Daphne trở về ngôi nhà đá trên triền dốc hướng dương.
Apollo an bài nơi ở cho nàng, nói rằng hắn còn có việc quan trọng phải xử lý, rồi lại mấy ngày liền không thấy bóng dáng.
Theo lời các nữ thần suối trên núi Parnassus, đó là vì Hermes, con trai của Maia, đã nhận được trách nhiệm làm sứ giả của các thần từ đấng vương giả tối cao Zeus. Đồng thời, y cũng được giao sứ mệnh bảo hộ mọi hoạt động thương mại và giao dịch trên vùng đất tối màu này.
Để chúc mừng việc Olympus có thêm một vị thần, bữa tiệc linh đình trên đỉnh núi tuyết đã kéo dài ba ngày ba đêm. Ba nữ thần Thời Gian tay trong tay xoay vòng trong điệu vũ, các nàng Muse cất tiếng hát du dương như dòng suối chảy tràn, hương thơm của rượu thần và thức ăn thượng vị đậm đặc như sương mù, lan tỏa tận chân núi.
Nhắc đến yến tiệc của các thần, trong mắt các nữ thần suối đều ánh lên vẻ khao khát không thể che giấu—được hầu hạ bất cứ vị thần nào tham dự yến tiệc Olympus đều là một vinh dự lớn lao, mà bất cứ món vật gì liên quan đến đại yến nơi thần điện cũng lập tức trở thành đối tượng mà chúng sinh tranh nhau bắt chước và truy cầu.
Ví dụ như đàn lyre. Nghe nói, khi Apollo gảy những dây đàn, mỗi nốt nhạc rơi xuống đều khiến chư thần đắm chìm si mê, ngay cả nữ vương Hera, người vốn có quan hệ vi diệu với con trai của Leto, cũng không kiềm được mà hé môi mỉm cười.
Núi Parnassus cách Olympus một quãng xa, mà Apollo với tư cách là thần bảo hộ âm nhạc cũng không hề giấu giếm cách chế tác đàn lyre. Vì thế, không bao lâu sau, đã có những nữ thần khéo tay mô phỏng được nhạc cụ ấy.
Daphne dùng những loài hoa quý hiếm nàng sưu tầm để đổi lấy một cây đàn, rồi liên tục mấy ngày mang đàn đi tìm các nữ thần khác học hỏi kỹ thuật tấu nhạc, hy vọng có thể nắm bắt được đôi phần trước khi Apollo quay về. Cho dù không thể khiến hắn bất ngờ, ít nhất đàn lyre cũng có thể tạo ra một cơ hội để nàng và hắn ở bên nhau.
Một khi dây đàn ngân lên, thật khó mà không nhắc đến Apollo.
"Daphne, vì sao ngươi không cầu xin Apollo đưa ngươi đến Olympus?"
"Ngài đã ban cho ngươi nơi cư ngụ, tất nhiên cũng sẽ chấp thuận nếu ngươi ngỏ ý muốn đi theo hầu cận."
Các nữ thần trên núi Parnassus dường như đã mặc định rằng Daphne có vị trí đặc biệt trong lòng Apollo. Nàng chỉ mỉm cười, đáp lại bằng những lời thoái thác vô thưởng vô phạt: Apollo chẳng qua là có lòng tốt thu nhận nàng, họ đã hiểu lầm rồi; hắn không chủ động cho phép nàng theo hầu chắc hẳn có lý do của hắn, mà nàng không muốn khiến hắn khó xử.
Thực ra, dù Apollo thực sự có ý định mang nàng đến Olympus, nàng cũng sẽ tìm cách từ chối.
Dĩ nhiên, bảo rằng nàng không hiếu kỳ về những vị thần Hy Lạp khác là dối lòng. Nhưng sức mạnh của các vị thần nơi đây thâm sâu khó lường—chẳng hạn, nữ thần mắt xám Athena nắm giữ trí tuệ, ai biết được liệu nàng ấy có nhận ra dấu vết phép thuật của Eros hay không? Còn Zeus, vua của muôn thần, tương truyền sở hữu đôi mắt có thể nhìn thấu mọi sự thật. Nếu bị bất cứ chính thần nào phát giác rằng linh hồn nàng không thuộc về thân xác này, hậu quả ắt sẽ không thể vãn hồi.
Thận trọng vẫn là hơn.
Ngoài luyện đàn, Daphne vẫn còn nhiều việc khác để làm.
Nàng đã rời đi hơn nửa tháng, khu vườn ngoài nhà vì không ai chăm sóc mà trở nên um tùm hỗn loạn, cỏ dại chen lấn với dây leo, tranh nhau mọc vươn tràn lan. Vì thế, nàng đã bỏ ra mấy ngày toàn tâm tu chỉnh lại khu vườn, cuối cùng cũng khiến nó trông gọn gàng trở lại. Sau đó, nàng khôi phục thói quen mỗi ngày dâng hoa lên pho tượng thần sâu trong đền thờ Delphi.
Sáng ngày thứ năm sau khi trở về, Daphne đặt một bó hoa anh túc đỏ tươi dưới chân pho tượng, bỗng nhiên lòng dậy lên linh cảm.
Nàng ngẩng đầu nhìn, Apollo đang đứng trên bậc thang cao nhất của điện trong, ánh mắt từ trên cao giáng xuống, chạm vào mắt nàng.
Niềm hân hoan dâng tràn thắt chặt lấy tim, nàng vô thức nở một nụ cười với hắn.
Thần minh tóc vàng mắt xanh không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác nào, chỉ lặng lẽ nhìn nàng chăm chú, im lìm hơn cả một pho tượng.
Daphne suýt nữa hoài nghi rằng bản thân đã thấy ảo giác do mũi tên vàng gây ra.
Nhưng ngay sau đó, Apollo khẽ gật đầu.
Chỉ chớp mắt, hắn đã biến mất.
Ngay tại nơi này, chỉ cách mấy bước chân, các tư tế trong đền vẫn đang miệt mài quét sân trước, chẳng một ai nhận ra thần minh đã đến rồi lặng yên biến mất.
Daphne không khỏi nở nụ cười sâu hơn.
Nếu không được thần linh cho phép, phàm nhân sẽ không thể phát hiện sự hiện diện của họ.
*
Ngày hôm sau khi Apollo trở lại Delphi, một vị khách không ngờ tới đã tìm đến nàng.
Daphne ngồi dưới bóng cây trên đỉnh đồi, cây đàn lyre mệt mỏi bị ném bên cạnh. Nàng chống tay ra sau, mắt dõi theo những đám mây trôi nhanh theo gió, bỗng nhiên một bóng râm phủ xuống trước mặt.
Nàng ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt lục và mái tóc đen tuyền. Hermes, sứ giả của chư thần, nháy mắt với nàng: "Ngươi thật biết chọn chỗ nghỉ ngơi."
"Hermes..."
Nàng vừa định đứng dậy thì y đã ấn nhẹ bàn tay xuống, rồi khoanh chân ngồi bên cạnh nàng với khoảng cách vừa vặn không xa không gần, nở nụ cười khoan khoái.
"Ngươi đã nhìn thấy khi ta mới sinh ra. Không cần khách sáo với ta làm gì."
"Sao ngài lại đến Delphi?"
"Có chuyện cần truyền đạt, sau đó chợt nhớ ra ngươi hẳn cũng đang ở đây, nên tiện thể ghé thăm."
Vừa nói, ánh mắt y quét một vòng khắp nơi, lướt qua các luống hoa, cuối cùng dừng lại ở ngôi nhà đá. Hermes chậm rãi gật đầu, như thể vừa lĩnh hội được điều gì.
Daphne khẽ nhướng mày.
"Ngài muốn nói gì sao?"
Hermes nhún vai.
"Trước đây ngươi bị nhốt một mình giữa thung lũng hoang vu, ta sợ rằng Apollo lại giam ngươi ở một nơi hẻo lánh nào đó. Giờ thì ta yên tâm rồi. Nếu vì ta mà khiến ngươi phải chịu trách phạt vô cớ, ta cũng thấy có chút áy náy."
Y chống một tay lên má, ánh mắt lướt qua khu vườn rực rỡ vây quanh ngôi nhà, thản nhiên cất lời: "Nếu ta đoán không nhầm, khu vườn này do ngươi chăm sóc nhỉ? Đẹp lắm. Không ngờ con gái của thần sông lại giỏi tương giao với cây cỏ đến vậy."
Nghe vậy, tim Daphne khẽ trùng xuống.
Nụ cười của Hermes là một kiểu khó dò hoàn toàn khác với khuôn mặt lãnh đạm của Apollo. Những lời y vừa thốt ra có thể chỉ là một lời khen vô tâm, nhưng cũng có thể là một phép thử. Có vẻ như con trai của Maia đã nảy sinh chút tò mò về nàng, thậm chí còn đặc biệt tìm hiểu về lai lịch của nàng.
"Mọi người đều nói thế."
Daphne chỉ mỉm cười, không tiết lộ thêm điều gì.
Trước kẻ tinh ranh như Hermes, nói nhiều chỉ có sai nhiều.
Nàng nghi ngờ y đến đây là để dò xét quan hệ giữa nàng và Apollo.
Nhưng Hermes không có vẻ để tâm đến sự dè chừng trong câu trả lời của nàng, chỉ thuận miệng hỏi: "Ngươi còn nhớ vụ cá cược của chúng ta trên đường đến Pylos không?"
Daphne thoáng sững người, rồi gật đầu.
Trên đường dẫn đàn bò tiến về phía trước, Hermes thản nhiên giải thích cho Daphne lý do vì sao y lại trộm đàn bò của Apollo. Trong từng lời nói, từng cử chỉ của y đều toát lên sự tự tin tràn trề và tham vọng mãnh liệt muốn được trọng dụng. Daphne chợt nảy ra một ý nghĩ, nàng nói rằng mình có thể đoán được con trai của Maia sẽ được ban tặng thần chức nào.
Hermes nửa tin nửa ngờ, bèn dứt khoát đánh cược với nàng: nếu sự tình quả thực diễn ra đúng như lời nàng nói, nếu y trở thành sứ giả của chư thần, là kẻ kết nối bầu trời, mặt đất và âm phủ, thì nàng thắng.
"Vậy hẳn ngươi cũng đã rõ ai là kẻ chiến thắng rồi."
"Ngài chạy nhanh lại có cánh, ta đoán trúng cũng là lẽ đương nhiên thôi." Nàng nói vậy, nhưng trong lòng lại cười khổ: việc nàng có thể "thắng" một vị thần, e rằng chỉ có thể dựa vào chút kiến thức hậu thế của con người mà thôi.
"Có lẽ ngươi chưa biết, nhưng ta còn là thần bảo hộ của vận may. Đến khi danh ta được truyền xa, những kẻ yêu thích gieo xương đoán vận, hay những kẻ gửi gắm hy vọng vào canh bạc, đều sẽ cầu nguyện với ta." Vừa nói, Hermes vừa khẽ lật bàn tay, làm động tác ném xúc xắc. "Để duy trì thần quyền của mình, ta nhất định phải tuân thủ quy tắc trò chơi. Một khi ngươi đã thắng, ta phải ban thưởng như giao ước. Vậy ngươi muốn gì?"
Những lời dạy bảo của thần sông Ladon lại vang lên bên tai: "Khi thỉnh cầu thần linh ban cho điều ước, nhất định phải cẩn trọng suy xét từng lời mình thốt ra."
Daphne trầm tư một lát, rồi cất giọng: "Nếu ngài cho phép, ta muốn một lời hứa. Nếu một ngày nào đó, ta gặp phải hiểm cảnh không thể tự mình thoát ra, liệu ta có thể cầu nguyện ngài, để ngài dùng đôi chân nhanh nhẹn như đôi cánh kia, đưa ta rời khỏi nơi ấy chăng?"
Hermes nheo mắt, gật đầu trịnh trọng: "Được. Nếu ta nghe thấy lời cầu nguyện của ngươi, ta nhất định sẽ cố gắng đến để thực hiện lời hứa này."
Nàng gần như không thể nhận ra mình vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm. "Cảm tạ lòng rộng lượng của ngài."
Dừng một chút, nàng lại nói: "Cũng cảm tạ ngài khi đó đã giữ lời." Đến tận bây giờ, Apollo vẫn cho rằng Hermes cố ý mang nàng đi như một món đồ có giá trị.
"Đôi khi, sử dụng những phương cách khéo léo để thăm dò suy nghĩ của kẻ khác là điều cần thiết." Hermes lại treo lên gương mặt nụ cười hiền hòa, trêu ghẹo nửa thật nửa đùa: "Dối trá và mưu mẹo vốn là thần quyền mà ta bẩm sinh đã nắm giữ. Xét như vậy, ngươi rất thích hợp để trở thành tín đồ trung thành của ta."
Thế nhưng, đôi mắt ngọc lục bảo kia—ánh mắt tưởng như có thể nhìn thấu mọi gian trá—lại khiến sống lưng nàng bất giác lạnh toát.
Hermes và Apollo không thân thiết như hắn và Artemis, nhưng suy cho cùng cũng đều là thần Olympus. Rõ ràng, y đã nảy sinh hứng thú với việc nàng tiếp cận Apollo, nếu lại để y biết về Eros và mũi tên vàng, chỉ e vị sứ giả tinh ranh và sáng suốt này sẽ đoán ra toàn bộ sự thật.
Phải đánh lạc hướng thôi.
Daphne khẽ thở dài, cầm lấy cây đàn lyre bên cạnh: "Thực ra, ta muốn thỉnh giáo ngài một điều. Đây là nhạc cụ do chính ngài sáng tạo, hẳn ngài rất am tường về cách chơi nó."
Áp lực vô hình quanh Hermes lập tức tan biến, y nhoẻn cười hòa nhã: "Thật ra vừa nãy ta đã chú ý đến người bạn nhỏ đáng yêu và ngọt ngào này rồi. Ngươi đã học được cách khiến nó cất lên khúc ca chưa?"
Daphne gượng cười: "Không, ta đàn dở lắm, thật xấu hổ với một phát minh tinh xảo như vậy."
Nghe vậy, hứng thú của Hermes lại càng dâng cao: "Nữ thần sơn cốc phần lớn đều tinh thông ca vũ, ngươi hẳn là khiêm tốn thôi."
"Ngài nghe rồi sẽ biết ta có khiêm tốn hay không."
Từ xa, Apollo đã nghe thấy âm thanh của tiếng đàn. Người chơi hiển nhiên là một kẻ mới nhập môn, gảy từng nốt một cách cứng nhắc, âm sắc chưa đủ trong trẻo, những khoảng dừng quá dài lộ rõ sự thận trọng quá mức—hẳn là sợ rằng chỉ cần di chuyển ngón tay sai vị trí một chút thôi cũng sẽ đánh trượt nốt nhạc.
Theo tiêu chuẩn của thần âm nhạc—một kẻ có thể nhấc lên bất cứ nhạc cụ lạ lẫm nào rồi tùy ý tấu khúc—có thể nói rằng, màn trình diễn này vô cùng tệ hại.
Apollo vô thức nhíu mày. Khi hắn vòng qua căn nhà đá để tìm nguồn gốc của tiếng đàn, đường nét giữa hai chân mày lại càng thêm sâu.
Dưới tán cây, Daphne ôm đàn lyre trong lòng. Còn Hermes thì ngồi bên cạnh, chống cằm lắng nghe nàng tập luyện, không quên cười cười chỉ ra từng lỗi sai: tay trái ấn dây không đúng lúc nên tạo ra tạp âm, cách cầm phiến gảy đàn của tay phải không chuẩn xác, kỹ thuật chuyển đổi giữa các âm không đủ linh hoạt, khi gảy từng dây riêng lẻ lại vô tình kéo theo dây bên cạnh... vân vân.
Daphne bị chỉnh đến mức có chút nhụt chí, hai má phồng lên bất mãn—một vẻ mặt thẳng thắn không giấu giếm mà nàng chưa từng bộc lộ với Apollo.
Hàng mi Apollo khẽ rung.
Dù bị Hermes phê bình liên tục, nàng không hề bỏ cuộc, ngược lại còn kiên trì sửa từng lỗi một. Nàng học với thái độ rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn Hermes biểu diễn động tác gảy đàn trên không vô cùng chăm chú. Đáng tiếc, nàng không có thiên phú về âm nhạc, đối với mối liên hệ giữa vị trí của từng dây đàn và âm thanh có thể tạo ra, nàng vẫn còn mơ hồ, chỉ trông vào quan sát mà học theo thì hiệu quả có hạn.
Apollo nhìn từ xa đã có thể nhận ra điều đó, dĩ nhiên Hermes cũng phát hiện ra.
"Ôi chao, không phải thế, chỉ thiếu một chút nữa thôi." Hermes tựa hồ cuối cùng cũng không chịu nổi, nghiêng người tới, dùng hai ngón tay nắm lấy đốt ngón tay Daphne, từng bước di chuyển ngón tay nàng lên đúng vị trí trên dây đàn, sau đó lấy phiến gảy từ tay nàng, nhẹ nhàng lướt qua dây đàn.
Một chuỗi hợp âm vang lên, hài hòa và thuần khiết.
Daphne kinh ngạc ngẩng đầu, suýt nữa đụng trán vào cằm Hermes—vì sửa tư thế mà khoảng cách giữa hai người không biết từ lúc nào đã trở nên quá gần.
Đôi môi Hermes khẽ mấp máy, thì thầm điều gì đó.
Daphne khẽ biến sắc, vội vàng ngước mắt tìm kiếm, chớp mắt sau đã chạm phải ánh mắt Apollo.
Hermes cũng chống cằm nhìn về phía Apollo, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, chẳng có chút ngạc nhiên nào, tựa hồ sớm đã biết hắn đang đứng ở đó.