Mũi tên bạc và thánh quang va chạm, màn chắn bùng nổ như ánh sáng tân tinh xé toạc màn đêm, khiến đám lính canh bên ngoài đền thờ xôn xao.
"Apollo."
Trước ánh nhìn đầy trách cứ của chị gái, Apollo điềm tĩnh tuyên bố: "Ta sẽ không để bậc thềm này vấy máu. Ngay cả ngươi cũng không ngoại lệ."
"Vậy thì giao thiếu nữ đó cho ta. Ta sẽ đưa nàng đi nơi khác."
Apollo siết nhẹ cánh tay quanh Daphne. Nàng dường như không hề tổn thương, nhưng va chạm giữa sức mạnh thần thánh quá mãnh liệt. Giây phút nàng ngã vào lòng hắn, ý thức đã tan biến. Nếu không giữ chặt, nàng có lẽ đã đổ gục xuống nền đá lạnh lẽo.
Thấy Apollo im lặng, Artemis nghiêm giọng: "Nếu ngươi chưa nghe rõ, ta sẽ nhắc lại lần nữa. Nàng—"
"Đối đầu tại đây chỉ khiến người phàm thêm hoảng loạn. Nếu có chuyện muốn nói, vào trong rồi hãy bàn."
Dứt lời, Apollo bế Daphne khuất dần trong hành lang sâu thẳm bên cánh phải đại điện.
Cánh cửa khép lại, chỉ lát sau Apollo lại xuất hiện. Artemis vẫn đứng dưới bậc thềm, thấy vậy liền nhướng mày: "Mời vào?"
Hai chị em nhìn nhau, không ai nhượng bộ. Cuối cùng, Artemis khép mắt, đeo cung lên lưng rồi bước lên bậc thang.
Bên trong cánh cửa này là nơi linh thiêng nhất của đền Delphi, hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát của Apollo. Dù là nữ thần săn bắn song sinh với hắn cũng không thể tùy tiện sử dụng sức mạnh tại đây.
"Muốn uống gì không?" Apollo thản nhiên ngồi xuống chiếc tràng kỷ, nhấc chén rượu lên như thể chỉ đang tiếp đón một vị khách đến thăm nhà mới.
Artemis khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn xuống hắn: "Ta hy vọng ngươi thực sự hiểu mình đang làm gì."
Apollo khẽ nhếch môi: "Cảm ơn sự quan tâm, ta rất tỉnh táo."
"Tỉnh táo đến mức bảo vệ một tiên nữ dám chống lại thần linh? Ta đã hứa sẽ che chở nàng, sẽ thay nàng thương thuyết với Eros, giải quyết rắc rối do mũi tên vàng gây ra. Thế mà nàng lại tìm cách trốn khỏi ta ngay khi có cơ hội!"
Giọng Apollo bình thản, như đang tuyên đọc một sắc lệnh đã định sẵn: "Daphne trúng mũi tên vàng, nàng muốn rời khỏi ngươi để quay về bên ta là lẽ tất nhiên. Ngươi không nên trách cứ nàng quá hà khắc."
Artemis hít sâu: "Ngươi nói nàng là nạn nhân của mâu thuẫn giữa mình và Eros. Nhưng khi ngươi không để ý đến thế gian, nàng lại chẳng ngần ngại mà chạy thẳng đến thánh điện của Eros. Như vậy vẫn chưa đủ đáng ngờ sao?"
Apollo lạnh lùng đáp: "Chờ nàng tỉnh lại, ta sẽ để nàng tự giải thích."
"Rồi sau đó?"
"Sau đó ta sẽ quyết định lời nàng nói có đáng tin hay không, rồi mới xem xét hình phạt."
Artemis cười nhạt: "Ta dám chắc, dù nàng có bịa ra lời dối trá hoang đường thế nào, ngươi cũng sẽ tự thuyết phục mình tin tưởng."
Apollo trầm giọng: "Artemis."
Artemis không chút khoan nhượng: "Ngươi chưa từng nghĩ rằng nàng không hề vô tội sao? Rằng nàng có thể chính là cái bẫy mà Eros giăng ra cho ngươi? Rằng mọi hành động của nàng đều do Eros chỉ đạo, với mục đích duy nhất là khiến ngươi yêu nàng, để thần tình ái hoàn tất cuộc báo thù?"
Cả đại điện chìm trong lặng im.
Apollo cúi nhìn chén rượu, sắc mặt không rõ cảm xúc.
Artemis quan sát hắn một lúc, rồi thấp giọng gần như thì thầm: "Vậy là ngươi biết."
Lông mi của con trai Leto khẽ run, nhưng hắn không đáp.
Artemis giật lấy chén rượu trong tay hắn. Tiếng chạm lanh lảnh vang lên khi chiếc cốc va vào bàn nhỏ, vài giọt rượu đổ ra, để lại vệt lốm đốm như dấu chân hoảng hốt, loang đến cả nếp áo trước ngực Apollo.
Hắn phủi nhẹ, vệt rượu liền biến mất. Sau đó, cuối cùng hắn cũng ngẩng lên: "Ngươi không cần phải nổi giận vì ta."
Artemis bật cười vì tức giận: "Từ khi chào đời, ngươi đã thấy trước điều gì đó, nên luôn giữ khoảng cách với những thiếu nữ xinh đẹp. Vậy mà bây giờ, ngươi đang làm gì? Ta không muốn ngươi bị tổn thương, nhưng nếu ngươi không cảm kích, vậy thì ta sẽ như ý ngươi, không nhúng tay vào nữa."
Dứt lời, nàng quay người rời đi, nhưng đến cửa lại đột nhiên dừng bước, giọng lạnh băng: "Nếu một ngày nào đó, nàng dám khiến ngươi đau lòng, dám hạ nhục danh dự và quyền uy của thần thánh, nếu ngươi không thể ra tay... thì ta sẽ thay ngươi giết nàng."
*
Nàng lại xuất hồn.
Một căn phòng xa lạ, có lẽ bên trong đại điện của Apollo. Thân thể nàng nằm trên tràng kỷ phủ lụa mềm mại. Quen thuộc với cảm giác này, nàng bình tĩnh lơ lửng trong không trung, quan sát bản thân đang say ngủ.
Eros đã nói đúng—khi linh hồn tách khỏi thể xác, trông nàng như chỉ đang ngủ say. Dù không còn cảm giác xa lạ như trước, nhưng việc nhìn chính mình vẫn khiến nàng rợn tóc gáy.
Bên ngoài có tiếng trò chuyện, giọng nói quen thuộc—là Artemis. Nàng lập tức căng thẳng, áp sát cửa để lắng nghe. Nhưng cửa đóng chặt, khoảng cách quá xa khiến lời nói mơ hồ.
Nàng thử xuyên qua cánh cửa, nhưng ngay lập tức va phải một rào chắn vô hình. Nàng đổi góc, thử lại nhiều lần, nhưng vẫn như bị mắc kẹt trong lỗi xuyên tường của một trò chơi hiện đại, không thể tiến thêm dù chỉ một phân.
Xem ra, ở trạng thái linh hồn, nàng không thể rời xa thân thể quá lâu.
Bên ngoài vang lên một tiếng động nặng nề. Một cuộc cãi vã? Nàng rụt cổ lại.
Ngay sau đó, Artemis cao giọng. Nàng ép sát cửa, cuối cùng nghe rõ một câu: "...quyền uy của thần thánh, nếu ngươi không thể ra tay... thì ta sẽ thay ngươi giết nàng."
Nàng cứng đờ tại chỗ.
Ý đó là gì? Nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất, nàng thấy lạnh toát sống lưng—Artemis đã vạch trần mọi hành động đáng ngờ của nàng trước mặt Apollo, thuyết phục hắn. Dù là vì danh dự thần thánh hay lý do nào khác, cặp song sinh này đã đạt được thỏa thuận: hoặc Apollo sẽ tự tay xử lý nàng, hoặc Artemis sẽ làm thay.
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở.
Mái tóc vàng của Apollo lọt vào tầm mắt.
Nàng vội nép vào bức tường bên cạnh—rồi mới sực nhớ, hắn không thể nhìn thấy nàng.
Apollo tiến thẳng về phía tràng kỷ.
Nàng men theo bức tường, di chuyển vòng ra phía có thể nhìn rõ gương mặt Apollo, cố gắng giải mã ý định của hắn từ những biểu cảm thoáng qua. Hắn vẫn giữ nguyên sắc mặt vô cảm như mọi khi, đôi mắt chuyên chú đến mức đáng sợ dừng lại trên thân ảnh thiếu nữ nằm trên trường kỷ, đường nét bờ môi mím chặt, như đang kìm nén những dao động trong lòng.
Không ổn rồi. Nàng muốn quay về thể xác để tỉnh dậy, nhưng bất kể xoay vần ra sao bên trên thân xác mình, nàng vẫn không tìm thấy dấu hiệu nào báo trước sự hồi tỉnh. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Apollo cúi xuống, đưa tay về phía nàng.
Linh hồn không cần hô hấp, vậy mà nàng lại có cảm giác như bị bóp chặt lấy cổ họng, cơn choáng váng xuyên thấu tận thái dương trào lên mãnh liệt.
Apollo khẽ đưa ngón tay chạm vào đầu mũi nàng, rồi lập tức thu tay về.
Hắn chỉ là đang kiểm tra xem nàng còn hơi thở hay không.
Nàng kiệt sức trôi về phía đầu kia của trường kỷ, bình tâm lại đôi chút rồi quay đầu nhìn lại. Apollo vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lặng lẽ dán mắt vào nàng, những đường nét trên gương mặt không còn căng thẳng như trước, ánh mắt cũng có phần hoang mang, rất lâu sau mới chớp nhẹ một lần, trông hắn... thậm chí còn có vẻ bối rối.
Có vẻ hắn vẫn chưa quyết định sẽ xử trí nàng thế nào. Vậy thì vẫn còn cơ hội xoay chuyển cục diện.
Nàng đang ra sức suy tính đối sách khả thi, thì Apollo bất chợt vươn tay lần nữa. Nàng chăm chú theo dõi từng động tác của hắn, chỉ thấy đầu ngón tay hắn phớt qua trán nàng, vương chút ánh sáng vàng nhạt, khẽ nhấc ra từ mái tóc rối bời một mảnh lá vụn. Nãy giờ hắn vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó, có lẽ rốt cuộc không thể chịu được sự chướng mắt của nó nên mới động thủ.
Kích thích từ cảm quan vẫn luôn là chìa khóa đưa linh hồn nàng trở về thể xác. Chân nàng bỗng hụt hẫng, rồi lao nhanh xuống.
Daphne mở bừng mắt, lập tức ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên vị thần tóc vàng mắt xanh trước mặt.
"Apollo, ta—"
Chạm phải ánh mắt nàng, sắc diện Apollo lại lạnh đi, hắn không cho nàng cơ hội nói hết lời đã lạnh lùng ngắt ngang: "Trước khi thốt ra bất cứ câu nào, tốt nhất ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Đừng vọng tưởng lừa dối ta thêm lần nữa."
Daphne không ngờ hắn lại thẳng thừng đến thế, thoáng sững người, cảm giác nóng rực dâng lên từ má, tràn vào hốc mắt, hóa thành hơi nước mịt mờ.
Apollo dời mắt đi một cách cứng nhắc, rồi cũng lạnh lùng tuyên bố: "Hiện giờ ngươi rất mệt, không thích hợp để thẩm vấn. Sau đó ta sẽ triệu kiến ngươi."
Dứt lời, hắn quay lưng định rời đi.
Nàng vội níu lấy vạt áo hắn, giọng run rẩy: "Vậy chi bằng ngài cứ hỏi ngay bây giờ."
Apollo ngoảnh đầu lại, ánh mắt im lặng dò xét nàng có thật sự nghiêm túc hay không.
"Nếu ngài cứ thế bỏ đi, ta không thể nào ngủ được. Hơn nữa, một kẻ kiệt sức lại càng dễ lỡ lời, đúng không?"
Hắm khẽ nheo mắt, rồi thật sự ngồi xuống cuối trường kỷ.
"Nói đi." Thái độ kiệm lời đến mức cộc cằn.
Daphne cúi đầu, giọng hơi khàn: "Ta đã phá vỡ lời hứa với ngài, tự ý đến thần điện của Eros. Chị gái cao quý của ngài, Artemis, đã bắt ta đi. Ta sợ sẽ không thể gặp lại ngài nữa, nên tìm cơ hội chạy trốn về Delphi."
Apollo lạnh lùng đáp: "Ta cần là lời giải thích."
"Ta muốn hỏi Eros tại sao mũi tên vàng lại khiến ta mọc cành lá, biến ta thành một thứ quái vật giống như tinh linh cây. Có lẽ điều đó liên quan đến thể chất của ta. Biết đâu... ta vốn không phải con gái của thần sông. Ta nghĩ có lẽ ngài ấy biết điều gì đó."
Không phải lời nói dối. Nàng tìm đến Eros thực sự là để hỏi về nguyên do của chuyện này.
"Ta đã truyền đạt lại lời Eros cho ngươi. Ngươi không có lý do nào để tìm đến hắn nữa." Apollo cau mày, khi hắn tức giận, đôi mắt xanh thẳm càng giống mặt hồ đóng băng giữa trời đông, chỉ cần nhìn thôi đã thấy lạnh lẽo. "Nói thật đi."
"Ta đang nói thật. Dĩ nhiên, ta không chỉ muốn hỏi Eros chuyện đó." Đôi môi Daphne run run, nàng như đã chịu đựng đến cực hạn, hít sâu một hơi rồi cất giọng lớn hơn, "Ta biết ngài vẫn luôn đề phòng ta, nghi ngờ mối quan hệ giữa ta và Eros không hề đơn giản, rằng ta chính là liều thuốc độc ngài ấy sắp đặt để cám dỗ ngài uống vào. Đúng vậy, ngài cứu ta, rồi ngay sau đó ta bị trúng tên, mọi chuyện đều quá trùng hợp. Ngài nghi ngờ ta là lẽ đương nhiên, nếu ta là người ngoài, chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy."
Apollo vẫn giữ im lặng, nét mặt vô cảm như một kẻ ngoài cuộc, chỉ lạnh lùng quan sát xem nàng có đủ chân thành hay không.
Nỗi uất ức khó tả cuộn lên trong lòng. Khoảnh khắc đó, nàng không phân biệt được rốt cuộc là tình cảm của Daphne bị tổn thương, hay lòng kiêu hãnh không chịu khuất phục của Cassandra đang nổi giận. Sự tranh đấu dốc hết tất thảy của nàng, chân tình hay giả ý, trong mắt thần linh, rốt cuộc chỉ là một vở kịch nực cười.
Không cần phải diễn thêm nữa, những giọt nước mắt nóng hổi theo từng cái chớp mi nặng nề mà rơi xuống. Nàng đưa mu bàn tay lau đi một cách bừa bãi, nhưng càng lau, gò má chỉ càng thêm ướt, chẳng bao lâu sau, nàng đành bỏ cuộc, khẽ bật cười như thể cảm thấy xấu hổ.
Ánh mắt Apollo thoáng dao động. Nhưng khi Daphne nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm lệ, điều nàng nhận lại vẫn là lớp mặt nạ vô cảm hoàn hảo của kẻ bàng quan.
Nàng trợn to mắt, không hề chớp, gắt gao nhìn chòng chọc vào Apollo. Như thể chỉ cần làm thế, hơi nước sẽ không che lấp được tầm nhìn của nàng, không thể cản trở ánh mắt họ đấu đá như những mãnh thú hoang dã.
"Ta không thể chứng minh sự trong sạch của mình, vậy nên ta chỉ có thể đi đối chất với Eros. Ta muốn hỏi rõ ngài ấy rốt cuộc có mục đích gì, muốn lợi dụng ta để làm gì. Với ngài ấy, chỉ là tiện tay giương cung bắn một mũi tên. Nhưng với ta..." Nàng thở gấp, giọng nói vỡ vụn mà cao vút, "Đó là tình cảm của ta, là sự khác biệt giữa sống và chết. Ta chỉ muốn có một câu trả lời."
"Nhưng ta lại làm hỏng mất rồi. Eros không đáp lại lời cầu nguyện của ta. Còn bị chị gái ngài bắt gặp tại trận... Ta không thể chứng minh điều mình nói là thật. Nhưng nếu ta cứ để nữ thần săn bắn bắt ta đi, thì ngay cả cơ hội tự biện hộ trước mặt ngài cũng không có. Nhưng có lẽ ta không nên quay về. Vốn dĩ ngài chưa bao giờ muốn dành cho ta dù chỉ một chút yêu thương. Giờ thì sao đây? Ngài định từ chối ta thế nào? Trách phạt ta ra sao? Hay là xử tử ta? Ta không dám nghĩ đến."
Nàng cười khẽ, ánh lửa bùng lên trong đôi mắt xanh nhạt, mỗi lần chớp động, lệ lại trào ra, rơi xuống không biết nơi nào, dội lên những gợn sóng khuấy động lòng người.
"Ngài không tin ta, không muốn đáp lại ta, ta đều có thể hiểu. Nhưng ta cũng biết đau! Một vị thần vĩ đại như ngài có lẽ đã quên mất điều đó, cũng không thể thấu hiểu nỗi thống khổ của loài côn trùng nhỏ bé, nhưng ta... ta cũng biết đau!"
Nàng siết chặt vạt áo trước ngực, như thể muốn móc ra thứ gì đó đang quặn thắt trong lồng ng.ực để cho Apollo nhìn thấy.
Apollo vẫn im lặng, đôi môi vô thức mím thành một đường cứng nhắc.
Daphne dường như cuối cùng cũng thấy mệt mỏi, không còn nhìn thẳng vào hắn nữa. Nàng khép mắt lại, giọng khàn khàn và hạ thấp: "Ta vẫn không hiểu được... Rốt cuộc tình yêu của ta dành cho ngài là gì?"
Đồng tử Apollo khẽ co lại.
"Ngài nói đúng, có lẽ nó là giả dối, chỉ là một ảo giác bị mũi tên vàng cưỡng ép nhồi nhét vào. Nhưng nỗi đau khi bị ngài lạnh lùng khước từ, niềm vui khi ngài đôi lúc đối xử dịu dàng với ta, tất cả đều chân thật đến mức không thể chân thật hơn. Ta không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Vậy nên ta chỉ có thể nghĩ—tại sao lại là ta? Ta đã làm gì sai mà số mệnh lại đối xử với ta như thế này? Vì sao... vì sao ta nhất định phải yêu ngài?"
Daphne vùi mặt vào hai bàn tay.
Trong phòng chỉ còn tiếng nức nở đứt quãng của nàng cùng những hơi thở nghẹn ngào.
Nàng khẽ hắng giọng, đôi mắt đỏ hoe khi ngước lên lần nữa. Khi đối diện với Apollo, hơi nước lại phủ đầy trong đáy mắt nàng, nhưng nàng cố chấp giữ vẻ mặt như không sợ gì cả: "Những gì ta có thể nói, ta đều đã nói hết. Mọi chuyện là như vậy. Tin hay không, tùy ngài quyết định."
Một khoảng lặng kéo dài.
Không đợi được phán quyết ngay lập tức, nàng cắn răng, trực tiếp hỏi: "Vậy, ngài định xử trí ta thế nào?"