ là, rõ ràng hiện tại đã là tiết trời thu, vậy mà lá của những cây nguyệt quế nơi đây không hề vàng úa, cũng không có dấu hiệu rụng xuống. Chúng khác hẳn với những loài cây rụng lá xung quanh, những cành khô cằn đã nhạt dần sắc xanh theo mùa.
Từ khi hiểu chuyện, Cassandra vẫn theo cha mẹ đến thần miếu này mỗi năm, những hàng nguyệt quế xanh rờn sớm đã trở thành bối cảnh quen thuộc trong những chuyến hành hương ấy. Nhưng khi ký ức kiếp trước ùa về, nàng mới bàng hoàng nhận ra — trong thần miếu tại Delphi, vốn dĩ không có nguyệt quế.
— Con sẽ hóa thân thành loài nguyệt quế tỏa hương đắng chát.
Ở những giây phút cuối cùng của một kiếp sống khác, nàng đã nghe đất mẹ thở dài mà phán như vậy.
Cassandra không quan tâm đến sự im lặng bỗng dưng phủ xuống giữa nàng và Pean. Trái với dòng thời gian, những hàng nguyệt quế nơi đây vẫn lay động trong gió thu, những tán lá xanh biếc vươn lên bầu trời xanh lóa mắt, tựa như mùa hè vĩnh cửu chưa từng kết thúc.