Vua của các vị thần không phải là lão già râu tóc bạc trắng, cơ bắp cuồn cuộn như hậu thế vẫn hình dung. Nhưng lẽ ra phải như thế, bởi thần linh bất tử, tất nhiên cũng chẳng vướng bận sự già nua, tuyệt đối không thể có dáng vẻ tuổi xế chiều.
Zeus trông nhiều nhất cũng chỉ ngoài ba mươi, tóc đen, râu rậm, đầu đội vương miện kết từ nhánh ô liu, ngũ quan khắc sâu, anh tuấn lẫm liệt. Quyền lực vốn là dược liệu mê hoặc bậc nhất, mà nếu đi cùng một vẻ ngoài đượm nét trưởng thành phong trần, thì dễ dàng khiến người khác rơi vào ảo giác xa hoa: rằng kẻ mạnh chỉ đắm chìm trong chính bản thân mình.
"Nữ thần?"
Ngài nhìn chằm chằm Daphne, chậm rãi đứng thẳng lên với thứ gì đó còn vương tro bụi trong vòng tay, nheo mắt, lộ ra một tia hứng thú.
Vòng tay vàng mà Hermes ban tặng vẫn trĩu nặng trên cổ tay nàng, nhưng nàng theo bản năng hiểu trò ma thuật của con trai Maia hoàn toàn vô dụng trước đôi mắt vàng rực của Zeus. Dung mạo thực sự của nàng đã bày ra trước mắt ngài, và ánh nhìn của ngài thực sự bị vẻ đẹp của nàng thu hút trong thoáng chốc.
Dẫu cho giữa nàng và Zeus là tàn tro còn chưa nguội của Semele.
Daphne thậm chí quên cả run rẩy.
Nàng nghe chính mình cất giọng khô khốc giải thích vì sao lại ở đây: "Ta... theo lệnh của con trai Leto, Apollo, đến bảo vệ Se... mele."
Nghe thấy tên Apollo, Zeus cau mày, nhưng ngay sau đó lại dùng giọng điệu còn dịu dàng hơn làn gió xuân: "Hắn từng bẩm báo với ta, ta có ấn tượng. Nữ thần trung thành và dũng cảm, tên nàng là gì?"
Daphne không muốn trả lời, dốc toàn lực lảng tránh: "Zeus, chúa tể của sấm sét, ta cần bẩm báo với ngài. Hai ngày trước, nhũ mẫu của Semele đột ngột ghé thăm, sau đó công chúa liền kiên quyết muốn cầu xin ngài điều gì đó. Lão bà tự xưng là Beloë kia hẳn không hề tầm thường, ta khẩn cầu ngài—"
Zeus như thể không nghe thấy nàng nói gì, giọng điệu dịu lại, giống như đang vỗ về một chú chim nhỏ kinh hãi: "Đừng sợ, ta sẽ không trách nàng vì số phận đáng tiếc của Semele. Nếu không phải vì lời thề với Styx, ta đã không để ngọn lửa sấm sét giáng xuống nơi này. Trái lại, hành động dũng cảm xuất hiện ngay lập tức của nàng đáng được ban thưởng."
Vừa nói, ngài vừa bước về phía nàng.
"Thiếu nữ đáng yêu, nói cho ta biết tên nàng, để ta có thể ban cho nàng phần thưởng xứng đáng."
Daphne bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay, cưỡng chế khao khát lùi bước, giữ nguyên dáng vẻ cung kính: "Ta không có tư cách nhận thưởng, thậm chí còn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà Apollo giao phó. Mà Semele... Semele thật đáng thương, nàng dành cho ngài trọn vẹn yêu thương, khoảnh khắc trước còn mong mỏi sinh ra hài tử của ngài, vậy mà ngay sau đó lại gặp họa diệt thân. Ta tin rằng, với tư cách là chúa tể của Olympus, người nắm giữ công lý, ngài chắc chắn sẽ không để nàng chết oan uổng."
Zeus nhíu chặt mày.
Daphne cắn răng, vẫn cất giọng rõ ràng: "Nếu ngài cho phép, ta chỉ cầu xin ngài cho Semele một công bằng."
Khoảng cách quá gần, nếu bị truy đuổi thật, nàng không tin rằng mình có thể trốn thoát khỏi tay Thần Vương. Thứ duy nhất có thể dùng làm vũ khí chính là cái chết của Semele, cái chết còn chưa tan hết hơi nóng—nàng chỉ có thể không ngừng nhắc nhở Zeus rằng, người tình của ngài vừa mới đây vẫn còn rạng rỡ tươi đẹp, nay đã hóa tro tàn.
Zeus lộ rõ vẻ không vui, nhưng chưa kịp đáp lời thì bầu trời chợt rực sáng.
Có thứ gì đó đang đến gần.
Không khí quanh Zeus đột ngột biến đổi, ngài nâng tay tóm lấy một tia sét, không do dự rạch ngang bắp đùi, tạo thành một vết thương sâu đến tận xương. Sau đó, ngài đặt thứ tìm được từ tàn thể Semele vào trong vết thương, để máu thịt nhầy nhụa bọc lấy nó.
Máu bắn tung tóe, nhưng sắc mặt Zeus không hề thay đổi, tựa như chẳng cảm nhận chút đau đớn nào.
"Zeus, giao đứa trẻ rơi ra từ bụng phàm nhân kia cho ta! Đừng hòng giấu nó!"
"Đừng mong mang thứ huyết nhục hèn mọn do ngươi và phàm nhân tư thông mà có lên đ.ỉnh Olympus!"
Lời quở trách tràn đầy uy nghi ngày càng rõ ràng khi ánh sáng rực rỡ áp sát.
Daphne sững sờ: giọng nói này quá giống Beloë, nhũ mẫu kia quả nhiên là giả mạo! Mà kẻ dám giận dữ trách mắng Zeus như vậy, e rằng chỉ có Nữ vương của các vị thần, người cai quản hôn nhân gia đình—nữ thần Hera.
Những mảnh ghép xếp thành bức tranh toàn cảnh: chính Hera giả dạng Beloë, không biết đã nói gì để gieo rắc bất an vào tâm trí non nớt của Semele, dẫn nàng đến chỗ tự chuốc lấy diệt vong.
Một nỗi hối hận không sao diễn tả chợt giáng xuống Daphne. Dẫu biết rõ nàng không thể nào ngăn cản âm mưu ở tầm mức của thần linh, bởi lẽ tin rằng mình có thể làm được mới là cuồng vọng; dẫu hiểu rằng nàng đã làm hết những gì có thể—thành thật bẩm báo với Apollo—ý nghĩ "nếu như" vẫn trào lên trong tâm trí.
Nếu như... nếu như nàng có thể cứng rắn hơn, ép Semele thú nhận, liệu sự việc có đến nỗi này không?
Nàng biết đáp án.
Không. Sẽ không có gì thay đổi.
Bởi vì ngay cả nàng cũng chẳng biết, việc Zeus bộc lộ cơ thể thật lại có hậu quả trí mạng đến thế. Nàng thậm chí có khi cũng không nghĩ đến việc đem điều ước nghe có vẻ hợp lý ấy bẩm báo với Apollo.
—Ngay cả trong giả thuyết, nàng cũng không thể cứu Semele.
Daphne máy móc quay đầu lại, dù với đôi mắt của một nữ thần, nàng cũng có thể lờ mờ thấy bốn con thiên mã kéo cỗ xe của Hera đang tiến đến. Nữ vương của các vị thần đã đến, nàng không thể ở lại đây, chí ít là không thể để bị chú ý.
Ngay lúc Daphne lùi vào góc khuất bên cửa sổ, chuẩn bị tìm cơ hội thoát đi, thì không chỉ có Hera đang lao đến nơi sấm sét giáng xuống.
"Con trai Maia, cất nụ cười của ngươi đi, dừng bước lại, trở về núi Cyllene! Nếu còn tiến lên, ta sẽ nguyền rủa ngươi vĩnh viễn không được hưởng hạnh phúc trong hôn nhân!"
Nghe thấy Hermes bị ngăn cản, Zeus phát ra một tiếng gầm giận dữ, sau lưng loáng thoáng ánh chớp tụ hội.
Daphne khiếp sợ áp sát tường, còn Zeus thì do một tiếng động nhỏ mà nhìn về phía nàng, như thể bấy giờ mới nhớ ra sự hiện diện của nữ thần.
Năm nhón tay của ngài khép chặt, thọc tay vào vết thương trên đùi, lôi ra thứ khi nãy đặt vào.
"Nàng, nữ thần, ta ra lệnh cho nàng mang đứa trẻ này đi ngay lập tức."
Zeus chớp mắt đã đứng trước mặt nàng, đặt đứa trẻ còn thấm đẫm máu thần vào lòng nàng.
"Hãy tìm Hermes, giao đứa trẻ này cho hắn. Ta ban cho nàng phúc lành: dưới ánh sáng vinh quang, không ai có thể phát hiện ra nàng—dù là thần linh cũng không ngoại lệ—cho đến khi nàng gặp được con trai của Maia."
*
Apollo ban đầu không nghĩ rằng Hera lại tự mình giả dạng thành một bà lão để lừa gạt một thiếu nữ phàm trần.
Hắn không thể tưởng tượng bà lại hạ mình làm một việc như thế.
Dẫu vậy, hắn vẫn huy động một số điểm neo của các đền thờ tại Boeotia, giáng xuống nhiều hóa thân với hình dạng khác nhau, dò tìm khắp nơi tung tích của bà già khả nghi mà Daphne đã nhắc đến.
Tại thành Thebes, Hermes cũng đã lục soát kỹ càng, vậy mà ngoài những người lính gác cổng thành, chẳng ai có chút ấn tượng nào về một bà lão ở độ tuổi làm nhũ mẫu.
Những con đường bắt buộc phải đi qua để rời thành, những thành bang lớn lân cận—không nơi nào có dấu vết phù hợp với mô tả. Nếu muốn tìm kiếm trong các thôn trang hay nông hộ, dù có biến thành quạ đen bay rà soát, hắn cũng sẽ hao tổn không ít thời gian.
Không có dấu vết nào—chính điều đó lại là dấu hiệu đáng ngờ nhất. Một linh cảm chẳng lành giật mạnh nơi thái dương Apollo, thúc giục hắn lập tức quay lại Thebes.
Và hắn đã làm theo.
Thần thức hội tụ về bản thể tại Thebes, gần như cùng lúc đó, những tiếng nổ ầm vang.
Ầm ầm—bầu trời hoàng hôn của thành Thebes bỗng sáng rực như ban trưa.
Apollo chẳng buồn lo lắng việc làm lộ tung tích trước các thần linh khác, lao thẳng về phía nguồn gốc sấm sét.
Bên trong hoàng cung Thebes là một cảnh tượng hỗn loạn—phàm nhân la hét, sai bảo nô lệ vội vã múc nước dập lửa, nhưng chẳng ai dám bén mảng tới nơi lửa cháy dữ dội nhất.
Bởi ở đó, hai vị thần tôn quý nhất trong số cư dân đỉnh Olympus đang đối mặt nhau như hai con mãnh thú trên đấu trường, một trên cao, một dưới thấp, ánh mắt gườm gườm chạm vào nhau.
Apollo không muốn vô cớ va chạm với Hera mà gây thêm phiền toái cho mẹ hắn—nữ thần Leto—bèn lập tức thu liễm khí tức.
"Ngươi nghĩ ta chưa đủ nhục nhã vì những trò ph.óng đ.ãng của ngươi ư? Ngươi tưởng ta thích đi khắp nơi truy bắt từng cơn gió vụng trộm của ngươi ư? Ngươi cho rằng ta còn quan tâm đến vô số đứa con hoang của ngươi ư? Ta không quan tâm. Hãy nghe rõ, bằng đôi tai đần độn của ngươi, ta đã chẳng còn quan tâm từ lâu rồi! Ta chỉ là không thể không làm thế."
Apollo nghe thấy trước tiên là giọng nói sắc lạnh của Hera, nhưng điều đầu tiên hắn nhìn thấy lại là sắc mặt của Zeus.
Trên gương mặt của ngài thoáng qua một nét bối rối mong manh, như thể ngài vừa bị ai đó đấm một cú từ một góc độ ngài chưa từng nghĩ tới.
Nữ thần hôn nhân—con gái yêu quý của Titan Cronus và Rhea—đứng thẳng trên chiến xa thiên mã, vương miện bảo thạch tỏa sáng, cúi xuống nhìn người chồng của mình.
Dần dần, dung nhan uy nghi và xinh đẹp của Hera không còn méo mó bởi giận dữ nữa. Sự phẫn nộ nguội lạnh nhanh hơn cả ánh hoàng hôn tàn lụi nơi chân trời. Giọng nói của bà vốn đã dâng cao vì kích động giờ trở nên lạnh buốt.
"Zeus, đừng hòng mang đứa trẻ phàm trần kia lên Olympus—nơi chỉ có những kẻ bất tử mới xứng đáng cư ngụ. Nếu ngươi còn coi ta là vợ, nếu ngươi còn nhớ rằng ngay cả ngươi cũng phải tôn trọng quyền hạn của chư thần khác, thì—trao nó cho ta."
Zeus đứng giữa biển lửa, những ngọn lửa vươn cao không thể làm tổn thương ngài dù chỉ một sợi tóc, chỉ khiến chiếc bóng kéo dài của ngài càng thêm vĩ đại, che phủ cả bức tường đã gần như sụp đổ.
Ngài ôm trong tay một sinh linh bé nhỏ lấm lem tro bụi, khuôn mặt căng cứng, thật lâu sau mới nặn ra được một nụ cười khó coi: "Nàng không cần nói đến mức ấy."
Hera không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong lòng Zeus bằng ánh mắt khiến người ngoài rợn tóc gáy.
Một lúc lâu sau, ngài thở dài đầy tiếc nuối. "Được thôi, nếu đó là điều nàng muốn."
Ngài vung tay, ném đứa trẻ trong tay về phía Hera.
Hera không hề lộ ra nét đắc thắng, chỉ lạnh lùng nhìn đứa trẻ xám xịt lơ lửng giữa không trung, đưa tay ra chộp lấy.
Nhưng ngoài dự liệu, ngay khoảnh khắc những ngón tay nữ thần chạm vào nó, đứa bé bụp một tiếng, tan biến như bọt khí.
Chỉ là một ảo ảnh do không khí ngưng tụ mà thành.
"ZEUS!!!"
Khói bụi quấn quýt, nhưng bóng dáng Zeus đã không còn nữa.
Hera siết chặt dây cương, thiên mã đau đớn hí vang, kéo cỗ xe chiến thần vọt lên truy đuổi.
Chỉ còn lại một mình Apollo ở trung tâm biển lửa. Một nỗi bất an vô danh tràn ngập lồng ng.ực hắn.
Chợt, hắn hiểu vì sao bản thân vẫn còn ở lại nơi này—mặc dù Zeus và Hera đều đã rời đi.
Hắn đang tìm kiếm điều gì đó.
Mắt quét nhanh khắp nơi: những bức tường đá chẳng thể chống chịu được lôi đình của thần linh đã hóa thành những tàn tích cháy đen, gần như không thể nhận ra là cung điện trong ký ức.
Không có... không có... không có lấy một bóng người còn cử động. Không một sinh mạng nào thoát khỏi trận lửa do lôi quang châm ngòi.
Hắn tập trung thính giác, cố bắt lấy dù chỉ là một âm thanh nhỏ nhoi nhất—một tiếng kêu cứu, một hơi thở yếu ớt. Ý thức tập trung đến cực điểm, những tạp âm vô nghĩa đều bị gạt sang một bên, trong tai hắn chỉ còn lại những thanh âm gần nhất.
Thật lâu sau, Apollo chỉ nghe thấy tiếng lửa li.ếm láp đá tảng, tiếng tàn tro bùng vỡ lách tách, và giọng nói của chính mình—
"Daphne?"
Đáp lại hắn chỉ có sự im lặng.
Và hắn sực nhớ ra—từ khoảnh khắc tia sét đầu tiên giáng xuống, hắn chưa từng nghe thấy tiếng nàng cầu khẩn hắn.