Khi những nàng tiên biển xung quanh kinh ngạc hít sâu một hơi, một dự cảm kỳ lạ bỗng len lỏi lên xương cụt của Daphne, từ cuối cột sống chậm rãi và rõ ràng leo dần lên. Mỗi khi tiến thêm một đốt, nhịp đập trong lồng ng.ực nàng càng lúc càng gấp gáp và dồn dập. Nàng cúi xuống, nhìn thấy đầu ngón tay mình đang khẽ run rẩy.
Chẳng lẽ thật sự là điều nàng nghĩ ư?
Như một đứa trẻ mãi chưa bóc lớp giấy gói quà, mong kéo dài thêm chút dư vị mong đợi, Daphne kiềm chế không lập tức quay đầu lại. Nàng thậm chí còn cố gắng đẩy phỏng đoán đang hình thành vào góc tối tâm trí, giả vờ như chẳng hề hay biết sự xôn xao chậm rãi lan rộng xung quanh. Bằng cách đó, phản ứng ngạc nhiên của nàng sẽ tự nhiên hơn—quan trọng hơn cả, giống như ủ rượu, sự chờ đợi căng thẳng vừa đủ sẽ khiến niềm vui khi điều mong đợi trở thành hiện thực thêm phần ngọt ngào.
Nhưng gần như ngay lập tức, hoài nghi dâng trào trong nàng: nếu quay đầu lại mà thấy không phải là người nàng nghĩ đến thì sao...? Tay chân nàng lạnh toát, có khoảnh khắc, nàng thậm chí không thể cử động.
"Đó là con trai của Leto sao?"
"Lần trước ta vâng lệnh đến truyền tin cho ngài, mái tóc vàng ấy, gương mặt ấy, đều y hệt nhau, không thể sai được."
Trái tim đang treo lơ lửng bỗng chốc rơi xuống.
"Gì cơ? Thật sự là Apollo của cung bạc ư?"
"Apollo mà cũng đến đáy biển ư? Hiếm thấy đấy, chẳng lẽ trên đất liền đã xảy ra đại sự gì?"
Những lời bàn tán của các nữ thần hòa thành một làn sóng âm thanh dịu nhẹ, nhưng trong đó, chỉ còn lại ba âm tiết đơn giản mà vang vọng—Apollo, A, po, llo. Daphne chậm rãi xoay người về phía nơi phát ra sự náo động. Lần này không phải nàng cố ý kéo dài thời gian, mà là vì tim nàng đập quá nhanh, đến mức hơi đau nhói. Lời chúc phúc của nữ thần biển Thetis dường như cũng sắp mất hiệu lực—nếu hành động vội vã hơn chút nữa, nàng sẽ không thở nổi.
Rồi nàng nhìn thấy hắn.
Không hiểu sao, nàng lại sững sờ—vì vẻ đẹp chói lọi đến kinh ngạc của hắn dù đã bị dòng nước biển trong suốt thấm ướt, và cũng vì đến tận khoảnh khắc này nàng mới chợt nhận ra, đã thật lâu rồi nàng chưa từng gặp lại hắn.
Đến khi hoàn hồn, nàng đã đứng trước mặt Apollo.
Thật sự đối diện rồi, thế nhưng khoảnh khắc đầu tiên lại chỉ là một quãng im lặng. Câu hỏi bật ra cũng vô cùng đơn giản: "Vì sao ngài lại đến?"
"Vì muốn gặp nàng."
Câu trả lời thẳng thắn vượt xa tưởng tượng. Daphne nhất thời không biết phản ứng ra sao. Dù giọng họ nói không lớn, nhưng trong nước, bất cứ lời thì thầm nào cũng truyền đi nhanh hơn, rõ ràng hơn nhiều so với trên đất liền. Thế nên sau lưng nàng, các nữ thần đồng loạt bật cười khúc khích, rồi lập tức im bặt giữa những tiếng ho khan giả vờ.
Daphne lập tức đỏ bừng tai.
Apollo chớp mắt một cái, rồi bổ sung: "Còn đến gặp Dionysus nữa."
Các nữ thần cố nín cười đến mức cả đám ho không ngừng. Apollo dường như đã mất hết kiên nhẫn với đám khán giả này. Hắn quay đầu lại, lạnh lùng liếc họ bằng một gương mặt vô cảm nhưng rõ ràng lộ vẻ không hài lòng.
"Chúng ta phải lập tức đến gặp Thetis, báo cho ngài ấy biết con trai của Leto ghé thăm."
"Đương nhiên cũng phải bẩm báo với Poseidon!"
"Đúng rồi, còn phải xem Dionysus hồi phục thế nào nữa!"
Những nữ thần sinh ra từ đại dương liền hóa thành những làn sóng và đàn cá, thoáng chốc đã tản đi khắp nơi.
"Lúc trốn thoát, nàng có bị thương không?" Apollo hỏi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hắn thay đổi thái độ quá nhanh. Từ khi đạt thỏa thuận với Eros, mọi chuyện chưa từng suôn sẻ như vậy. Daphne có chút choáng váng, ngừng lại một lúc mới nhớ ra để trả lời: "Không."
Apollo nhíu mày.
Daphne nhìn theo ánh mắt hắn xuống cánh tay phải của mình. Trên phần da phía trên khuỷu tay là một vết bầm tím nổi bật—vết tích để lại khi nàng vùng thoát khỏi đám kẻ truy đuổi. Trên thực tế, vết thương nhỏ thế này không chỉ có một, chỉ là sau khi thoát hiểm và đến một nơi hoàn toàn mới, tinh thần nàng cực kỳ căng thẳng, nên chẳng để tâm đến những cơn đau nhè nhẹ trên thân thể.
Nhưng Apollo thì tất nhiên đã nhìn thấy hết. Hắn nghiêm mặt, không khách khí trách: "Đám nữ thần đó chỉ biết ngồi lê đôi mách?"
Vừa nói, luồng ánh sáng chữa lành quen thuộc đã bao phủ lấy nàng. Dòng chảy ấm áp dịu dàng lướt qua toàn thân, xóa đi tất cả những vết thương hữu hình lẫn vô hình.
Daphne nhỏ giọng bênh vực các nữ thần: "Họ còn chưa kịp giúp ta thay y phục và tắm rửa, ngài đã tới rồi."
Nàng vẫn đang mặc bộ chiton mà Gaia ban tặng.
Ánh mắt Apollo thoáng dừng lại trên tà váy sạch sẽ tinh khôi ấy, hàng mi vàng kim khẽ rung lên như bị ánh sáng làm nhói mắt, rồi hắn nhanh chóng dời tầm nhìn đi mà không để lại dấu vết.
"Đây là chỗ họ sắp xếp cho nàng sao?" Hắn quét ánh mắt rõ ràng có ý soi xét quanh không gian.
"Đúng vậy, Thetis rất rộng lượng, cho phép ta ở đây," Daphne cũng nhìn quanh tòa cung điện dưới biển xinh đẹp này, lẩm bẩm, "Hơi rộng quá..."
Không biết có phải vì không gian dưới biển vốn bao la không, mà cung điện này, lấy nơi cư ngụ của Thetis làm trung tâm, có quy mô rộng bằng cả hai thành bang của người phàm. Kiến trúc không chỉ mở rộng theo chiều ngang trên nền biển, mà còn xếp tầng chồng cao. Ban công, quảng trường, đài phun nước, vườn hoa dưới biển và những đại điện nối với nhau qua các bậc thang lơ lửng, tạo nên một thành phố dưới nước tinh xảo độc nhất vô nhị. Mỗi nữ thần theo hầu Thetis đều có cung điện riêng ở đây, còn những tòa dành cho khách khứa thì lại càng nhiều vô số kể.
Trước nhận xét đơn giản của Daphne, Apollo chỉ nhướng mày: "Đảo Delos và đỉnh Olympus còn lớn hơn."
"Nhưng với một mình ta, thế này là quá rộng rồi..." Nàng hơi ngập ngừng, kéo dài giọng, hỏi dò, "Ta... có nên mời ngài vào trong ngồi một chút không?"
Apollo liếc vào sâu trong cung điện rồi thu ánh mắt về, thái độ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Nàng nên nghỉ ngơi. Còn ta phải đến gặp Dionysus."
Daphne nghe vậy, tim bất giác đập mạnh. Sương mù vui sướng dần tan biến, nàng rốt cuộc nhớ lại chuyện khẩn cấp nhất lúc này—có vẻ Apollo vẫn chưa biết gì. Nhưng nếu hắn đến gặp Dionysus ngay bây giờ, chắc chắn sẽ hỏi về cách họ thoát thân sau khi hóa thân biến mất. Nếu Dionysus thành thật kể lại nhờ Eros ra tay tương trợ, Apollo không thể nào không nghi ngờ. Dù sao thì nàng cũng từng "có tiền án"—trước đây hắn đã nghi ngờ mối liên hệ giữa nàng và Eros, chỉ là tạm gác lại vì thiếu chứng cứ. Chỉ cần một lời nhắc nhở, hắn nhất định sẽ nhớ ra.
Nhưng ngay cả nàng cũng hoàn toàn không biết tại sao vị thần Tình Ái tính khí thất thường kia lại ra tay giúp đỡ. Vì thấy tiến độ kế hoạch của nàng khá khả quan, mà lúc này để nó đổ sông đổ biển thì quá đáng tiếc? Nói thật, nàng không tin lắm.
Tạm gác lại ý định của Eros, nếu chuyện này bị bại lộ mà nàng lại không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, thì toàn bộ sự đối đãi đặc biệt mà Apollo dành cho nàng bấy lâu nay sẽ trở thành ngòi nổ châm lên cơn thịnh nộ đáng sợ. Nàng đã từng chứng kiến cách Apollo trừng trị những nữ thần dám lừa gạt hắn. Mà điều nàng đã làm còn hơn cả một sự dối gạt đơn thuần.
Daphne thậm chí không dám nghĩ đến phản ứng của hắn.
Trước khi nàng tìm ra cách để giải thích sự giúp đỡ của Eros, nàng phải giữ chân Apollo lại đây.
Thế nên, Daphne cúi mắt, khẽ giọng nói: "Nhưng ta đã rất lâu rồi chưa gặp lại ngài."
"Nàng không cầu nguyện với ta vì mũi tên vàng."
Nàng sững lại một chút, rồi mỉm cười: "Có lẽ bởi vì ta biết ngài luôn ở bên cạnh, nên không còn cảm thấy khổ sở như trước nữa."
Apollo không tỏ ý gì, trầm mặc trong giây lát mới cất lời: "Có lẽ mũi tên đã bắt đầu mất hiệu lực."
Khi nói, hắn chăm chú nhìn nàng, không bỏ sót bất cứ phản ứng nhỏ nhặt nào.
"Ta không cảm thấy có gì khác biệt so với trước đây."
"Vậy sao?" Hắn không hề lộ ra vẻ yên tâm.
Daphne thoáng nghi ngờ mình đã bắt gặp một tia thất vọng. Apollo mong mũi tên trong tim nàng thực sự đang mất dần tác dụng? Bất giác, nàng lại không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Nàng cúi đầu, nhìn những hoa văn tinh xảo khảm xà cừ dưới chân, Apollo cũng im lặng hồi lâu.
Từ một nơi xa xôi trong thành phố dưới biển, một khúc hát mơ hồ vang vọng. Dù tiên nữ biển cả và siren không phải cùng một loài, nhưng họ đều tinh thông âm nhạc và biết cách sử dụng chất giọng thiên phú của mình. Daphne không nghe rõ họ đang hát về điều gì, nhưng làm ngơ trước giọng ca du dương đến vậy mà đi tiếp thì thật không hợp tình hợp lý, huống hồ người đang đứng đây lại là thần bảo hộ của âm nhạc. Nàng có phần cảm kích những nữ thần đang ca hát, khiến Apollo dù không có lý do gì để ở lại, cũng chẳng có lời nào để nói, vẫn tiếp tục đứng yên nơi này.
Nghĩ vậy, Daphne ngẩng đầu, không ngờ lại vừa vặn bắt gặp cảnh Apollo đang vươn tay về phía nàng, như thể muốn chạm vào những lọn tóc đang trôi nhẹ theo làn nước biển.
Ánh mắt giao nhau, Apollo mím môi, những ngón tay khẽ co lại, hiếm khi bộc lộ chút bối rối. Ngay sau đó, hắn bình thản giải thích: "Có rong biển vướng vào tóc nàng."
Daphne đưa tay sờ lên vị trí hắn vừa chạm tới, nhưng không tìm thấy gì.
"Nó đã trôi đi rồi."
"... À, trên tóc ngài cũng có rong biển. Lạ thật, tại sao đột nhiên có nhiều rong biển đến vậy?" Nói rồi, nàng bắt chước động tác của hắn, vươn tay chạm vào mái tóc Apollo.
Mãi đến khi ngón tay nàng sắp chạm vào phần tóc bên thái dương ngài, Apollo mới bất chợt giơ tay lên, nhanh chóng và chính xác nắm lấy cổ tay nàng.
Cơ thể như bị luồng điện lướt qua, Daphne khẽ run.
"Ta—" Nàng định cất lời giải thích cho hành động của mình, nhưng vừa mở miệng đã im bặt.
Hắn dễ dàng dùng ngón tay và lòng bàn tay vây lấy cổ tay nàng, siết ở vị trí cao hơn phần xương cổ tay một chút. Không quá chặt, thậm chí vẫn chừa một khoảng hở, nhưng cẳng tay hắn vì siết chặt mà căng lên, lộ ra những đường cơ bắp mạnh mẽ và rắn chắc, như đang khéo léo cảnh báo nàng rằng, chỉ cần hắn muốn, nàng sẽ không có cách nào thoát khỏi.
Điều đáng sợ hơn chính là đôi mắt xanh của Apollo, hắn hơi cúi đầu, bóng hình nàng phản chiếu rõ ràng trong con ngươi sáng rực ánh vàng. Tim nàng lại đập nhanh không kiểm soát, Daphne muốn dời ánh mắt đi nơi khác, nhưng nàng biết rõ mình không làm được. Chỉ một cái liếc mắt đơn giản đã dễ dàng tạo cho nàng ảo giác rằng hắn chỉ nhìn mỗi nàng, và cũng chỉ muốn nhìn nàng. Được thần linh dõi theo, trở thành kẻ duy nhất đặc biệt trong mắt một thực thể vĩ đại siêu nhiên—ai có thể chống lại khao khát đó?
Nhưng mái tóc vàng phản chiếu trong mắt Apollo cùng thân hình mảnh mai của nàng khiến nàng lập tức bừng tỉnh.
Cassandra không có mái tóc vàng, cũng chẳng có đôi mắt xanh nhạt, dáng người cao hơn, đường nét và khí chất cũng hoàn toàn khác biệt. Điều Apollo nhìn thấy chính là Daphne, kẻ hoàn toàn trùng khớp với hình mẫu lý tưởng của hắn.
Nàng cúi đầu.
Apollo cũng chầm chậm hạ tay xuống, không buông ra, mà giữ nguyên tư thế nắm lấy cổ tay nàng, để cánh tay hai người lặng lẽ buông xuống bên thân. Giọng nói của hắn vang lên trên đỉnh đầu nàng: "Về sau nàng định thế nào?"
"... Định thế nào?"
"Hera tấn công vào xứ Thrace, tức là bà ta đã trực tiếp ra tay với Dionysus. Dẫu vậy, bà ta vẫn không thể đánh bại hắn. Cha sẽ không để chuyện tương tự xảy ra lần thứ hai. Hơn nữa, việc có thể hai lần thoát khỏi tay Nữ hoàng đã đủ chứng minh rằng hắn không phải phàm nhân. Sau này, chỉ cần có thể trả thù vua xứ Thrace, khiến hắn hiểu rõ hậu quả của việc bất kính với thần linh, Dionysus sẽ có đủ tư cách bước lên đỉnh Olympus. Nếu cần thiết, ta sẽ hộ tống hắn."
Daphne nhíu mày: "Như vậy sẽ không khiến Nữ uoantr phật ý sao?"
"Ta từng nói rồi, bản thân sự tồn tại của ta đã là một sự xúc phạm đối với bà ta. Ta không muốn xung đột với Hera, nhưng không có nghĩa là ta sợ bà ta. Hơn nữa, ta ra tay là để bảo vệ quyền năng tiên tri, bản chất không có gì khác với bà ta, nên bà ta cũng không đến mức vì vậy mà động thủ với ta."
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Daphne, Apollo hơi cân nhắc, rồi dùng cách nói đơn giản nhất để giải thích quy tắc ngầm giữa các vị thần trên đỉnh Olympus: "Hera không thể khoanh tay đứng nhìn cha có con với những nữ nhân sẽ chết đi, vì cả phàm nhân và á thần đều thấp kém hơn thần linh. Một người chồng gắn kết với bà ta qua hôn nhân mà lại ruồng bỏ bà ta để đến với kẻ thấp kém hơn, sinh ra những đứa trẻ sẽ không sống mãi, điều đó làm tổn hại đến quyền năng của vị thần hôn nhân và gia đình.
"Đồng thời, chúng ta cũng sẽ tránh can thiệp vào những lĩnh vực thuộc quyền cai quản của các vị thần khác. Nhưng hiện giờ, Dionysus đã thoát khỏi cái chết. Dù bà ta có không cam tâm đến đâu, cũng chỉ có thể chấp nhận. Đến bước này, ta giúp Dionysus tức là chỉ đang bảo đảm lời tiên tri ứng nghiệm, không hề xâm phạm lĩnh vực của Nữ hoàng. Bà ta dù khó chịu, cũng không thể trách cứ."
Daphne dường như đã hiểu, nhưng cũng có chút mơ hồ, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.
Apollo nhếch môi, lại hỏi lần nữa: "Vậy sau khi Dionysus đặt chân lên đỉnh Olympus, nàng định thế nào?"
Không biết từ khi nào—có lẽ là trong lúc đang giải thích về tranh chấp quyền năng giữa các vị thần—ngón tay Apollo đã lặng lẽ trượt xuống từ cổ tay nàng, đổi sang một tư thế tự nhiên hơn, không còn mang cảm giác ràng buộc. Hắn chỉ đơn giản nắm lấy tay nàng. Chỉ là nắm tay, không có những cái vu.ốt ve lòng bàn tay hay siết nhẹ đầu ngón tay, chỉ đơn thuần là một cái nắm chặt, vững vàng và bất động, như thể đến đó thôi đã là một giới hạn nào đó không thể vượt qua.
"Ta không biết," Daphne bị diễn biến bất ngờ này làm phân tâm, thuận miệng liệt kê vài lựa chọn, "Nếu ngài không phản đối, ta có thể theo ngài về Delphi. Nhưng có lẽ ta nên trở lại Arcadia một chuyến trước, hoặc có thể ta nên đợi đến khi Dionysus có thể bảo đảm—"
Apollo ngắt lời nàng: "Nàng có thể đến Delos."
Nàng sững lại một chút.
Dường như sợ ngữ điệu trong câu trước có thể khiến nàng hiểu lầm điều gì, hắn lại có phần gượng gạo bổ sung: "Ta sẽ đưa nàng đi."
Nói thật, những điều Apollo vừa nói dường như quá xa vời. Trước khi nghĩ đến chuyện đó, nàng cần phải tìm ra một lý do thỏa đáng cho hành động của Eros. Hơn nữa, lời mời đến Delos không phải là một lời cầu hôn. Daphne không nhìn hắn, chỉ chậm rãi đáp: "Ta sẽ cân nhắc. Nhưng nếu đã nói đến kế hoạch sau này, ta muốn cùng ngài đi gặp Dionysus. Bây giờ cũng được."
Khoảnh khắc im lặng trôi qua.
"Được."
Thế là họ bước ra khỏi đại điện. Dionysus đang ở chỗ Thetis, nàng biết đại khái vị trí nơi ở của nữ thần biển cả, nhưng lại không rõ lối đi chính xác. Ngược lại, Apollo lại dường như hoàn toàn thông thuộc, trực tiếp dẫn nàng đi.
"Những nữ thần lúc nãy phần lớn đã đi thẳng đến đó." Hắn khẽ chỉ về một mái vòm nằm sâu trong trung tâm thành phố dưới biển.
Cho đến khi họ đến nơi, bàn tay ấy vẫn chưa một lần buông ra.