Ánh sáng trong trẻo đột ngột tràn ngập nơi cánh cửa, Daphne giơ tay che mắt. Đợi đến khi ánh sáng dịu bớt, nàng trượt xuống khỏi mép giường, chân trần bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Một cột sáng vàng rực vươn lên từ chính giữa đền thờ gần đó, trong khoảnh khắc khiến cả mặt trời cũng trở nên lu mờ. Thánh quang nhanh chóng tản ra, hóa thành những bông tuyết phát sáng rơi chậm rãi từ bầu trời.
Nàng đưa tay đón lấy những điểm sáng rơi xuống. Nhưng đúng lúc đó—
Ầm!
Cửa đại điện bị xô mạnh, vang lên tiếng chấn động dữ dội. Daphne kinh ngạc quay đầu lại, cảnh vật trước mắt bỗng nhòe đi, chỉ cảm thấy có một sức mạnh to lớn đẩy nàng lùi về sau.
Khi hoàn hồn, nàng thấy những lọn tóc ánh vàng chảy qua tầm nhìn, một sức nặng tựa đá tảng đè lên người nàng.
"Apollo...?" Nàng đưa tay khẽ đẩy, nhưng không mảy may nhúc nhích.
"Chuyện gì vậy?" Nàng hỏi. Hắn không đáp, chỉ vùi mặt vào hõm cổ nàng, rất lâu không động đậy. Một lúc sau, Daphne mới đột nhiên nhận ra—hắn đang áp má vào động mạch nơi cổ nàng, lắng nghe nhịp mạch đập truyền qua da thịt.
Ánh sáng ngoài cửa sổ vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Có vẻ như ngay khi đưa ra lời tiên tri, Apollo đã lập tức chạy đến gặp nàng.
Rõ ràng nàng vẫn đang ở trong đền thờ của hắn, không cần thiết phải vội vã đến thế.
Dẫu đã trở lại Delphi, sự bồn chồn của Apollo vẫn không hề thuyên giảm. Daphne vốn định trở về căn nhà nhỏ trên sườn đồi, nhưng hắn kiên quyết giữ nàng lại đền thờ—hơn nữa, còn là tòa chính điện nơi trước đây hắn từng nghiêm cấm nàng đặt chân vào. Hôm nay, khi hắn đưa ra lời tiên tri, mọi người đều phải rời đi, chỉ có nàng được chờ đợi bên điện phụ gần cửa, đón nhận thần dụ. Daphne đã từng hoài nghi, có phải nàng đã để lộ sơ hở nào đó để hắn lần ra manh mối hay không. Nhưng dường như không phải vậy. Dù sao đi nữa, gần đây hắn trông chẳng khác nào một con rồng chỉ yên tâm chợp mắt khi báu vật của mình nằm ngay dưới móng vuốt.
Một cảm giác gần như thương yêu thoáng qua, Daphne đưa tay luồn vào mái tóc vàng mềm mại của thần linh, khẽ vu.ốt ve từng chút một. Apollo dần bình tĩnh lại dưới động tác dỗ dành ấy, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Ánh mắt ấy mềm mại đến mức có thể tha thứ cho bất kỳ sự tùy hứng vô lý nào.
"Đã có chuyện gì sao?" Daphne hỏi, chợt phát hiện trên môi hắn có một vết thương nhỏ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, dấu vết của máu liền biến mất, như thể đó chỉ là ảo giác của nàng.
Apollo chạm nhẹ vào mũi nàng, thân mật cọ cọ: "Không có gì. Chỉ là đột nhiên cảm thấy mệt mỏi."
"Thần linh cũng biết mỏi mệt sao?" Nếu xét theo kinh nghiệm bản thân, nàng không nghĩ vậy.
"Ta vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ quyền năng tiên tri, nên việc nhìn thấu vận mệnh cũng tiêu hao không ít sức lực. Nhưng bây giờ ta đã khá hơn nhiều." Hắn hít sâu, chậm rãi chống người đứng dậy. "Ta phải đến Olympus. Dionysos đã chính thức thành thần, theo thông lệ, sẽ có một đại tiệc chúc mừng, ta không thể vắng mặt."
Daphne mỉm cười: "Xin gửi lời chào của ta đến ngài ấy."
Apollo bước đi một bước, đột nhiên ngoảnh lại: "Hãy nói với ta rằng nàng sẽ không nhân cơ hội này mà rời đi."
Tim nàng chợt siết lại, nhưng vẫn thản nhiên hỏi: "Tại sao ta phải rời đi?"
"Ta không biết." Apollo cúi mắt, im lặng một lúc, rồi khi nhìn nàng, trong đôi mắt hắn thoáng ánh lên vẻ yếu mềm. "Rõ ràng ta có thể cho nàng tất cả, nhưng luôn cảm thấy mọi thứ ta trao vẫn chưa đủ."
Daphne hơi xấu hổ cúi đầu, bước xuống giường, kiễng chân hôn nhẹ lên má hắn:
"Ta sẽ đợi ngài trở về."
Chỉ một cái hôn như vậy dĩ nhiên là không đủ, Apollo lưu luyến hồi lâu mới chịu buông nàng ra.
Ngay trước khi hắn rời đi, Daphne chợt nhớ đến điều gì đó, nhanh chóng chớp mắt, tìm từ thích hợp để nói: "Tuy nhiên... nếu Eros nhân lúc ngài vắng mặt mà chủ động tìm đến ta, ta nên làm gì? Ngài từng bảo ta phải giả vờ vẫn tuân theo lệnh hắn, vậy nên... có lẽ ta không thể quá lộ liễu né tránh."
Vừa nghe thấy tên của thần Ái Tình, ánh mắt Apollo lập tức sắc bén như chim ưng. Hắn im lặng hồi lâu, không chớp mắt nhìn nàng, rõ ràng đang cân nhắc xem có nên mạo hiểm để nàng tiếp xúc với Eros hay không.
Daphne vẫn giữ vẻ điềm nhiên, bình tĩnh đáp lại ánh nhìn ấy.
Cuối cùng, Apollo chỉ dặn dò ngắn gọn: "Nếu hắn thực sự xuất hiện, ta cho phép nàng nói chuyện với hắn. Chỉ lần này thôi. Tuyệt đối không nhận bất kỳ món quà hay phúc lành nào từ hắn."
*
Thế nhưng, Daphne không đợi được Eros.
Nàng đi một vòng quanh rừng núi Delphi, ngay cả một con thỏ biết nói cũng không gặp, chứ đừng nói đến bản thân thần Ái Tình. Dựa vào những lần chạm mặt trước, Eros hẳn có cách theo dõi tiến độ của nàng, nghĩa là lúc này, hắn không thấy cần thiết phải gặp gỡ để bàn bạc với nàng. Nghĩ vậy, nàng liền từ bỏ ý định, ngoan ngoãn trở về đền thờ chờ Apollo—nếu đây là một thử thách hắn đặt ra, nàng tuyệt đối không thể để lộ dấu vết nào khiến hắn nghi ngờ.
Nàng hoàn toàn có thể phá vỡ lời hứa ngay bây giờ, nhưng thời cơ chưa đến.
Yến tiệc của thần linh luôn kéo dài rất lâu—bữa tiệc chúc mừng Hermes lần trước đã tận ba ngày ba đêm. Nàng biết có lẽ phải vài ngày sau Apollo mới quay lại, nhưng vẫn giữ đúng dáng vẻ chờ đợi. Hơn nữa, kẻ quen phụ thuộc cũng không chỉ có Apollo—sau nhiều ngày quấn quýt bên nhau, đột nhiên tách rời, ngay cả nàng cũng có chút không quen. Lúc này, ngoài chờ đợi, nàng chẳng thể toàn tâm làm bất cứ điều gì khác.
Daphne cứ thế chờ đợi, rồi thiếp đi trong sâu thẳm đền thờ.
Nửa đêm, nàng mơ màng cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc đến gần, liền vô thức nghiêng mình về phía ấy. Một bàn tay dịu dàng vu.ốt ve mái tóc và gò má nàng. Nàng chớp mắt tỉnh dậy, đón lấy ánh trăng tràn ngập cả gian phòng—trong vầng sáng trong trẻo ấy, Apollo đứng đó, không hề bị ánh trăng làm lu mờ.
Daphne xoay người nhìn ra cửa sổ, thấy trăng tròn treo cao giữa trời. Chiếc xe của Selene còn chưa quay về, chứng tỏ nàng chưa ngủ quá lâu.
"Ngài về sớm vậy sao?"
"Tâm trí ta không đặt vào yến tiệc. Dionysos phạt ta một chén rượu rồi đuổi ta đi." Dường như sợ nàng không hiểu ẩn ý trong lời mình, hắn lại bổ sung, "Ta không muốn nàng phải đợi quá lâu."
"Lần tới nếu có thần yến, nàng sẽ ở bên ta." Vừa nói, hắn vừa cúi xuống hôn nàng.
Nàng bật cười, né tránh một chút: "Khoan đã, Dionysos thế nào rồi?"
Apollo bất mãn dừng lại một chút rồi đáp: "Dĩ nhiên là rất tốt. Giờ đây hắn đã được công nhận là thần bảo hộ của lễ hội và cuồng hoan, đồng thời ban phúc cho mùa màng trĩu quả. Kịch nghệ và rượu cũng nằm trong quyền năng của hắn."
"Trước đây ta vẫn chưa hỏi, Dionysos đã báo thù Lycurgus ra sao?"
Apollo thoáng hiện vẻ do dự, Daphne khẽ nhắm mắt: "Xin hãy nói cho ta biết."
"Hắn khiến vương tử của xứ Thrace phát điên, nhìn con trai ruột của mình mà tưởng là dây leo rồi tự tay chặt đứt. Sau đó, hắn giết cả vợ mình. Đến khi tỉnh táo lại thì đã quá muộn—đất đai Thrace bị nguyền rủa, từ ngày đó trở đi không một trái cây nào còn mọc lên. Người dân của hắn được thần linh báo mộng, rằng chỉ cần vương tử của Thrace còn sống, thì trái ngọt sẽ tuyệt diệt khỏi vùng đất ấy. Vậy nên họ trói Lycurgus lên đỉnh núi Pangaion, dùng ngựa xé xác hắn thành từng mảnh."
Daphne lặng im hồi lâu mới nói: "Ta nghĩ... đó là điều hắn đáng phải chịu."
Apollo cau mày: "Hắn suýt gi.ết ch.ết nàng. Nàng không nên thương hại hắn."
"Không phải thương hại. Đương nhiên ta cũng mong hắn bị trừng phạt, chỉ là—" Nàng không nói nốt câu sau.
Chỉ là, sự tàn khốc đến mức phi lý ấy càng tôn vinh thần uy của các vị thần, lại càng khiến lồng ng.ực nàng nghẹn lại, không thể nào giãi bày.
"Những vị thần khác không có phản ứng gì về lời tiên tri đầu tiên của ngài sao?" Nàng nắm lấy ý nghĩ đầu tiên vừa thoáng qua trong đầu để đổi đề tài.
Đôi mắt Apollo thoáng lay động, giọng điệu vẫn điềm nhiên: "Họ không có lý do gì để ngăn cản lời tiên tri đầu tiên trở thành sự thật."
Chỉ cần có thể tránh được một thảm kịch như của Semele, thì sẽ không xảy ra cuộc tranh chấp giữa chư thần. Daphne âm thầm thở phào, liền thuận miệng hỏi: "Thần yến còn có chuyện gì nữa không?"
Apollo bắt đầu mô tả vẻ mặt đặc sắc của Hera khi Zeus đứng đầu chư thần tuyên bố chúc mừng Dionysos—khác với lần trước, vì chuyện của Semele và Lycurgus, lần này Ngài và Nữ hoàng dường như đã đạt được một sự thỏa hiệp gượng gạo. Hera chấp nhận để Dionysos trở thành một vị thần trên đỉnh Olympus, còn Zeus sẽ không truy cứu sự can thiệp của bà.
Apollo gần như không giấu nàng điều gì. Chỉ vài câu nói ngắn ngủi đã để lộ ra mối quan hệ rắc rối giữa các vị thần. Sự thẳng thắn ấy làm nàng bất giác rùng mình. Những kẻ biết được nội tình thường chỉ có hai con đường: hoặc là biến mất, hoặc là trở thành một phần của phe đối phương.
Cuối cùng, Apollo nhắc đến một chuyện có vẻ như lơ đãng: "Trước khi đi, ta có đàn một khúc nhạc góp vui."
"Là khúc nhạc như thế nào?"
Apollo khẽ nâng tay, đầu ngón tay đã xuất hiện một cây đàn lia. Hắn nhìn nàng, giọng nói trầm xuống: "Nàng muốn nghe không?"
Daphne không nghĩ nhiều: "Nếu ngài sẵn lòng."
"Đương nhiên."
Apollo gảy dây đàn, những nốt nhạc tròn trịa và đầy đặn lập tức tuôn ra từ đầu ngón tay hắn. Đây là lần đầu tiên Apollo tấu trọn một khúc nhạc trước mặt nàng. Và phản ứng đầu tiên của Daphne lại là hối hận—nàng gần như quên mất hắn là vị thần của âm nhạc, cũng vì thế không hề lường trước được sức mạnh hủy diệt của những thanh âm hắn tạo ra.
Giai điệu không hề phức tạp, nhưng dưới kỹ thuật vô song, nó lại dệt nên những tầng lớp biến hóa không ngừng theo từng hồi chuyển, như sương mù sáng tối luân phiên, như đỉnh núi hiểm trở chập chùng. Bản nhạc vô cớ khuấy động một cảm xúc gần với hoài niệm, như thể trong một quá khứ xa xăm nào đó, nàng đã từng nghe thấy giai điệu này, thậm chí đã thuộc lòng từng khúc nhạc.
Nó không chỉ chiếm trọn đôi tai nàng, mà nàng còn cảm giác mình đang dùng cả ánh mắt nhìn theo từng ngón tay lướt trên dây đàn, dùng làn da cảm nhận sự rung động của không khí.
Nếu phải ví bản nhạc này như một cơn bão đẹp đẽ, thì vị thần tóc vàng trước mặt chính là tâm bão—hắn an tĩnh đến lạ thường. Mi mắt hắn hơi rủ xuống, hàng mi dài phủ lên đôi mắt xanh thẳm một tầng bóng nhạt màu hoàng kim. Vẻ tuấn mỹ đến hoàn hảo ấy lúc này lại mang theo chút lạnh lùng xa cách. Đầu ngón tay hắn, từng động tác lướt trên dây đàn đều rõ ràng, ổn định, mang theo mục đích chính xác. Khi âm thanh còn chưa kết thúc, trong ranh giới do tiếng đàn tạo ra, tất cả đều nằm trong tay hắn.
Daphne ngây người.
Không hề khoa trương khi nói rằng, với một màn diễn tấu hoàn mỹ đến áp đảo như vậy, nàng hoài nghi không biết mình có còn có thể tận hưởng âm nhạc nữa hay không.
Apollo ngước lên, đường nét trên khuôn mặt giãn ra, khẽ cười với nàng.
Daphne há miệng, nhưng không thốt nên lời.
"Còn một khúc nữa, ta vừa mới nghĩ ra." Lần này, hắn không hỏi nàng có muốn nghe hay không, mà trực tiếp đặt tay lên dây đàn.
Nếu nói khúc nhạc trước đó là một màn phô diễn kỹ thuật không chút nương tay, như thể chỉ để chứng minh hắn xứng danh thần của âm nhạc, thì bản nhạc thứ hai lại đơn giản hơn nhiều.
Đơn giản, nhưng rõ ràng.
Rằng hắn chỉ đang đàn vì nàng.
Những nốt nhạc mềm mại và êm dịu như những sợi tơ, từ thính giác quấn lấy và trói chặt nàng. Chúng nóng bỏng hơn lửa, nhưng cũng vấn vít hơn triều dâng, len lỏi vào trong, chạm đến tận sâu thẳm. Những âm thanh dịu dàng gõ lên màng nhĩ nàng, rồi đi thẳng vào tâm trí, trực tiếp truyền đạt một điều mà nếu biến thành lời nói sẽ trở nên méo mó.
Daphne cảm giác như trái tim mình cũng trở thành một cơ quan thính giác, theo giai điệu mà run rẩy không thể kiểm soát. Một đốm lửa nhỏ bị đánh thức, từ lồng ng.ực cháy đến đầu ngón tay, rồi lan dần đến mọi ngóc ngách trong cơ thể, đốt cháy, bào mòn, cuối cùng hòa thành một dòng suối tràn trề. Điều đáng sợ nhất là—lần này Apollo không hề liếc nhìn dây đàn, mà từ đầu đến cuối, hắn chỉ nhìn nàng.
Như thể thế gian này chỉ còn lại nàng.
Nàng thậm chí không kịp nhận ra khi nào bản nhạc đã kết thúc.
Apollo một tay ôm lấy đàn, tay kia đỡ lấy nàng, lặng lẽ chờ nàng tìm lại được khả năng nói chuyện.
"Khúc vừa rồi... có tên không?" Giọng nàng khàn đi đôi chút.
Apollo chớp mắt, khẽ đáp: "Daphne."
*
Daphne tỉnh giấc trong tiếng sóng vỗ.
Nàng nhắm mắt lắng nghe một lúc, rồi dần nhận ra điểm bất thường. Delphi tuy gần vách biển, nhưng âm thanh sóng vỗ chưa bao giờ rõ ràng đến thế. Nàng chống người ngồi dậy, cơn mệt mỏi dâng lên khiến nàng khẽ nhíu mày. Nhưng khung cảnh xung quanh nhanh chóng thu hút toàn bộ sự chú ý của nàng—
Một cung điện xa lạ với quy mô đồ sộ, trống trải mà tĩnh lặng, tiếng biển vỗ vào vách đá dội đến không ngừng. Nàng chậm rãi bước đến cửa sổ gần nhất, nhìn xuống—cung điện tọa lạc trên một vách đá cao chót vót, bên dưới là dải cát trắng tinh khiết trải dài bất tận, xa hơn nữa là đại dương kéo dài đến tận chân trời.
Hòn đảo?
Hai chữ ấy đánh thức những mảnh ký ức vụn vỡ. Sau khi dâng tặng nàng hai khúc nhạc tuyệt diệu, Apollo tiếp tục tấu lên những giai điệu khác. Hắn theo đuổi âm sắc lý tưởng một cách nghiêm khắc, không ngừng nâng cao độ khó trong từng lần lặp lại. Những khúc nhạc có ma lực của thần linh chưa từng rời khỏi tâm trí nàng, thậm chí có lúc lấn át mọi suy nghĩ khác, như một cơn hồng thủy nhấn chìm tất cả. Cho đến khi tìm được âm thanh hắn mong muốn, hắn không hề dừng lại.
Và đâu đó trong khoảnh khắc ý thức chợt nổi lên giữa cơn sóng âm cuồn cuộn ấy, dường như nàng đã đáp ứng điều gì đó.
"Chào mừng đến đảo Delos."
— Hãy đi cùng ta đến Delos.
Thanh âm ấy trùng khớp với lời nói vang lên trong trí nhớ, khiến nàng giật mình thu người lại.
Apollo đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng, thản nhiên để nàng tựa vào hắn mà mượn lực: "Nếu nàng còn mệt, hãy tiếp tục nghỉ ngơi."
Daphne lặng thinh nghiêng đầu, lần nữa phóng mắt nhìn ra đại dương mênh mông nối liền với chân trời.
Tâm trí nàng vẫn còn mơ hồ, những ý nghĩ hiện lên mà chẳng gợn chút cảm xúc nào. Nàng không thể rời khỏi đây bằng chính đôi chân mình.