• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hector híp mắt lại, trong khoảnh khắc, lộ ra khí thế sắc bén chỉ những chiến binh từng trải chốn sa trường mới có.

Cassandra bất giác co người lại. Nhưng ngay sau đó, chàng lấy lại bình tĩnh, dịu dàng hỏi: "Sao đột nhiên ngươi lại nói vậy?"

"Ta... ta đã thấy một số điều trong mộng." Cassandra thận trọng lựa lời, "Hàng trăm, hàng ngàn năm sau, người đời đều biết rằng thành Troy sẽ bị hủy diệt trong một cuộc chiến. Ta sợ rằng điều đó là không thể tránh khỏi."

Hector khẽ thở dài như một tiếng than: "Cassandra, ai ai cũng mong cầu sự vĩnh hằng. Nhưng chúng ta đều biết rằng, dù là thân xác hay thành quách mà chúng ta xây dựng, tất cả đều không thể trường tồn. Vĩnh hằng chỉ thuộc về các vị thần."

"Không, ý ta là... có lẽ điều đó không phải là chuyện của một tương lai xa xôi. Chúng ta, ngay lúc này đây, đều đã đứng dưới bóng tối của hiểm họa." Nàng ngừng lại giây lát, rồi nói thẳng, "Paris không thể đến Achaea."

Hector nhìn Cassandra trong chốc lát, rồi chậm rãi nói: "Ngươi có vẻ rất chắc chắn."

"Nhưng ta không thể nói ra lý do."

Chàng không truy hỏi nàng làm sao biết, mà chỉ đi thẳng vào trọng tâm: "Ngươi muốn ta làm gì?"

"Ta không thể thuyết phục phụ vương từ bỏ ý định cử Paris đi sứ. Nhưng ngươi thì có thể."

Hector trầm ngâm vuốt cằm: "Nếu ngươi sợ Paris đến Achaea, tin chắc rằng điều đó sẽ mang đến tai họa, vậy giả như ta làm theo lời ngươi, thuyết phục phụ vương chọn người khác, liệu Paris sẽ phản ứng thế nào? Không chừng nó sẽ nổi giận, rồi tự mình lên thuyền ra khơi."

"Nhưng ít nhất có thể cử người giám sát hắn..."

"Nó có thể trốn đi."

"Vậy—"

Hector cắt lời nàng: "Cassandra, nếu các vị thần muốn Paris đến Achaea, thì bằng cách này hay cách khác, nó vẫn sẽ đặt chân tới đó."

Nàng thốt lên: "Nhưng đâu thể vì thế mà chẳng làm gì cả!"

Trưởng nam của vương triều Troy ôn hòa mà kiên quyết nói: "Cassandra, ta chưa từng quên điềm báo mà mẫu hậu mơ thấy khi mang thai Paris. Nhưng đến hôm nay, phụ vương không thể lại một lần nữa đày ải nó, càng không thể gi.ết ch.ết đứa con đã thoát khỏi số mệnh một lần."

Cassandra lúng túng: "Ta... không có ý đó..."

"Nếu vận mệnh của Troy đã được dệt sẵn, thì bất kể chúng ta làm gì, cũng chỉ là vô ích. Thậm chí, có khi chính sự chống cự của chúng ta lại vô tình giúp vận mệnh đó thành hình."

"Hector...!" Nàng gần như không thể kiềm chế nỗi thất vọng trong lòng.

"Điều đó không có nghĩa là ta sẽ khoanh tay đứng nhìn thảm họa giáng xuống. Nếu kẻ địch kéo đến, ta sẽ cầm vũ khí bảo vệ Ilium, bảo vệ tất cả mọi người." Đôi mắt xám của Hector lóe sáng, "Cho đến hơi thở cuối cùng."

Cassandra siết chặt nắm tay, người khẽ run: "Nhưng nếu có thể tránh được cuộc chiến, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

Hector nhìn xuống lòng bàn tay mình, chậm rãi nói: "Hãy hiểu chính mình."

Cassandra chớp mắt khó hiểu.

Hector mỉm cười đầy bất đắc dĩ: "Ta tưởng ngươi biết rồi. Đó là lời răn dạy của thần Apollo để lại tại Delphi. Mỗi khi một ngôi đền thờ vị thần tiên tri này được dựng lên, các tư tế đều phải đọc lên câu ấy trong lễ đặt nền móng. Câu thứ hai là: 'Chớ làm điều thái quá', nghĩa là phải biết tiết chế. Câu thứ ba là: 'Bảo chứng hấp tấp ắt dẫn đến diệt vong.'"

"Ta... chưa từng nghe những điều này."

Hector bật cười, cuối cùng vẫn như thuở bé, xoa nhẹ lên mái tóc nàng: "Nếu có vị thần nào rủ lòng thương xót Troy, muốn thay đổi vận mệnh mà ngươi biết, thì đó là điều tốt nhất. Nhưng nếu tai ương là không thể tránh khỏi, ta chỉ có thể đứng ra chiến đấu để các ngươi có đủ thời gian rời khỏi nơi này."

Chàng ngẫm nghĩ giây lát, rồi nhẹ giọng nói: "Phụ vương sẽ không vui, nhưng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị. Trong trường hợp xấu nhất, Andromache và tất cả mọi người đều có thể thoát khỏi Ilium an toàn. Cassandra, dù ngươi có lấy người Achaea kia hay trở thành tư tế của thần Apollo, ngươi cũng sẽ được bảo vệ. Chỉ có những kẻ bạo ngược nhất mới dám tổn thương một nữ tư tế của thần linh."

Hector ngập ngừng, khẽ nhíu mày: "Vậy nên, có lẽ ngươi nên rời khỏi Ilium."

"Đó không phải điều ta muốn..." Cassandra nghe được chất nghẹn trong giọng nói của chính mình, "Hector, ta không hiểu... Ta không nói dối. Thực sự không thể để Paris đi Achaea! Ngăn cản chuyện này có lẽ sẽ thay đổi được tương lai!"

Hector lắc đầu: "Phàm nhân chỉ có thể làm những điều thuộc về phàm nhân. Cố gắng thực hiện điều vượt quá giới hạn của mình là phạm thượng. Cassandra, dù ngươi hay người khác nhìn ta thế nào, ta suy cho cùng cũng chỉ là một con người, biết kính sợ thần linh, hiểu rõ giới hạn của bản thân."

Nói đến cuối cùng, giọng chàng cũng mang theo một tia mê mang.

"Dùng sức người để đối kháng với vận mệnh, với sự sắp đặt của thần thánh, e rằng chỉ những kẻ có huyết thống của chư thần mới có dũng khí và năng lực làm vậy. Mà ngay cả những á thần cũng không thể thoát khỏi cái chết. Cuối cùng, thân xác họ vẫn hóa thành tro tàn trên giàn hỏa táng, chẳng khác gì chúng ta."

Rõ ràng, trong tâm trí chàng đang hiện lên hình ảnh Heracles – vị á thần mang huyết mạch Zeus. Từ thuở nhỏ, Priam đã nhiều lần kể lại thảm cảnh khi Heracles công phá Ilium, để con cháu không bao giờ quên ký ức về cuộc tàn sát. Nghe mãi, ngay cả một người trầm ổn và tự tin như Hector cũng không khỏi so sánh mình với vị á thần ấy.

"Chúng ta đều sợ diệt vong, nhưng chính vì không thể bất tử, nên chúng ta mới là con người, phải không?" Chàng khẽ lau đi giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má Cassandra, giọng thấp xuống, "Sinh linh hữu hạn, điều duy nhất có thể hy vọng là câu chuyện của mình sẽ được hậu thế truyền tụng. Đó chính là sự bất tử mà con người có thể đạt đến."

Chàng cười khẽ: "Được rồi, đừng khóc nữa. Người ta lại tưởng ta bắt nạt ngươi mất."

Hector khẽ vỗ lên đầu nàng hai lần, lòng bàn tay chạm vào nàng mang theo hơi ấm như lửa. Dường như thân nhiệt của chàng luôn cao hơn người khác một chút, khi còn nhỏ, nàng và Scamandrius đều thích nắm lấy tay chàng vào những ngày đông giá.

Những cảm xúc quá đỗi phức tạp cuộn trào nơi cổ họng và lồng ng.ực Cassandra, khiến nàng không thể thốt nên lời.

Nàng hiểu Hector. Trên thế gian này có rất nhiều người mang cùng một niềm tin như chàng. Họ chấp nhận sự nhỏ bé của bản thân trước thần linh, trước số mệnh khôn lường. Họ cũng chấp nhận rằng tai họa, cái chết và ly biệt có thể giáng xuống bất cứ lúc nào, và rằng con người phàm tục không có cách nào chống lại điều ấy.

Trong khoảnh khắc, nàng lại trở nên hoang mang. Phải chăng tâm hồn còn sót lại của một kẻ từng là người hiện đại như nàng quá đỗi ngạo mạn, quá mức cuồng vọng? Nàng vẫn luôn tin rằng, chỉ cần cố gắng, có thể xoay chuyển cục diện, dù không thể thay đổi tất cả, ít nhất cũng có thể làm điều gì đó — dù chỉ là trì hoãn một sự kiện không thể tránh khỏi.

Bỗng nhiên, một nỗi cô độc sâu thẳm dâng trào trong nàng.

"Ngươi mang theo đàn lyre?" Hector rõ ràng không muốn tiếp tục câu chuyện này, liền chỉ vào nhạc cụ đặt bên cạnh nàng. "Cũng đã lâu rồi ta chưa được nghe ngươi gảy đàn, có thể tấu một khúc cho ta chăng?"

Cassandra khẽ gật đầu, ôm lấy cây đàn lyre, cúi đầu chỉnh dây đàn.

Andromache giữ nàng lại dùng bữa tối. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, khi Cassandra trở về phòng, bầu trời đã chìm vào bóng tối.

Chuyện xảy ra trong ngày quá nhiều, thêm vào đó là rượu ngon cùng thức ăn no đủ, khiến nàng vừa rửa mặt đã ngáp không ngừng, gần như vừa đặt đầu xuống gối liền chìm vào giấc ngủ.

Nửa tỉnh nửa mơ, nàng cảm thấy có một sự chạm khẽ nhẹ nhàng lướt qua mái tóc và gò má mình, một dòng ấm áp quen thuộc chảy vào cơ thể nàng, dịu dàng bao bọc lấy nàng như làn nước êm đềm, xua tan mọi mỏi mệt trong chớp mắt.

"Apollo...?" Cassandra khẽ thì thầm, đôi mắt lim dim hé mở.

"Ta đánh thức nàng sao?" Apollo ngồi nơi mép giường, thân hình ngời sáng trong màn đêm, tựa một ảo ảnh tuyệt mỹ.

Ý thức nàng vẫn còn mơ màng, theo bản năng liền nắm lấy góc áo phát sáng của vị thần, khẽ kéo một cái, như muốn bảo hắn ngồi gần hơn.

Apollo thoáng ngẩn ra, chăm chú nhìn nàng.

Cassandra cũng có chút ngạc nhiên. Nàng chớp mắt, rồi dần tỉnh táo hơn. Nhưng nàng không thu tay lại, mà ngược lại, một cách nghiêm túc nói rằng: "Ta chưa muốn ngồi dậy. Nếu chàng cứ ngồi như vậy, ta phải ngước nhìn chàng quá lâu, cổ sẽ mỏi mất."

Ý cười nơi đáy mắt Apollo lan ra khắp người, khiến hắn càng phát ra thứ ánh sáng rực rỡ hơn trước. Hắn không từ chối, xoay người nằm xuống bên cạnh nàng.

Chiếc giường đơn vốn dư dả cho một người nay lại chật chội khi có thêm hắn. Chỉ cần dịch chuyển một chút, cả hai đều có nguy cơ rơi xuống đất.

"Ngủ đi." Apollo khẽ đưa tay, định ôm lấy nàng, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng chạm vào lọn tóc đỏ rủ xuống bên má nàng.

"Chẳng phải chàng muốn nói chuyện với ta sao?"

Đôi mắt hắn khẽ dao động: "Ta quên mất nàng cần giấc ngủ."

Nàng bật cười: "Giờ ta tỉnh rồi đây."

Hắn trầm mặc một lúc, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Dionysus đã tìm gặp nàng?"

Cassandra ngạc nhiên, chưa vội trả lời.

"Hắn đã để lại trong phòng nàng dấu tích của thần lực bảo hộ, ngăn cản ác mộng và điên loạn xâm nhập. Ta có thể cảm nhận được." Giọng điệu của Apollo vẫn bình thản, nhưng ánh mắt hắn lại dán chặt vào nàng, một cách vô cùng nghiêm túc.

Ngừng lại một lát, hắn tiếp tục hỏi: "Hắn đã đến khi nào?"

Cassandra không giấu diếm: "Ngay khi ta khôi phục ký ức, lúc trở về Ilium từ Thymbra. Ta đã nhìn thấy những tín đồ của hắn trong thành. Hắn cũng ở đó và nhận ra ta."

Apollo nhíu mày, truy vấn: "Làm sao hắn có thể nhận ra nàng?"

"Hắn nói rằng hắn không nhận diện con người bằng dung mạo." Nàng chợt nhận ra nếu cứ tiếp tục chủ đề này, có lẽ Apollo sẽ bắt đầu giận dỗi. Vì vậy, nàng chủ động rướn người đến gần hắn một chút, giọng điềm nhiên: "Hắn đến đây chỉ trò chuyện với ta một lát về những chuyện xảy ra sau khi ta từ biệt hắn rồi rời đi ngay. Chàng không cần phải ghen tuông."

Apollo lập tức đáp: "Ta không hề ghen tuông."

Nói rồi, hắn liền mím chặt môi.

Cassandra đặt tay lên vai hắn, khẽ vu.ốt ve như để xoa dịu, ngước mắt nhìn thẳng vào hắn: "Nếu không phải Dionysus nói ra, ta cũng chẳng biết lý do vì sao chàng lại bị phái đến xây dựng tường thành Ilium. Chàng không tham gia vào âm mưu của Nữ hoàng, Athena và Poseidon, chàng vốn là kẻ vô tội, chẳng phải sao?"

"Nhưng ta đã tiên tri cho Poseidon. Hắn muốn biết đâu là cơ hội để lật đổ trật tự hiện tại, và ta đã nói với hắn rằng, nếu chỉ dựa vào sức mạnh của riêng mình, hắn sẽ thất bại. Vậy nên, hắn mới quyết định liên thủ với Hera và Athena. Dĩ nhiên, ta không hề bẩm báo chuyện đó với cha, nên bị trừng phạt cũng không có gì đáng ngạc nhiên." Apollo dừng một chút, sắc mặt lộ ra một nét kỳ quái, "Thực ra, lúc đó ta còn chưa đủ sức mạnh để nhìn thấu tương lai, nên những gì ta nói với Poseidon không phải là tiên tri, mà chỉ là một lời khuyên mà thôi."

Cassandra á khẩu. Nàng hoàn toàn không ngờ Apollo lại có thể giở một chiêu trò đơn giản nhưng hữu hiệu như vậy với Poseidon.

Apollo nhìn thấu suy nghĩ của nàng, khẽ nhướng mày: "Ta không thường dùng mưu kế, không có nghĩa là ta không biết cách sử dụng nó." Hắn không muốn tiếp tục chủ đề về tường thành, liền nhạt giọng chuyển đề tài: "Trong giấc ngủ nàng đã cau mày thật chặt. Đã xảy ra chuyện gì sau khi ta rời đi? Nàng đang lo lắng điều gì?"

Cassandra không lập tức trả lời.

Apollo lặng im chờ đợi, rồi hắn nghiêm túc nói: "Vậy thì đây sẽ là yêu cầu đầu tiên của ta dành cho nàng — bất kể lúc nào, Cassandra, nàng phải chia sẻ những muộn phiền của mình với ta. Ta sẽ không ép buộc nàng làm theo cách của ta, nhưng ít nhất, nói ra còn hơn là tự mình chịu đựng."

"Ta..." Cassandra nghĩ đến thái độ của Hector và Priam, đôi môi khẽ mấp máy, rồi vô thức nhíu chặt chân mày.

Nàng không muốn quá ỷ lại vào sức mạnh của Apollo. Nếu làm vậy, lập trường của nàng sẽ không còn chỗ đứng. Nhưng có lẽ, như Hector đã nói — chuyện của chư thần, chỉ có chư thần mới có thể điều đình, có thể tạo nên thay đổi.

Nàng hít sâu một hơi, lấy ra thành ý và dũng khí để thương thuyết: "Chàng có biết về quả táo vàng và chuyện của Paris không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK