• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đêm Cassandra và Apollo khởi hành đến Arcadia, giữa các chư thần xảy ra một biến cố trọng đại.

Dionysos, vị thần từng lặng lẽ biến mất trong khoảnh khắc vi diệu, nay bỗng tái xuất. Y trở về từ cõi âm ti, mang theo linh hồn của hai người chết: một là mẫu thân Semele, người kia là phàm nhân mang tên Ariadne. Dionysos đã cầu được sự vĩnh sinh cho họ từ chính thần vương.

Thánh địa Cithaeron của Dionysos lại đúng ở Arcadia, bởi vậy Cassandra quyết định trước khi đến gặp thần sông Ladon, nàng sẽ ghé qua chào Dionysos. Apollo không tỏ vẻ gì đặc biệt, mãi đến khi quả thực đặt chân đến chân núi Cithaeron, hắn mới mở miệng nói: "Ta chưa từng tới đây lần nào."

Cassandra nhìn hắn một cái: "Ta cũng vậy."

Đền thờ Dionysos khác biệt hoàn toàn với những thánh điện tráng lệ của Apollo tại Delphi hay đảo Delos. Trên núi Cithaeron, khách hành hương chẳng thể tìm thấy cung điện nguy nga ngay ngắn; chỉ có những con đường mòn ngoằn ngoèo dẫn lên cao, thỉnh thoảng bất ngờ hiện ra các tế đàn có hình dạng kỳ lạ, hoặc những đại sảnh rộng lớn xây dựng nơi địa thế hiểm trở.

Các kiến trúc ấy chẳng hề thống nhất về hình dáng hay phong cách, duy chỉ có một điểm chung: sắc màu rực rỡ đến choáng ngợp. Đặc biệt là những bức bích họa trong đền, tựa như bữa tiệc của màu sắc, khiến người ta sau một hồi ngắm nhìn dễ rơi vào cơn mộng ảo mê ly.

Khi họ đến được thánh địa trên đỉnh Cithaeron, đôi mắt đã bị bủa vây bởi cơn lốc thị giác suốt dọc đường bỗng cảm thấy trống rỗng.

Không còn họa tiết sơn vẽ, không còn tượng bán thân dê Satyr với đủ hình hài kỳ dị. Trước mắt chỉ là những cây thông xanh biếc và hai ngôi đền chữ nhật đối diện nhau. Vách cẩm thạch bên ngoài phủ kín dây thường xuân um tùm, thoáng nhìn như công trình đã bị bỏ hoang.

"Chào mừng." Một thanh niên tóc đen từ bóng râm của dây leo bước ra, mỉm cười nghênh đón.

Cassandra khẽ gọi tên y: "Dionysos."

Vị thần ấy thản nhiên quan sát nàng một lúc, rồi tán thưởng: "Hiện giờ ngươi thế này thật thích hợp. Lo lắng của ta hóa ra là dư thừa."

Cassandra khẽ sững, rồi cong môi trêu lại: "Ngươi lo lắng điều gì?"

Dionysos không vội trả lời, như đang đấu mắt cùng nàng, đoạn bật cười: "Từ thân phận phàm nhân trở thành thần bất tử là một bước tiến dài. Với ta thuở ấy đã chẳng dễ dàng, mà ngươi — bước đi ấy chắc hẳn còn gian nan gấp bội."

Cassandra cụp mắt, không lập tức đáp lời.

Apollo xen vào với giọng thản nhiên, vòng tay ôm lấy nàng như có chút cố ý: "Chẳng phải ngươi đã thích nghi rồi sao?"

"Thực sự thích nghi, e rằng cần nhiều thời gian hơn ngươi tưởng," Dionysos ôn hòa đáp, dường như chẳng nhận thấy vẻ khác thường trong thái độ của Apollo. Ánh mắt y dừng lại nơi Cassandra, như muốn nói thêm điều gì, nhưng rồi đột ngột im lặng.

Cassandra nhướng mày đầy nghi hoặc.

Vị thần của rượu và lễ hội ngập ngừng một chút, có vẻ bối rối: "Từ tối qua ta đã đắn đo, vẫn không chắc liệu ngươi muốn ta gọi bằng tên nào thì hơn."

Cassandra bật cười: "Tên nào cũng được."

"Vậy thì, Cassandra," Dionysos nhanh chóng quyết định, rồi quay sang chào hỏi lần nữa, "Và cả người anh đáng kính Apollo, chào mừng đến với Cithaeron."

Apollo khẽ gật đầu xem như đáp lại. Cassandra liếc nhìn hắn lâu hơn một chút. Hàng mi nơi khóe mắt hắn run nhẹ, rồi hắn ngoảnh mặt sang hướng khác, không nói lời nào.

Ánh mắt Dionysos đảo một vòng giữa hai người, rồi bảo: "Đi theo ta. Ta đã chuẩn bị rượu ngon."

"Hy vọng lần này không pha thêm thứ gì không cần thiết," Apollo nói với giọng mỉa mai. Cassandra siết nhẹ tay hắn, nhưng hắn không hề phản ứng.

Chủ nhân đi trước dẫn đường, song lại như thể sau lưng có mắt.

Y thong thả nói: "Đến giờ hắn vẫn còn trách ta vì bình rượu đưa hắn vào mộng năm xưa. Khi ngươi vắng mặt, hắn—"

Apollo cắt lời: "Dionysos."

Con trai của Semele ngoảnh lại, trao cho Cassandra ánh nhìn ngụ ý: "Ngươi thấy chưa."

Cassandra đáp lại bằng một cái nhăn mặt tinh nghịch.

Apollo mím môi, đột ngột dừng chân. Cassandra quay lại, ánh mắt đầy bối rối.

"Ta sẽ đến Arcadia trước. Có việc cần tìm Hermes. Sau đó chúng ta gặp nhau tại chỗ cha nàng."

Hắn để lại mấy câu cứng nhắc rồi hóa thành một luồng ánh sáng mà bay đi mất.

Dionysos nhướng mày, giọng vẫn bình hòa: "Có vẻ ta lại khiến hắn phật ý rồi." Ngưng một lát, y mỉm cười hỏi: "Ngươi không định đuổi theo sao?"

Ánh mắt Cassandra khẽ dao động, nhìn sang hướng khác: "Xin lỗi. Vài ngày trước, thần vương lại thúc giục chàng cùng ta định ngày hôn lễ. Zeus hẳn đã nói gì đó khiến chàng trở nên phiền lòng."

Dionysos không hỏi vì sao nàng và Apollo vẫn chưa kết hôn. Không dò xét, không phán xét — điều đó ở y xưa nay vẫn không đổi.

Một hồi lâu, Cassandra rốt cuộc vẫn ngoảnh nhìn theo hướng Apollo đã đi, mím chặt môi.

"Hãy đi đi." Dionysos mỉm cười.

"Lẽ ra ta nên hỏi kỹ về cuộc gặp gỡ của ngươi nơi Âm phủ."

"Ta cũng muốn nghe chuyện đằng sau từng bước chân của ngươi cho đến hôm nay. Nhưng rượu ngon và chuyện kể xin để lần sau ngươi trở lại."

Cassandra gật đầu: "Thứ lỗi, vậy thì ta xin cáo biệt."

"Không sao cả. Lần tới ta sẽ để ngươi gặp nàng ấy. Giờ nàng đang ở đảo Naxos." Lời nói và nét mặt Dionysos khẽ đổi khác.

"Nếu ngươi thấy phù hợp, tất nhiên ta rất sẵn lòng gặp nàng." Cassandra bước một bước, rồi đột nhiên lên tiếng, lần này không quay đầu lại, "Sau đó ngươi có gặp Thetis không?"

"Chỉ gặp một lần," Dionysos dường như đã hiểu tầng nghĩa chưa kịp thốt ra của nàng, bèn nói thêm, "Apollo chỉ đến gặp Thetis một lần, vào ngày đứa con của nàng bước vào tuổi trưởng thành – như một cách chứng kiến lời tiên tri thứ hai thành hiện thực. Nghe nói, đó không phải là một cuộc hội ngộ vui vẻ."

Thetis bởi một lời tiên tri mà bị ép gả cho phàm nhân. Việc nàng không có thiện cảm với quyền năng tiên đoán cũng là điều dễ hiểu.

Một vị nữ thần từng nắm tay nàng rơi lệ, từng cùng nàng giải nỗi u sầu — nay lại trở thành thần tiên tri. Với Thetis, hẳn đó là một trò trớ trêu cay nghiệt của định mệnh.

Cassandra gật đầu, nàng cũng chẳng rõ vì sao bản thân lại khơi ra điều này. "Ta vẫn chưa đi gặp nàng. Cũng không biết nên đối mặt thế nào mới phải. Nhưng có lẽ, một ngày nào đó, ta sẽ đến gặp nàng."

Dionysos mỉm cười, như khẳng định lời nàng: "Sẽ có một ngày."

*

Việc đuổi theo Apollo không tiêu tốn quá nhiều thời gian — rõ ràng hắn cố ý để lại khoảng trống cho nàng đuổi kịp.

Chính vì thế, khi Cassandra thực sự nắm lấy tay hắn, trong tim nàng dâng lên thứ cảm xúc rối bời khó gọi thành tên: có giận dữ, có nghi hoặc, và cả nỗi áy náy chưa nguôi.

"Giữa ta và Dionysos không có gì cả. Chàng không cần phải như vậy."

Apollo mang gương mặt trầm lặng chẳng thể gọi tên ngoài một chữ bất mãn, lạnh lùng đáp: "Ta biết nàng không có tư tình với hắn. Nhưng nói rằng giữa hai người không có gì, thì không hoàn toàn đúng."

Cassandra hít một hơi sâu: "Chàng đang ám chỉ điều gì?"

"Loại không khí đó—" Apollo vấp một nhịp, môi hắn khẽ mím lại để lộ vết cắn hằn trên khóe môi, "—Sự hòa hợp chẳng cần nhiều lời giữa hai người. Ta biết, hai người chỉ là bạn, nhưng ta luôn nghĩ nàng hiểu ta để tâm chuyện đó đến nhường nào. Vậy nên, nàng càng không nên hành xử như thể kẻ dư thừa ở đó là ta."

"Apollo, ta—"

"Nàng thổ lộ với hắn lý do nàng luôn trốn tránh chuyện hôn phối thần thánh, hẳn là còn dễ dàng hơn khi nói thật với ta." Hắn không để nàng nói tiếp, giọng nói lạnh lẽo, dồn dập: "Ta biết, nguyên nhân không chỉ là vì quyền năng của Hera. Rốt cuộc, nàng nghĩ nàng ta có thể rút được bao nhiêu quyền lực từ mối hôn nhân giữa ta và nàng? Thừa nhận rằng nàng không đủ tin tưởng ta... có khó đến vậy sao?"

Cassandra cũng không kìm được, giọng cao vút lên: "Ta chưa từng nói chuyện đó với hắn."

"Ồ, thật vậy sao?" Giọng Apollo vụt lên sắc nhọn, mang theo sự mỉa mai nàng chưa từng nghe thấy từ hắn, "Ta có nên vì thế mà cảm thấy may mắn không?"

"Ta chưa từng nói," Nàng nhắm mắt lại, giọng khàn đi, "Và ta cũng sẽ không nói."

Apollo không đáp.

Cassandra cũng không nói thêm gì nữa.

Cho đến khi họ đặt chân tới địa phận của thần sông Ladon, hai người vẫn chìm trong im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK