Daphne tỉnh giấc trong ánh nhìn của Apollo.
Thần linh gần như không cần giấc ngủ, vì thế mỗi sáng mở mắt ra đối diện đôi đồng tử xanh thẳm của Apollo đã trở thành thói quen. Ban đầu, nàng luôn lập tức bừng tỉnh, thậm chí lạnh cả sống lưng—ai mà biết được khi nàng ngủ, hắn đã lặng lẽ nhìn nàng bao lâu, trong suốt khoảng thời gian đó lại suy nghĩ điều gì? Nhưng thói quen là một thứ đáng sợ, giờ đây, nàng đã có thể bình thản đối diện ánh mắt chăm chú ấy.
Ánh nắng cuối hạ xuyên qua cửa sổ, trải dài trên giường. Daphne giơ tay che mắt, ngăn đi chút bỏng rát từ tia sáng chói chang vả khẽ ngáp.
Rồi nàng chợt nhận ra, trong cơn mơ màng, hình như có gì đó khác lạ. Nàng chậm rãi ngồi dậy, cẩn thận quan sát Apollo. Hôm nay hắn lại khoác lên mình bộ trang phục trang trọng từ sáng sớm: tấm chiton dệt kim óng ánh chỉ dài đến đầu gối, tấm áo choàng tím biểu trưng cho thân phận tôn quý buông rủ từ vai, nơi cánh tay phải còn đeo thêm một chiếc vòng vàng chạm trổ hoa văn hình rắn.
"Chào buổi sáng." Apollo cúi xuống hôn lên trán nàng.
Daphne ngửi thấy hương liệu mới thấm vào y phục của hắn.
"Ngài phải ra ngoài sao?"
"Hôm nay có một hôn lễ cần sự chứng giám của các vị thần, ta bắt buộc phải tham dự." Apollo thản nhiên dời mắt, tùy ý nghịch chiếc thắt lưng nàng vứt ở cuối giường.
Nàng nghe giọng mình bình tĩnh hỏi: "Ngài sẽ đi bao lâu?"
Apollo đột nhiên nghiêng mắt nhìn nàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trông hắn chẳng khác nào dã thú đang bảo vệ lãnh địa của mình, cảnh giác trước cơn gió thoảng mang theo hơi thở đáng ngờ. Nhưng cơn xao động ấy tan biến rất nhanh, chỉ còn lại sự trầm lặng trong ánh mắt hắn. Một lúc sau, Apollo mới đáp: "Ta sẽ về sớm nhất có thể. Mẹ ta sẽ đến muộn hơn nửa ngày, hôm nay nàng có thể qua thăm bà."
"Được."
Daphne bước ra gian ngoài, múc nước từ vòi đá hình thú để rửa mặt. Đến khi quay lại, Apollo vẫn chưa đi.
"Ta chải tóc cho nàng rồi đi."
"Ngài không cần làm vậy." Dù nói thế, nàng biết mình từ chối cũng vô ích.
Apollo không còn thỏa mãn với việc giúp nàng mặc áo hay mang giày nữa. Dạo gần đây, hắn bắt đầu tự tay chải tóc cho nàng mỗi ngày. Một khi đã quyết tâm, thần linh học mọi thứ rất nhanh. Lần đầu tiên giúp nàng tết tóc, hắn vẫn còn vụng về, để lại những lọn nhỏ rơi rớt bên gáy. Nhưng sau khi quan sát cách nàng làm, hắn liền thành thạo chẳng khác nào nàng tự chải.
Hai ngày trước, Apollo vấn tóc nàng theo kiểu dành cho phụ nữ đã có chồng—hẳn là hắn học từ các nữ thần theo hầu mẹ mình. Daphne nhìn vào gương hồi lâu, ánh mắt nàng giao với ánh mắt hắn qua bóng hình phản chiếu. Không ai nói lời nào.
Những ngày ở đảo Delos, đôi khi giữa họ lại xuất hiện những khoảng lặng bức bối như thế—tựa hồ như cơn gió vô tình hất tung tấm khăn trải bàn, để lộ lớp gỗ đã mục nát với vô số lỗ hổng trên bề mặt.
Khi ấy, hắn cúi xuống, sống mũi lướt qua bờ vai nàng, thì thầm: "Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó."
Không rõ đó là lời cầu xin hay mệnh lệnh. Nhưng ánh mắt đó—rốt cuộc là ánh mắt thế nào?
Daphne còn đang mải suy nghĩ, Apollo đã nhanh chóng chải mượt suối tóc rối tung vì giấc ngủ của nàng. Những ngón tay dài vốn sinh ra để khảy đàn và giương cung nhẹ nhàng xuyên qua từng lọn tóc nàng, tết lại gọn gàng rồi vấn cao thành một búi thanh nhã. Mỗi động tác đều cẩn trọng đến mức không làm nàng đau dù chỉ một sợi tóc.
Hoàn thành xong, Apollo áp môi lên phần gáy nàng: "Đợi ta."
Daphne mỉm cười, hỏi ngược lại: "Ngài nói gì thế? Ta còn có thể đi đâu được?"
Lời nàng có chút gai nhọn, nhưng hắn không giận, thậm chí còn vui vẻ vì nàng chịu bày tỏ sự bất mãn. Hắn lại hôn nàng mấy cái, nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt xanh thẫm ấy bỗng ánh lên một tia mong manh như viên bảo thạch dễ vỡ. Hắn cẩn thận thốt ra từng chữ: "Sắp rồi, cha sắp ban rượu rồi. Hãy nhẫn nại thêm chút nữa, được không? ...Daphne?"
Apollo như thế này thật khiến người ta khó lòng làm gì khác.
"Ta đợi ngài trở về." Vậy nên, nàng đã nói vậy.
Có những lúc, nỗi bất an của Apollo tựa như hố sâu không đáy, nhưng cũng có khi, một câu nói nhẹ bẫng là đủ để lấp đầy hắn.
Sau khi Apollo cưỡi chiến xa rời đi, Daphne ngồi lại một lát, rồi mới lên đường đến trung tâm đảo Delos, ghé thăm nữ thần Leto.
"Ngươi đến rồi."
Leto đang ngồi lắng nghe các nữ thần đồng cất tiếng ca, không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Daphne, chỉ nhẹ nhàng ra hiệu cho nàng an tọa bên cạnh.
Sự kiêu hãnh của Artemis và Apollo hiển nhiên bắt nguồn từ mẹ của họ.
Nữ thần tóc vàng mắt xanh này không nói nhiều, nhưng bất cứ nơi nào bà hiện diện, mọi sự chú ý đều vô thức dồn vào bà. Leto không kiêu ngạo như Apollo, nhưng cũng không thể gọi là thân thiện. Bà luôn giữ tư thế ngay ngắn, mái tóc vàng dày được vấn chỉnh tề, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng về phía trước, mang theo uy nghiêm không thể xâm phạm.
Đối với Daphne, Leto tiếp nhận nàng, cho phép nàng ngồi bên cạnh, lần đầu gặp mặt đã ban tặng quà cho nàng, thậm chí thỉnh thoảng còn trêu chọc đôi câu. Nhưng cũng chỉ đến thế. Daphne cảm nhận rõ, trong mắt nữ thần, nàng là mối tình đầu của Apollo, là một vị khách sớm muộn gì cũng rời đi. Khoảng cách này ngược lại làm nàng thấy thoải mái.
Một khúc ca vừa dứt, Leto khẽ cười, chỉ vào chiếc rương bạc bên chân: "Đúng lúc ngươi đến. Apollo cứ hay gửi lễ vật cho ta, nhưng ta chẳng cần nhiều y phục hay trang sức đến vậy. Artemis cũng ít khi tô điểm cho bản thân. Nếu có thứ ngươi thích thì cứ lấy."
Các nữ thần hầu hạ mở nắp rương, xoay nó về phía Daphne.
Daphne cúi người cảm tạ, làm bộ lật xem đống vải vóc và trang sức bên trong.
Đột nhiên, tay nàng khựng lại.
Bên dưới lớp vải gần như sâu nhất lộ ra một góc vải quen thuộc—bạch kim đan xen ánh bạc. Ngón tay nàng hơi run, do dự một thoáng rồi nhẹ nhàng kéo ra. Mép váy buông rơi như dòng nước, đúng là chiếc váy Gaia đã ban tặng nàng. Xem ra, ngay cả Apollo cũng không dám trực tiếp xử lý lễ vật từ đất mẹ.
Các nữ thần đứng bên cạnh thấy nàng lựa chọn liền không ngớt lời khen ngợi.
"Nếu ngươi thích thì cứ nhận lấy, không cần khách sáo." Leto chỉ liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục chuyên tâm vào đồ vật trong tay.
"Đa tạ người."
Daphne tiện tay chọn thêm một chiếc vòng bạc phù hợp với bộ váy. Khi thấy Leto tỏ vẻ muốn kết thúc buổi gặp mặt, nàng liền chủ động cáo lui.
Rời khỏi cung điện nữ thần, Daphne ôm bộ y phục thân thuộc, dọc theo bờ biển mỗi lúc một bước nhanh hơn.
Nhịp tim nàng dội thẳng lên tận cổ họng. Kể từ khi đặt chân đến Delos, đây là lần đầu tiên Daphne có cơ hội ở một mình.
Nàng có nên cầu nguyện với Hermes, xin sứ thần giữ lời hứa và đưa nàng đi không Daphne hít sâu, chậm rãi bước từng bước, buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
"Daphne, Daphne... Daphne!"
Ban đầu, nàng tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi nhìn về phía tiếng gọi, nàng thấy vài bóng dáng thấp thoáng nhấp nhô trên mặt biển đang trôi dạt về phía nàng. Những cánh tay trắng muốt vẫy mạnh dưới ánh mặt trời, rõ ràng là ra hiệu gọi nàng.
Nữ thần biển?
Daphne không màng đến vạt áo bị nước biển thấm ướt, bước vội xuống nước. Khi đến gần, nàng lập tức nhận ra đó là những nữ thần biển mà nàng từng gặp tại chốn của Thetis. Họ tiều tụy thấy rõ, gương mặt gầy guộc nhợt nhạt như tấm lụa bạc thiếu sức sống. Ngay cả những con cá heo chở họ đến cũng mang vẻ ủ rũ bất thường.
"Mau đi với chúng ta!"
Những nữ thần biển nắm lấy tay Daphne, định kéo nàng lên lưng cá heo.
Daphne lo lắng ngoảnh đầu nhìn về phía sau: "Tại sao các người lại ở đây?"
"Chúng ta biết Thetis coi nàng như tri kỷ, vì vậy đã tìm kiếm khắp nơi. Nhưng khi con trai của Leto ở đó, chúng ta không dám đến gần! Mau lên!" Một nữ thần nói, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc khi nhắc đến vị thần mà nàng ta phụng sự.
Một linh cảm chẳng lành xuyên thấu tâm trí Daphne, khiến giọng nàng run rẩy: "Thetis làm sao?"
"Vì lời tiên tri thứ hai của Apollo, chúa tể các vị thần đã quyết định gả Thetis cho một phàm nhân—Peleus xứ Phthia!"
"Chúng ta vốn định nhờ nàng cầu xin con trai của Leto, mong chúa tể Zeus thu hồi sắc lệnh. Nhưng giờ thì... sợ rằng đã quá muộn rồi!"
Một viễn cảnh tồi tệ lóe lên trong đầu Daphne, đôi mắt nàng co rút đầy kinh hoàng.
Ngay khoảnh khắc ấy, câu nói tiếp theo giáng xuống như lời nguyền đã ứng nghiệm: "Peleus đã bắt cóc Thetis, hôn lễ sẽ cử hành vào ngày mai."
Daphne chợt hiểu—đám cưới mà Apollo phải chứng kiến là của ai.
Phthia là một thành bang nằm dưới chân núi Pelion, là cung điện nguy nga được thần linh ban phước đang sừng sững trên lưng núi. Chỉ trong vài đêm, một tòa cung điện mới đã được dựng nên như một phép màu—món quà mà các vị thần dành tặng cho vị anh hùng vinh quang và may mắn nhất của họ.
Theo truyền thống, chỉ đến ngày cưới, chú rể mới được phép đưa cô dâu về tư dinh. Do đó, cung điện cũ của Phthia trở thành nơi tạm trú của cô dâu thần thánh giữa cõi phàm.
Bóng đêm phủ xuống, thành bang xôn xao trong im lặng. Ai nấy đều đang đếm ngược đến thời khắc trọng đại, chờ đợi khoảnh khắc nhà vua của họ cưới một nữ thần bất tử làm vợ. Để bày tỏ sự kính trọng và cũng để xua đuổi những kẻ tò mò đến sớm, những người lính được trang bị vũ khí đầy đủ, cầm đuốc đi tuần xung quanh cung điện cũ.
Daphne đợi đến khi ánh lửa và tiếng chân rời xa mới lặng lẽ trèo qua bức tường, lẻn vào cung điện. Nàng không thể không thừa nhận—cơ thể của nữ thần thực sự hữu dụng trong những chuyện thế này.
Những nữ thần biển đã kiệt sức khi đưa nàng đến bờ biển Thessaly. Hơn nữa, họ hiếm khi bước đi trên mặt đất, rất khó trà trộn vào đám đông một cách tự nhiên. Vì vậy, Daphne quyết định lên bờ một mình, chạy suốt chặng đường dài và cuối cùng cũng vào được Phthia trước khi hôn lễ diễn ra.
Giờ đây, điều quan trọng nhất là phải tìm ra Thetis.
Thật ra, nàng cũng không biết mình có thể làm gì khi gặp Thetis. Các nữ thần biển đã cố thuyết phục nàng không nên đến đây: "Hôn lễ đã cận kề, các vị thần đều được mời đến tham dự, quyết định của vua của các vị thần không thể thay đổi. Điều Thetis muốn nhất chính là nàng hãy rời khỏi nơi này."
Có lẽ ngay cả từ xa, họ cũng nhìn ra được tình cảnh của nàng trên đảo Delos không hề bình thường.
Nhưng Daphne nhất định phải gặp Thetis.
Cung điện cũ được xây theo lối kiến trúc đơn giản, khá giống với Thebes và Orchomenus. Ẩn mình trong bóng tối, nàng kiên nhẫn quan sát bố cục, chẳng bao lâu sau đã xác nhận vị trí của Thetis—nàng đang ở đại sảnh trung tâm, nơi có nhiều kẻ hầu người hạ ra vào nhất.
Sau khi quan sát một lúc, nàng chỉnh lại mái tóc và tà áo, rồi từ trong bóng tối một hành lang chậm rãi bước ra.
"Để ta làm."
Nàng nhẹ nhàng đoạt lấy chiếc bình nước từ tay một nữ tỳ đang đi ngang, mắt nhìn thẳng phía trước, thản nhiên bước về phía đại sảnh.
Nữ tỳ ấy thoáng sững sờ, ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng cô gái lạ mặt. Dẫu chỉ thoáng qua, nàng ta cũng có thể nhận ra thiếu nữ này vô cùng xinh đẹp, y phục sang quý, cử chỉ tao nhã mà kiên định, hẳn là một tiểu thư quý tộc nào đó đến phụng sự nữ thần. Không quen biết cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Và thế là, bằng một cách vô cùng đường hoàng, Daphne đi thẳng đến cánh cửa phòng ngủ của Thetis.
Nàng đã để ý từ trước—tất cả người hầu khi đến đây đều phải đứng trước cửa báo lý do, phần lớn đều bị từ chối, chỉ thi thoảng cánh cửa mới hơi hé mở.
"Thetis tôn kính, ta mang đến cho người mật lộ."
Nàng khẽ cất giọng trong trẻo, bắt chước phong thái của những người trước đó.
Một khoảnh khắc yên lặng đến ngỡ ngàng.
Rồi cánh cửa đột ngột mở toang.
Bên trong không thắp đèn, chỉ có ánh sáng lờ mờ của ngọc trai phản chiếu từ sâu trong điện, tựa như đang ở tận đáy biển sâu.
Daphne vừa mới bước vào hai bước, một bóng người đột ngột xuất hiện từ bóng tối, bàn tay hơi lạnh ẩm siết chặt lấy tay nàng. Mái tóc đỏ rực như đồng hun là thứ đầu tiên nàng nhận ra.
"Tại sao ngươi lại đến?"
Giọng Thetis khàn đi, đến nỗi Daphne suýt không nhận ra.
Nàng lặng lẽ đặt chiếc bình nước xuống, vô thức nói câu đầu tiên bật ra trong lòng:
"Xin lỗi."
Thetis im lặng, rất lâu sau mới nói: "Ngươi không có gì phải xin lỗi ta."
"Ta không biết—"
Những lời biện hộ mắc kẹt nơi đầu lưỡi. Daphne nhắm mắt lại. Những điều nàng không biết, những điều nàng chẳng thể nói thành lời—tất cả đều quá nhiều.
Cuối cùng, nàng cất giọng run run: "Lời tiên tri thứ hai là gì? Vì sao lại thành ra như vậy?"
Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọc trai, nàng lặng lẽ quan sát dung nhan của con gái Nereus.
Thetis trông vẫn còn thần sắc, song gương mặt trắng muốt của nàng dưới thứ ánh sáng u huyền ấy gần như trong suốt. Đôi mắt to bất thường vì gầy gò khiến người ta bất giác cảm thấy bất an. Nàng ấy sững lại trước câu hỏi của Daphne, rõ ràng không ngờ rằng nàng lại không hay biết về chuyện này. Thoáng sau, nàng ấy điềm nhiên đáp: "Apollo đã tiên đoán rằng đứa con do ta sinh ra sẽ vượt xa cha nó. Điều đó có nghĩa là bất kể ta kết hợp với vị thần nào, đứa trẻ ấy cũng sẽ trở thành mối họa trong mắt thần linh trên đỉnh Olympus."
Sắc mặt Daphne tái nhợt: "Vậy nên họ ép buộc nàng phải kết hôn với một phàm nhân ư?"
Thetis khẽ cười.
"Nếu nàng thề nguyện mãi mãi giữ gìn trinh tiết thì sao? Như nữ thần mắt xám Athena, hay nữ thần săn bắn vậy—" Daphne lập tức nhận ra sự ngây thơ trong lời nói của chính mình.
Không ngoài dự đoán, Thetis cất giọng lạnh lẽo như thể đang nói về chuyện của người khác: "Lời thề có thể bị phá vỡ. Chỉ khi lời tiên tri được ứng nghiệm theo cách ít gây tổn hại nhất, họ mới có thể yên lòng."
Daphne câm lặng. Mãi sau mới thì thầm: "Nhưng vì sao lại vội vã đến thế..."
Nếu hôn nhân với một phàm nhân là điều không thể tránh khỏi, vậy ít nhất cũng nên để nàng tự chọn lấy một người nàng có thể chấp nhận, chứ không phải tàn nhẫn định đoạt kẻ sẽ trở thành kẻ đầu ấp tay gối cùng nàng. Dù gì đi nữa, nàng cũng không phải một nữ thần, mà là một vị thần, là con gái của thần biển cả cổ xưa!
Nụ cười của Thetis bỗng sắc bén như gai nhọn: "Ngay khi lời tiên tri của con trai Leto lan truyền, Poseidon lập tức tìm đến ta, muốn ta sinh cho hắn một đứa con trai. Không giống như Zeus, hắn không hề sợ hãi khi có một đứa con mạnh hơn mình. Hắn tin rằng có thể nuôi dạy nó trở thành vũ khí để đoạt lấy bầu trời và mặt đất. Zeus biết rất rõ ý định của người anh trai, thế nên không dám để ta ở lại dưới biển dù chỉ một khoảnh khắc."
"......"
"Kẻ tiên đoán không thể quyết định nội dung của lời tiên tri, ta không trách Apollo. Còn sự sắp đặt của vị thần hôn nhân và vị thần vương chí cao, ta chỉ có thể chấp nhận." Thetis khoanh tay, bàn về vị hôn phu đã đưa nàng đến đây với một thái độ lạnh nhạt lộ liễu. "Peleus cũng không quá tệ. Nếu không phải gặp nhau theo cách này, có lẽ ta còn có thể có đôi chút tán thưởng hắn."
Dù rời xa biển cả đã nuôi dưỡng mình, Thetis cũng không hề bộc lộ chút sợ hãi hay than khóc, như thể nàng đã hoàn toàn chấp nhận số phận.
Chỉ là...
Những nữ thần đưa Daphne rời khỏi đảo Delos đã khóc lóc kể lại rằng, lần đầu tiên đặt chân lên mảnh đất nàng từng khao khát, Thetis đã vùng vẫy, đã nguyền rủa. Đối mặt với phàm nhân Peleus, kẻ muốn bắt nàng đi, con gái của thần biển cả đã biến đổi hình dạng, khi thì là dòng nước chảy xiết, khi thì là loài cá lội nhanh, thậm chí hóa thành quái vật sâu thẳm của đại dương. Nhưng Peleus đã được chỉ dẫn, lại nhận được thần ân, hắn đối diện với muôn hình vạn trạng của nàng mà không hề nao núng, ôm chặt lấy người vợ thần ban cho mình bằng sức mạnh phi phàm, chưa từng buông tay dù chỉ một khoảnh khắc.
Nữ thần biển cả không thể phát huy toàn bộ quyền năng trên mặt đất, cuối cùng vẫn bị mang đi như ý nguyện của họ.
"Họ muốn ta sinh cho hắn một đứa con trai, vậy ta sẽ sinh cho hắn một đứa con trai." Giọng nói và nét mặt của Thetis lạnh lẽo đến mức gần như tàn nhẫn. Thế nhưng khi ánh mắt nàng chạm vào ánh mắt của Daphne, đôi hàng mi khẽ rung, ngũ quan căng chặt, đôi môi cũng bắt đầu run rẩy.
"Hãy trốn đi," Daphne ôm lấy Thetis đang run rẩy không ngừng, nghe thấy chính giọng mình vang lên, "Ta sẽ đi cùng ngươi."
Thetis khẽ nhếch môi, những giọt nước mắt lớn lăn dài trên mi. Ánh mắt nàng nhòe đi khi khẽ lắc đầu, rồi đưa tay lau đi vệt lệ trên má Daphne, dịu dàng hỏi: "Trốn? Nhưng trốn đi đâu?"
Daphne không thể trả lời, chỉ biết lắc đầu thật mạnh.
"Tất cả rồi sẽ qua thôi," Thetis thì thầm, giọng điệu như đang an ủi một ai khác, "Bọn họ rồi sẽ chết, thân xác hóa tro trong ngọn lửa, linh hồn trở về Địa ngục. Còn ta, ta sẽ quay lại biển cả, mãi mãi tồn tại. Sẽ có một ngày, tất cả rồi sẽ qua..."
Những lời thì thầm tan thành những tiếng nức nở không còn nghe rõ.
Thánh điện u tối chìm vào tĩnh lặng thật lâu.
Cuối cùng, Thetis lau khô nước mắt, thu lại toàn bộ cảm xúc, không còn một khe hở nào để mất kiểm soát. Nàng lại trở thành nữ thần biển cả kiên định, nhìn vào đôi mắt xanh của Daphne, vẫn dịu dàng và thân thiện như thuở ban đầu: "À, suýt nữa thì quên... Có một thứ..." Nàng xoay người bước vào nơi sâu nhất của tẩm cung, rồi mang ra một chiếc bình vàng nhỏ.
"Dionysos đã để lại món quà này cho ta, nhờ ta chuyển cho ngươi. Giờ nghĩ lại, có lẽ hắn đã linh cảm được điều gì đó."
Daphne kinh ngạc nhìn Thetis, không rõ nàng đang ám chỉ điều gì.
Thetis nheo mắt: "Sau khi bước chân lên đỉnh Olympus, trong một yến tiệc, Dionysos đột nhiên phát điên, rời bỏ các thần mà lang thang khắp nhân gian."
"Cái gì?" Daphne bị những tin tức chấn động liên tiếp giáng xuống, đầu óc trở nên rối loạn. "Sao lại—"
"Kẻ có lý do ra tay với hắn chỉ có thể là Nữ vương, phải không?"
Daphne mím chặt môi, không thốt nên lời. Nàng giống như đang đeo một chiếc mặt nạ thạch cao, sắc mặt vô cảm, chỉ có lồng ng.ực phập phồng dữ dội là tố cáo tâm trạng chấn động của nàng. Nàng thậm chí không thể phân biệt được cảm xúc của chính mình lúc này. Là ngộ ra? Là phẫn nộ? Là nỗi u uất? Nàng không rõ. Điều duy nhất nàng chắc chắn chính là—
Apollo đưa nàng đến Delos lánh nạn không phải vì lo hão. Hắn có đủ lý do để nghi ngờ rằng, kẻ tiếp theo bị Hera báo thù sẽ là nàng. Chỉ có địa vị vững vàng nhờ quyền lực và thứ mật tửu ban cho nàng sự bất tử mới khiến hắn tạm yên tâm phần nào.
Hắn đã lừa nàng, nhưng không hề nói dối nàng. Thủ đoạn dối gạt quen thuộc đến đau lòng.
Nàng bỗng muốn bật cười, nhưng khuôn mặt cứng đờ, ngay cả một nụ cười giả cũng không thể kéo ra nổi.
"Daphne?" Thetis nghi hoặc.
"Dionysos... hắn..."
"Hắn đã vượt qua cái chết, sẽ có ngày trở lại, ngươi đừng quá lo lắng."
Chiếc bình vàng được nhét vào tay nàng, bề mặt kim loại lạnh lẽo khiến nàng run lên. Daphne cúi đầu nhìn món quà của Dionysos, mơ hồ thì thầm: "Đây là gì?"
Thetis lắc đầu: "Ta không biết. Hắn nói rằng ngươi sẽ hiểu."
Ánh mắt Daphne dao động dữ dội. Nàng hít sâu mấy lần rồi khẽ nhếch môi: "Ta nhớ ra rồi."
Thetis liếc nhanh về phía sau, giọng nói gấp gáp hơn: "Ta rất vui vì ngươi đã đến gặp ta, nhưng chẳng bao lâu nữa, Nữ vương và những kẻ khác cũng sẽ đặt chân đến Phthia. Ngươi tuyệt đối không thể để bà ta phát hiện. Trước khi bị phát hiện, ngươi nên rời đi."
Nàng không lập tức hiểu lời Thetis, chỉ vô thức lặp lại: "...Rời đi? Đi đâu?"
Thetis cau mày nhìn nàng, có vẻ không chắc chắn: "Đến chỗ Apollo chăng?"
Daphne run lên khi nghe đến cái tên đó.
"Các ngươi...?"
Nàng hé môi, nhưng không thể nói ra sự thật với Thetis—rằng trong vở kịch bi thảm này, Apollo không chỉ là một kẻ tiên tri đứng ngoài quan sát. Hắn có lý do để khoanh tay nhìn lời tiên đoán thứ hai trở thành hiện thực.
"Ta sẽ không quay về," Nàng siết chặt chiếc bình trong tay. "Thetis, ta muốn cầu xin ngươi một chuyện."