• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới vòm trời cao, một cột sáng vàng rực vọt lên từ hướng đền Delphi.

Daphne nghe rõ nhịp tim mình đột nhiên gia tốc, cố gắng giữ bình tĩnh. Qua hai nhịp, nàng mới dám nhìn về phía Artemis. Nữ thần với mái tóc vàng, đôi mắt xanh cũng đang nhìn nàng—ánh mắt của một thợ săn đang canh chừng con mồi, sẵn sàng giương cung và b.ắn ra mũi tên chí mạng.

Lồng ng.ực thắt lại, cổ họng nàng khô khốc. Bỏ chạy vào lúc này là vô vọng. Artemis tất nhiên đã đoán được cơ hội tốt nhất để nàng đào thoát là ngay sau khi Apollo tiên tri. Thậm chí nếu nàng cầu khẩn Apollo ngay lúc này, dù hắn có đáp lời, Artemis vẫn thừa sức kết liễu nàng trước khi em trai kịp đến.

Phải giữ vững tâm thế, tìm cơ hội trốn đi.

Nàng mỉm cười gượng gạo, vươn tay đón lấy những điểm sáng rơi xuống từ bầu trời—ánh sáng thần thánh từ Delphi đang dần tan biến, hóa thành bụi vàng lấp lánh. Những hạt sáng nhỏ bé chạm vào da nàng rồi biến mất, tựa như những bông tuyết đầu mùa, nhẹ nhàng mà ấm áp.

Một cảm giác mơ hồ dâng lên trong tâm trí nàng. Nàng không hiểu được thông điệp ánh sáng ấy mang theo, chỉ có thể cảm nhận nó là sự hiện diện vĩ đại vượt ngoài tầm nhận thức của mình. Nhưng với Artemis, đó hiển nhiên không phải điều khó lý giải.

"Ngươi không cần quan tâm nội dung lời tiên tri." Một câu nói cắt ngang ý định dò hỏi của nàng.

"Đi thôi, màn đêm sắp buông xuống." Artemis giật cương, thúc những con hươu kéo xe tiến về phía trước.

Daphne quay đầu nhìn lại, đôi môi mím chặt đến tái nhợt.

Cỗ xe hươu của nữ thần săn bắn chưa lao đi hết tốc lực, quãng đường đã đi không phải quá xa. Lần trước nàng đặt chân đến sườn núi này là khi cùng các nữ thần sơn cốc đến chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Narcissus. Nhưng nếu tiếp tục, nàng sẽ bước vào vùng đất xa lạ.

Mà như thế thì rất không ổn.

Nếu nàng không thể chạy một mạch đến phạm vi cảm nhận của Apollo, khả năng trốn thoát sẽ càng mong manh. Trở thành con mồi bị Artemis săn đuổi ư? Không, nàng tuyệt đối không muốn điều đó.

Nàng phải trốn ngay trong đêm nay.

Artemis chăm chú nhìn Daphne một lúc lâu, cuối cùng không nói gì, chỉ khẽ kéo dây cương, cho cỗ xe rẽ vào cánh rừng gần đó để tìm nơi nghỉ chân qua đêm.

Từ sâu trong rừng vẳng ra một bài ca ai oán—đó là khúc bi ca của các nữ thần suối.

Daphne cau mày, khẽ cầu xin: "Xin hãy để ta đi xem chuyện gì đã xảy ra. Ta quen biết những nữ thần suối nơi này."

Artemis gật đầu, thúc xe tiến nhanh hơn về phía có tiếng hát.

Nơi khoảng rừng trống, một nhóm nữ thần với mái tóc đủ sắc màu khoác tay nhau, cất lên giai điệu tang thương. Daphne lập tức nhận ra một vài người quen trong đám các nữ thần sơn cốc.

Nhưng gần như ngay khi họ thấy cỗ xe hươu xuất hiện, tiếng ca lặng đi. Và rồi, khi nhận ra ánh sáng thần thánh phản chiếu từ cỗ xe, họ liền chạy đến, vây quanh:
"Nữ hoàng của muôn loài!"

"Chắc chắn Ngài đã nghe thấy lời cầu nguyện của chúng thần mới giáng lâm nơi này. Thật tốt quá!"

"Ôi, hỡi con gái tôn quý của Leto, người bạn của các nữ thần suối, xin ngải hãy giành lại công lý cho người bạn của chúng ta!"

Daphne bước xuống xe, kéo tay một nữ thần nàng từng chơi cùng, bỏ qua ánh mắt dò xét nàng và Artemis của người kia, hỏi nhỏ: "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Đó là chuyện của Echo... Echo đã biến mất."

Daphne ngây ra, rồi mới nhớ đến nữ thần suối chỉ có thể lặp lại lời người khác.

Nàng nhìn vào khoảng trống mà khi nãy các nữ thần vẫn vây quanh. Nơi đó, từng khúc gỗ được xếp ngay ngắn thành một giàn thiêu giống với nghi thức tang lễ của người phàm. Nhưng trên đó không có thi thể—chỉ có những bó hoa lớn.

Các nữ thần suối không để lại xác. Khi họ tan biến, linh hồn và thể xác hòa vào trời đất, trở thành đá, đất và cỏ cây.

Một tang lễ không có thi thể.

"Nàng ấy đã yêu Narcissus đến điên dại, muốn ôm chàng ta, nhưng lại bị hắn tàn nhẫn đẩy ra. Hắn còn nói những lời cay nghiệt, rằng thà chết còn hơn chạm vào nàng ấy."

Đám nữ thần im lặng. Kể cả Artemis cũng lặng người lắng nghe.

Một nữ thần khác tiếp lời: "Echo ôm mặt chạy vào sơn động gần đó. Lúc đầu vẫn có kẻ—kia kìa, người đó—nhìn thấy bóng dáng nàng ấy quanh quẩn khóc lóc trong động. Không ai đến quấy rầy. Nhưng rồi, sau vài ngày, Echo vẫn không ngừng khóc. Khi chúng ta vào tìm thì nàng đã biến mất."

Những nữ thần theo nàng gật đầu đồng tình.

"Trong động không còn gì cả. Nhưng ở những ngọn đồi nơi nàng mất tích, lúc nào cũng vang vọng tiếng khóc của nàng."

"Khi chúng ta cất tiếng gọi, nàng không trả lời. Chỉ có tiếng khóc mà thôi. Ta đã hỏi thần Pan chuyện gì đã xảy ra, và ngài nói: Echo vì trái tim tan nát mà hao mòn dần, cả thân xác lẫn linh hồn đều tiêu tán, chỉ để lại giọng nói than khóc mãi cho tình yêu không được đáp lại."

Đột nhiên, một nữ thần khác thì thào: "Nghe kìa, nàng ấy lại đang khóc."

Cơn gió nhẹ buổi chiều tối mang theo tiếng nức nở yếu ớt như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Dưới ánh trăng Selene lờ mờ sau làn sương bạc, sắc mặt của các nữ thần càng thêm thê lương. Không chỉ Echo bị Narcissus cự tuyệt. Không chỉ mình nàng rơi vào nỗi bi thương ấy.

Nhưng giờ đây, lòng thương hại xen lẫn chế nhạo của họ dành cho Echo đã hóa thành phẫn nộ.

"Hỡi Artemis, ngài luôn dùng cung bạc để bảo vệ chính nghĩa, xin hãy trừng phạt Narcissus bằng mũi tên không bao giờ chệch hướng của ngải!"

"Hắn cũng chỉ là một á thần như chúng ta, cớ sao lại kiêu ngạo đến thế, chẳng xem ai ra gì?"

"Đúng vậy! Nếu không phải vì sự lạnh lùng và ngạo mạn của hắn, chúng ta đâu mất đi một người chị em?"

"Thậm chí khi chúng ta kể với hắn về sự biến mất của Echo, hắn còn nói rằng điều đó chẳng liên quan gì đến hắn!"

Artemis khẽ lắc đầu. "Echo đã tự chọn theo đuổi ái tình, nên mới có kết cục như vậy. Không phải điều ta nên ra tay."

Các tiên nữ nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ sự thất vọng. Nhưng họ cũng hiểu rằng, yêu cầu con gái của Leto—người chẳng hề vướng bận ái tình—phải báo thù cho Echo, e rằng quả thật chẳng hợp tình hợp lý.

"Tuy nhiên," Artemis đổi giọng, "Nếu kẻ mang tên Narcissus thực sự vô tình và ngạo mạn như các người nói, nếu hắn chẳng hề hối hận trước số phận bi thương của Echo, thì sẽ đến một ngày hắn phải trả giá vì đã khinh miệt và đùa cợt với những chân tình."

Vừa dứt lời, ánh mắt Artemis chợt hướng về phía Daphne—đồng tử nàng co lại.

Nơi tiên nữ tóc vàng vừa đứng lặng lẽ lắng nghe, chẳng rõ từ khi nào đã trở nên trống rỗng.

Daphne lao đi dưới bóng đêm.

Nàng chưa bao giờ chạy nhanh đến thế. Chiếc áo Gaia ban tặng khiến thân thể nàng nhẹ bẫng hơn bao giờ hết. Việc chạy trốn trở nên dễ dàng đến kỳ lạ, cây cối và núi non lùi lại thành những vệt màu nhòe nhoẹt. Nàng chẳng phí thời gian để nhận ra lối đi, mà chỉ dựa vào bản năng né tránh những cành cây đổ rạp, nhảy qua những thân gỗ chắn đường, lao thẳng về phía Delphi.

Bước chân nhanh hơn cả ý thức và cảm giác. Nàng gần như chẳng còn nhận biết được đôi chân của mình, chỉ còn ảo giác về một đôi cánh vô hình nâng nàng lên. Chỉ khi lòng bàn chân chạm đất trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng mới thấy mình như cánh chim nước lướt qua mặt hồ, để lại gợn sóng mờ nhạt.

Một niềm hân hoan khó tả tràn ngập tâm trí nàng. Không chỉ vì làn gió mát mơn man trên gò má khi nàng chạy trốn, cũng chẳng phải vì sau một ngày trời đầy sợ hãi, cuối cùng nàng cũng giành lại được tự do tạm thời.

Nàng đang chạy về phía Apollo, về phía người nàng yêu.

Apollo.

Trái tim bị mũi tên vàng xuyên qua của nàng đập dữ dội theo từng nhịp tên gọi. Một chiếc nắp bị ghìm chặt nơi sâu thẳm trong tâm hồn đột ngột mở tung, tất cả những cảm xúc bị kìm nén trào dâng, hòa vào từng bước chân, từng hơi thở. Trong ánh mắt nàng, thoáng hiện lên mái tóc vàng óng ánh như nắng và đôi mắt xanh thẳm tựa bầu trời. Một ảo ảnh mơ hồ mà nàng tưởng như quen thuộc đến đau lòng, thấp thoáng giữa sắc tối của rừng sâu.

Giá mà nàng có thể chạy nhanh hơn nữa. Nàng khao khát được gặp lại hắn ngay lập tức, nói với hắn rằng nàng đã đau đớn đến nhường nào khi nghĩ rằng sẽ chẳng thể gặp lại hắn lần nữa.

Không...

Nàng chớp mắt, hơi thở gấp gáp. Không phải người nàng yêu... mà là người của Daphne.

Tiếng chó sủa xé tan bầu không khí.

Những tiếng tru hỗn loạn vang lên từ sau lưng nàng, từ những tán cây rậm rạp hai bên đường. Xen lẫn trong đó là tiếng thở hổn hển của loài thú săn mồi đang tăng tốc, những tiếng gầm trầm thấp đầy phấn khích khi chúng đã khóa chặt con mồi.

"Dừng lại! Nếu không, lũ chó săn của ta sẽ xé xác ngươi!"

Một giọng nói nghiêm khắc vang vọng từ phía xa.

Artemis. Cùng bầy thú săn của nàng!

Hơi thở nóng rực của lũ thú lướt qua mắt cá chân Daphne. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng nàng, nhưng nàng không ngoái đầu lại. Nàng cảm nhận rõ ràng bộ nanh sắc nhọn đang cận kề da thịt mình, thế nhưng ngay trước khi bị cắn trúng, nàng hít sâu một hơi, dồn hết sức lao vút đi, kéo giãn khoảng cách chỉ trong chớp mắt.

Những tiếng tru giận dữ mờ dần trong gió.

Đúng vậy... nàng còn có thể nhanh hơn nữa.

Ngay cả lũ chó săn của nữ thần săn bắn cũng chẳng thể theo kịp nàng.

Daphne vô thức cong khóe môi. Nàng biết cổ họng mình đang bỏng rát, phổi cũng đau nhói, đôi chân có thể khuỵu xuống bất cứ lúc nào. Nhưng những điều đó chẳng qua chỉ là những mảnh vụn rời rạc của nhận thức. Cái nàng cảm thấy chỉ là sự hưng phấn. Mọi thứ xung quanh như đang mở rộng, tan biến, còn nàng lướt qua tất cả, lao đến đích đến duy nhất của mình.

Những hàng cột đá sừng sững bất ngờ hiện ra trước mắt.

Nhịp tim nàng như ngừng lại trong thoáng chốc.

Nàng đã đến nơi!

Daphne nghe thấy tiếng kinh hô của lính canh, nhưng không hề bận tâm. Như một cơn gió, nàng lướt qua những người lính trần tục đang canh gác ban đêm, lao thẳng đến quảng trường trước đền thờ Delphi.

Mọi thứ trong tầm mắt nàng chỉ còn là những mảng màu mơ hồ. Nhưng nàng không cần đôi mắt. Cấu trúc nơi này, nàng đã thuộc nằm lòng.

Băng qua hành lang hai bên chính điện, nàng lao về phía nội điện, nơi pho tượng Apollo sừng sững ngự trị.

Cánh cổng vàng của nội điện đóng chặt.

Apollo đã cấm nàng bước vào nơi này.

Ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong khoảnh khắc rồi biến mất. Nàng không còn thời gian để do dự. Lảo đảo bước lên bảy bậc thềm cao vời vợi. Bảy—con số thiêng liêng của Apollo.

Không hiểu sao, ngay lúc này, nàng lại nhớ đến điều đó.

Cơ thể nàng cuối cùng cũng chạm đến giới hạn. Đôi chân nàng run lên, không còn đủ sức nâng đỡ nàng nữa.

Nếu không thể chạy, thì nàng sẽ bò.

Daphne lê thân mình, rút ngắn khoảng cách với cánh cửa, từng chút một. Không thể dừng lại—dừng lại đồng nghĩa với cái chết.

Chỉ còn một bước nữa...

Một luồng sáng mãnh liệt lóe lên sau lưng nàng. Bóng nàng in lên cánh cửa kim loại, đột nhiên ngắn lại, tựa như có một vì sao đang lao đến ngay phía sau.

Tiếng nói lạnh lùng của Artemis vang lên từ chân bậc thềm.

"Chỉ cần ngươi tiến thêm một bước nữa, ta sẽ thả lỏng dây cung."

Nàng không quay đầu lại, nhưng nàng biết Artemis không nói dối. Chiếc cung của nữ thần săn bắn đang nhắm thẳng vào lưng nàng. Chỉ cần dây cung được thả lỏng, nàng sẽ bị hủy diệt ngay lập tức.

Artemis không còn lý do để kiêng nể Ananke. Daphne đã khinh thường mệnh lệnh của thần linh, tự chuốc lấy hậu quả.

Trong khoảnh khắc nàng chần chừ vì sợ hãi, Artemis cất cao giọng nói, dứt khoát và rõ ràng: "Tiên nữ này đã lẻn vào thánh địa của Eros, hành tung khả nghi, lại còn chống đối mệnh lệnh của ta. Không ai được phép can thiệp!"

Apollo đã nghe thấy.

Nàng đã không kịp cầu xin hắn trước khi bị vạch trần.

Daphne khép hờ mắt, chợt thấy lòng thanh thản lạ kỳ.

Cũng tốt thôi. Nàng cũng muốn biết, khi đối mặt với lời buộc tội này, Apollo sẽ lựa chọn thế nào?

Liệu hắn có bảo vệ nàng? Hay để mặc nàng bị bắt đi chịu trừng phạt? Hoặc thậm chí... dửng dưng nhìn nàng bị giết ngay trên bậc thềm của hắn?

Không chỉ Cassandra, mà cả Daphne cũng đều muốn biết câu trả lời.

Con mèo trong chiếc hộp chỉ có thể sống hoặc chết khi có người mở ra quan sát. Ván cược này cũng vậy.

Daphne sợ chết hơn bất cứ điều gì—nhưng kết cục tệ nhất cũng chỉ là chết thêm một lần nữa mà thôi.

Nghĩ vậy, nàng đưa tay về phía cánh cửa nội điện.

Sát khí phía sau bùng nổ.

Cung tên rời dây, luồng khí chết chóc chực chờ ập xuống nàng.

Nàng cắn mạnh đầu lưỡi, dùng chút hơi sức cuối cùng, khẽ thốt lên một lời cầu khẩn:

"Ta cầu xin ngài, Apollo... Xin hãy bảo vệ ta."

Lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi chạm vào cánh cửa lạnh buốt.

Cánh cửa nặng nề vẫn đứng yên.

Nàng cố đẩy mạnh hơn.

"Thật ngu xuẩn."

Artemis thì thầm.

Daphne khẽ cười. Nguyện chịu thua cược.

Tiếng dây cung rung lên.

Mũi tên bạc lao đến.

Một luồng sáng chói lòa bùng nổ.

Mũi tên đâm sầm vào một bức tường vô hình.

Một bàn tay mạnh mẽ kéo nàng vào phía trong cánh cửa vừa mở rộng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK