Daphne gần như là chạy trốn.
Nàng ghì chặt vật trong lòng, chạy ngược hướng với lửa và khói đen. Những hình bóng cháy đen, lôi hỏa, cơn cuồng phong và kim quang giáng thế của thần linh – tất cả như hằn sâu trong tâm trí, khiến mỗi bước chân của nàng chẳng khác nào đang trốn chạy khỏi những ký ức không ngừng lóe lên trước mắt.
Thành lũy Thebes rối loạn vô cùng. Daphne len lỏi giữa dòng binh sĩ hối hả lao đi dập lửa, lướt qua đám thường dân đang ngẩn ngơ nhìn ánh lửa bập bùng nơi hoàng cung, như một cơn gió vô hình, chẳng ai nhận ra sự hiện diện của nàng.
Do chạy quá vội, nàng va mạnh vào một chiếc xe lừa chở hàng ngay khúc ngoặt dẫn ra cổng thành. "Bốp!" Con lừa giật mình hí vang, những vò gốm đựng dầu ô liu trên xe va chạm vào nhau. Thương nhân vất vả trấn an con vật, vội vàng kiểm tra hàng hóa. Sau đó, gã đờ người nhìn xuống con đường lát đá trống trơn, lại quay sang cổng thành hoang vắng phía xa, lẩm bẩm đầy kinh hãi: "Chư thần trên cao...?"
Không dám dừng bước, Daphne vượt qua cổng thành, bỏ lại bức tường đá trắng xám đồ sộ phía sau.
Bây giờ nàng phải đi đâu? Ở đâu mới có thể tránh khỏi cơn thịnh nộ của thần linh? Chỉ biết rằng, nàng phải chạy thật xa. Nỗi khiếp sợ và phẫn nộ không nơi trút bỏ đã đóng băng dòng suy nghĩ, nàng không thể cân nhắc, hoặc có lẽ chỉ đơn giản là không dám nhớ lại bất cứ điều gì đã chứng kiến.
Đến khi nhận ra, bản năng đã đưa nàng chạy theo con đường dẫn về Delphi.
Không được.
Daphne đột ngột dừng chân, tựa vào một gốc cây cổ thụ mà thở dốc.
Đêm nay không có ánh trăng, như thể Selene cũng không đành lòng nhìn xuống thảm kịch tại Thebes, giấu cỗ xe nguyệt quang sau tầng mây dày. Nhưng bóng tối chẳng thể nuốt trọn màn đêm, tàn dư của ngọn lửa đỏ rực nơi chân trời vẫn nhuộm bầu trời một sắc máu chẳng lành.
So với sự náo động của Thebes, nơi đây lại quá mức yên tĩnh.
Chính lúc đó, nàng mới nhận ra đứa trẻ trong lòng chưa từng phát ra tiếng khóc. Cứ như thể... từ đầu đến cuối, nó vẫn say ngủ trong cõi chết.
Ngón tay run run lần mò đến cái đầu bé nhỏ. Nó vẫn mềm mại, nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ, hoàn toàn không có chút hơi ấm của sự sống.
Tim nàng trĩu xuống. Dưới ánh sáng mờ nhạt, nàng dùng tay và vạt áo lau vội đứa trẻ sinh non bất hạnh. Cuối cùng, nàng miễn cưỡng nhìn ra gương mặt bé xíu, nhăn nhúm – đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt bị máu khô che phủ, không nhìn rõ sắc da. Nhưng lồng ng.ực vẫn yếu ớt phập phồng.
Còn sống.
Daphne trấn tĩnh lại đôi chút, bắt đầu cân nhắc bước tiếp theo.
Zeus đã lệnh cho nàng giao đứa bé này cho Hermes. Nhưng Hera đã ngăn cản sứ thần can thiệp. Một khi phát hiện thần tử mất tích, nếu tạm thời chưa thể nhận ra sự tồn tại của một kẻ nhỏ bé như nàng, hẳn bà ta sẽ giám sát Hermes đầu tiên. Nếu là nàng, nàng cũng sẽ làm vậy.
Daphne có thể lập tức cầu khẩn Hermes, yêu cầu ngài thực hiện lời hứa giúp nàng trốn thoát. Nhưng nếu gặp sứ thần ở nơi không an toàn, phước lành ẩn giấu sẽ ngay lập tức mất hiệu lực. Khi đó, làm sao đảm bảo Hera sẽ không phát hiện rồi giáng xuống cơn thịnh nộ?
Nàng không thể trông mong vào lòng nhân từ của thần Olympus, không thể kỳ vọng Hermes sẽ ưu tiên bảo vệ sự an toàn của nàng.
Còn về Apollo... Do Zeus ra tay, giờ đây hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy nàng.
Huống hồ, liệu hắn có sẵn sàng vì nàng mà đối địch với Hera?
Daphne lập tức chặn đứng dòng suy nghĩ này, không cho phép bản thân nghĩ tiếp.
Nàng tiếp tục cất bước trong màn đêm, đi mãi đi mãi, cho đến khi bắt gặp một bia chỉ đường nơi ngã rẽ hoang dã.
Apollo từng thuận miệng nói rằng, Hermes cũng là vị thần bảo hộ lữ khách. Người đi trên mảnh đất tối tăm này vẫn thường cầu nguyện trước những ụ đá bên đường, mong thần linh ngang qua sẽ lắng nghe và ban phước. Giờ đây, những cột mốc này đang dần trở thành mỏ neo giúp Hermes thi triển thần quyền.
Nàng tiến lại gần, cúi đầu khấn nguyện: "Hỡi vị thần nắm giữ vận may, người bảo hộ của lữ khách và kẻ trộm, Hermes, ta cầu xin ngài. Ta không mong ngài giáng lâm, chỉ xin ngài chỉ dẫn cho ta, chỉ dẫn cho đứa con mà ta phụng mệnh bảo hộ, để chúng ta tìm thấy một lối đi an toàn, một chốn ẩn thân khuất khỏi đôi mắt của chư thần."
Lời vừa dứt, từ trong bóng tối, một tràng âm thanh "cộc cộc cộc" vọng đến, ngày càng rõ ràng.
Daphne căng thẳng lùi lại, nấp sau bia chỉ đường, dõi mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cuối cùng, một con cừu đực với cặp sừng cong hiện ra, lao thẳng về phía nàng.
"...?"
Con cừu đơn độc chạy đến bên nàng, ngẩng đầu "beee—" một tiếng, rồi quả quyết quay người chạy đi hai bước.
Nó dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía nàng.
Xem ra, đây chính là người dẫn đường mà vị thần chăn cừu Hermes đã cử đến.
Sau ba ngày băng qua những dặm đường gập ghềnh từ Thebes đến núi Cyllene, Daphne mới đặt chân vào vùng sương mù dày đặc. Suốt quãng đường, nàng gần như không nghỉ ngơi, chỉ tranh thủ khép mắt đôi chút mỗi khi con cừu dừng lại uống nước hay gặm cỏ, rồi lập tức tiếp tục lên đường.
Nhưng ngay cả khi thực sự đến nơi, khi được tắm rửa trong dòng suối mát lành của Arcadia, gột sạch máu thần và tro đen bám trên da thịt, nàng vẫn không thể xua đi mùi khét của lửa, mùi tanh của máu. Đôi lúc, nàng còn tưởng chừng nghe thấy những âm thanh văng vẳng trong tai.
Giấc ngủ hoàn toàn lãng quên nàng.
Nàng chỉ có thể ngồi tựa vào vách đá, thất thần nhìn vào hư vô.
"... Daphne."
Một giọng nói quen thuộc vang lên, gọi tên nàng.
Daphne ngơ ngác nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vị thần tóc vàng mắt xanh đứng ở cửa động.
Nàng chớp mắt. Hình bóng Apollo không biến mất.
Nàng vô thức đứng dậy, nhưng đôi chân đã duy trì một tư thế quá lâu, không nghe theo sai khiến nữa. Chúng mềm nhũn như hai khúc gỗ thiếu điểm tựa, khiến nàng loạng choạng, suýt nữa ngã xuống.
Chỉ trong chớp mắt, Apollo đã lao tới, nắm lấy cánh tay nàng, siết chặt ngón tay.
"Ngươi..." Hắn nghẹn lời, ánh mắt lướt dọc từ đầu đến chân, liên tục xác nhận xem nàng có bị thương hay không.
Daphne ngẩng lên, khẽ cười: "Ta không sao." Nhưng khi cất lời, ngay cả nàng cũng ngỡ ngàng bởi chất giọng khàn khàn của chính mình.
Apollo không rời mắt khỏi nàng dù chỉ một khắc.
Mới mấy ngày không gặp, nàng đã gầy guộc và nhợt nhạt đến đáng sợ, như một ảo ảnh mong manh có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Nàng vốn có gương mặt mềm mại như nước, nhưng giờ đây vì gầy gò mà hơi hõm xuống, đôi mắt lại càng thêm to lớn, bên dưới phủ một lớp xám xanh nhợt nhạt, trông đến kinh tâm động phách.
Cánh tay hắn đang giữ lấy nàng, giờ chỉ còn lại da bọc xương, tựa hồ vì hao tổn quá mức.
Đôi môi hắn căng chặt, đường nét lạnh lùng mà cứng nhắc.
"Xin lỗi đã cắt ngang cuộc trò chuyện của các người, nhưng ta có chuyện cần nói."
Hermes phá vỡ sự im lặng. Đôi mắt Apollo thoáng động, rồi lặng lẽ buông tay khỏi Daphne. Hermes đơn giản thuật lại những chuyện xảy ra trong hoàng cung, sự ban phúc bí ẩn từ Zeus, cùng cách mà Daphne đến được nơi này.
"Vậy nghĩa là, từ lâu cha đã biết nàng ở đâu."
Apollo đột nhiên bật cười khẽ, nhưng trong tiếng cười ấy lại chẳng có chút ấm áp nào.
Hermes liếc nhìn hắn một cái: "Cũng chưa hẳn vậy. Ta vẫn chưa bẩm báo đã tìm thấy thần tử."
Apollo ngạc nhiên nhướng mày. Daphne cũng mở to mắt đầy bất ngờ.
Hermes ra hiệu về phía một hốc đá bên kia động, nơi đặt một chiếc nôi trông quen thuộc: "Đứa nhỏ này khá yếu, thần lực cũng chưa đầy đủ, vẫn ngủ suốt. Nhưng mẹ ta nói, chỉ cần hấp thu một ít tiên tửu và mật lộ, nó sẽ dần hồi phục và trưởng thành. Hera có cách riêng để thu thập tin tức, ta vẫn chưa muốn để lộ."
Apollo gật đầu: "Vậy ta sẽ đưa Daphne về Delos. Còn đứa trẻ, cứ để ở lại đây."
Hermes thở dài: "Đừng vội quyết định. Chuyện này có phần phức tạp hơn."
Y trầm ngâm chốc lát, hiếm khi nào lại do dự trong lời nói: "Cha không chỉ sai ta đến đón thần tử, mà còn căn dặn ta đưa nữ thần bảo hộ đứa trẻ lên đỉ.nh Olympus nhận thưởng."
Sắc mặt Apollo thoáng biến đổi.
"Có vẻ như ngươi cũng đồng ý với ta."
Hermes nhìn Daphne, giọng điềm đạm mà sắc bén: "Nếu trước khi đứa trẻ này đủ sức tự mình bước lên Olympus mà nàng lộ diện, Hera nhất định sẽ ngay lập tức nhắm vào nàng. Khi đó, ta nói thẳng, nàng chỉ có thể cầu xin sự bảo hộ của cha—mà điều đó chưa chắc đã là một chuyện tốt."
Bởi vì, sự bảo hộ luôn đi kèm với cái giá của nó.
Daphne siết chặt hai tay, cúi đầu: "Ta biết."
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: "Vả lại, người đã đã từng nhìn thấy ta. Pháp thuật ẩn thân của ngài... không có tác dụng với người."
Ánh mắt Apollo càng thêm lạnh lẽo, cất giọng kiên định: "Không cần cha ra tay. Ta có thể bảo vệ nàng."
Đây là lần đầu tiên hắn đưa ra một lời hứa rõ ràng như vậy với nàng.
Daphne thoáng sững sờ. Phản ứng ấy lọt vào mắt Apollo, khiến hàng mi hắn khẽ rung động.
Tuy nhiên, Hermes không mảy may hưởng ứng lời đề nghị đó.
"Vậy ngươi định bảo hộ nàng cả đời, mang nàng theo bên mình suốt sao?"
"Ta không cần nhắc ngươi, Hera là một kẻ thù đáng sợ thế nào. Sự sủng ái của thần linh sẽ phai nhạt theo năm tháng, nhưng hận thù thì không. Ngươi có thể đảm bảo nàng sẽ luôn ở trong tầm mắt của ngươi? Có thể chắc chắn không một khoảnh khắc lơ là nào, không cho Hera dù chỉ một cơ hội ra tay sao?"
Từng câu, từng chữ của sứ giả chư thần như những lưỡi dao sắc bén đâm tới, khiến Apollo á khẩu.
Hắn bị Hermes chọc giận, đôi mắt lập tức sáng rực như sắp bùng cháy.
Nhưng Hermes chỉ thản nhiên quay sang Daphne: "Là ta đề nghị nàng đến bên Semele, khiến nàng bị cuốn vào chuyện này. Nếu vì vậy mà bị Hera căm ghét, ta ít nhiều cũng có trách nhiệm."
"Hơn nữa, cả nàng và đứa trẻ này đều không thể mãi trốn trong núi Cyllene."
"Vậy nên, ta có một đề nghị."
"Hắn còn quá yếu, chưa thể tự bảo vệ mình, còn nàng, cũng cần có một con át chủ bài để bảo vệ chính mình."
"Cách tốt nhất là để nàng tiếp tục mang hắn bên mình, che giấu hắn khỏi sự truy sát của Hera, đồng thời giúp hắn trưởng thành. Chỉ đơn thuần đưa thần tử thoát khỏi nguy hiểm không thể sánh bằng vinh quang mà một vị thần bảo hộ nhận được khi đồng hành cùng vị tân thần, cho đến ngày hắn chính thức bước lên Olympus."
"Lúc đó, ngay cả cha cũng sẽ không thể không ban thưởng cho nàng. Được phong làm nữ thần chòm sao cũng không phải là điều không thể."
"Và khi ấy, với nhiều vị thần Olympus che chở, Hera sẽ buộc phải tìm mục tiêu khác để trút giận."
"Dĩ nhiên," Hermes chớp mắt tinh nghịch, "Ta cũng sẽ ngầm giúp đỡ nàng."
Y nói xong, quay sang Apollo, như đang chờ đối phương phản bác.
Nhưng ngoài dự đoán, Apollo chỉ im lặng một lúc lâu, cuối cùng cứng nhắc nói: "Về Delos vẫn là một lựa chọn. Đó là nơi ta và Artemis sinh ra, Hera khi ấy không thể đụng đến mẹ ta, bây giờ cũng không thể can thiệp vào nơi đó."
Hermes thở dài, nhìn vào mắt Daphne, thành khẩn nói: "Ta để nàng tự chọn."
Ngực nàng dường như có thứ gì đó mềm mại, ấm áp đang khẽ lay động. Daphne vội vàng cúi đầu.
Sứ giả chư thần chắp tay sau lưng, lùi về phía cửa động, giọng điệu nhẹ bẫng: "Ta xin phép cáo lui một lát. Ta phải nghĩ cách trộm chút tiên tửu từ chỗ Hebe để nuôi nhóc con này."
Lời còn vang vọng trong không gian, nhưng bóng dáng Hermes đã biến mất.
Trong gian thạch thất, chỉ còn lại Daphne và Apollo, cùng một đứa trẻ vẫn say ngủ trong tấm tã lót.
Daphne chậm rãi ngồi xuống, khẽ nói: "Ta cần suy nghĩ một chút."
"Được. Nhưng trước hết, ngươi cần nghỉ ngơi."
Bằng tiêu chuẩn của Apollo, giọng hắn lúc này có thể xem như ôn hòa.
Nàng nhìn hắn: "Nhưng ngài có vẻ vẫn còn điều muốn nói."
"Không phải chuyện cần bàn ngay lúc này."
Nàng cười: "Dù sao ta cũng không ngủ được, ngài cứ nói đi."
Apollo cau mày, mãi mới chậm rãi cất lời: "Ta không nghe thấy lời cầu nguyện của ngươi."
Một thoáng dừng lại.
"Suốt bốn ngày liền."
Daphne sững người.
Nàng nhìn xuống mặt đất trước mắt, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, trong đầu ta hoàn toàn trống rỗng. Sau đó, vua của các vị thần lại ban phúc cho ta, dù có cầu nguyện ngài cũng không thể tìm thấy ta. Mãi đến khi đến đây, Hermes nói hắn sẽ liên lạc với ngài..."
Yết hầu Apollo khẽ động, dường như muốn phản bác, muốn giãi bày điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn im lặng.
Trong tĩnh lặng, tiếng hít thở của Daphne càng trở nên rõ ràng.
"Nếu vậy, ta cũng có điều muốn hỏi ngài."
"Khi đến núi Cyllene, sau khi bình tâm suy xét mọi chuyện đã qua, ta mới nhận ra mình đã bỏ sót một điều—Semele là con gái của một phàm nhân và một nữ thần. Cho dù nàng có kết hợp với thần linh, đứa trẻ được sinh ra cũng chỉ có thể là một á thần. Chuyện ấy hiển nhiên biết bao, vậy mà ta chưa từng chú ý. Có lẽ bởi vì ngài đã nói rằng vị tân thần thứ hai đang nằm trong bụng nàng, nên ta liền tin tưởng mà không hề nghi ngờ. Nhưng... tại sao ngài có thể khẳng định rằng đứa trẻ mang dòng máu nửa người nửa thần ấy sẽ trở thành một vị thần mới?"
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi, như sợ sẽ đánh thức đứa bé đang say ngủ, lại cũng như chẳng còn đủ sức để thốt ra lời chất vấn cứng rắn hơn: "Vậy... có phải ngài đã nhìn thấy trước điều đó?"
Con ngươi Apollo co rút lại.
Daphne dường như muốn nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy so với nước mắt còn bi thương hơn.
"Semele sẽ chết. Đứa trẻ lẽ ra cũng sẽ chết trong bụng nàng, nhưng nhờ tắm trong huyết nhục của Thần Vương mà hồi sinh, cuối cùng bước lên thần vị. Ngài đã biết trước tất cả, có đúng không? Hãy nói cho ta biết... rằng ta đã sai đi."