Sau đó, Daphne chứng kiến một màn đổi y phục của mỹ thiếu niên.
Ino đã sinh hai đứa con trai, trước đó cũng mất đi một người con gái, vì vậy bà đặc biệt khao khát có một nữ nhi. Giờ đây, trước mặt bà là một người cam chịu để họ mặc sức trang điểm, khiến vị vương hậu vốn trầm ổn và kín đáo cũng không khỏi bàn luận sôi nổi với các thị nữ, tiếng cười của họ rộn ràng hơn thường lệ.
Sau khi thử qua hết các bộ váy mà Ino đã chuẩn bị, Dionysus bỗng nhiên quay sang Daphne: "Ta mặc bộ nào là đẹp nhất?"
Nàng thoáng sững lại, rồi thành thực đáp: "Bộ nào cũng đẹp cả."
"Vậy sao?" Dionysus cúi đầu ngắm vạt áo trên người mình, rồi thản nhiên nói, "Vậy tạm thời mặc bộ này."
"Ngài nên tết tóc lại, như thế sẽ càng giống một tiểu thư quý tộc hơn." Ino mỉm cười đề nghị.
Dionysus dửng dưng đáp: "Được."
"Để ta làm cho." Daphne đi ra phía sau y, nhận lấy chiếc lược, bắt đầu chải mái tóc đen rối bù.
Đúng lúc này, một thị nữ vội vã đẩy cửa bước vào, ghé tai thì thầm với Ino. Sắc mặt vương hậu thoáng biến đổi, thu lại nụ cười, rồi quay sang Dionysus: "Chồng ta có chuyện cần bàn bạc, xin phép rời đi. Các thị nữ khác vẫn có thể ở lại hầu hạ ngài."
"Không cần, cứ để họ đi cả đi."
Vậy là gian điện nhỏ lại trở về với sự tĩnh lặng.
Daphne vừa khéo léo đan tóc thành bím, vừa thử thăm dò: "Ngài dường như không để tâm đến việc giả trang thành nữ?"
Dionysus liếc nhìn nàng: "Ta cần để tâm sao?" Giọng điệu cùng ánh mắt nghi hoặc cho thấy y thực sự không hiểu vì sao nàng lại hỏi điều này.
"Có những vị thần, thậm chí cả phàm nhân, đều rất để tâm."
Chàng thiếu niên bình thản tiếp lời: "Vậy thì ta sẽ khác bọn họ."
Daphne nghe vậy bèn mỉm cười, trêu chọc: "Nói mới nhớ, khi ngài cải trang thành nữ, dường như phàm nhân không còn sợ hãi ngài nữa."
"Ta cũng nhận ra điều đó. Vì sao? Ta nghĩ ngươi biết lý do."
Nàng không đáp ngay.
Dionysus không quay đầu lại, giọng nói vẫn điềm tĩnh: "Cứ nói thật lòng. Ta sẽ không giận vì điều đó."
Daphne chậm rãi cất lời: "Ngài là con của thần linh. Mà trong thế giới này, thần linh và những tạo vật khác, nam và nữ, phần lớn trường hợp thì phía sau luôn yếu thế hơn phía trước, rất dễ trở thành kẻ bị tổn thương. Đối diện với nam thần, bất kể là phàm nhân hay tiên nữ, đều tự nhiên nảy sinh sợ hãi."
"Nhưng khi ngài khoác lên mình y phục của nữ, có lẽ họ cảm thấy ngài khác với những kẻ có thể gây tổn thương cho họ, dễ dàng tiếp cận hơn. Thế nhưng, ngài cũng không hoàn toàn giống với những thiếu nữ sinh ra đã mang thân phận nữ nhi... Tạo ra một loại hấp dẫn khác biệt."
Sự hấp dẫn ấy phần lớn đến từ cảm giác mong manh, như thể y phải dựa vào đó để bảo vệ chính mình. Daphne cũng thấy kinh ngạc khi bản thân lại thốt ra những lời này. Dionysus không giống bất kỳ vị thần nào mà nàng từng gặp, khoảng cách giữa y và sự toàn năng vẫn còn rất xa; nàng cũng từng chứng kiến lúc y yếu đuối vô lực nhất, thế nên khi trò chuyện với y, nàng luôn tự nhiên hạ bớt phòng bị, thậm chí dám bày tỏ những suy nghĩ mà trước đây chưa từng nói với bất kỳ vị thần nào.
Dionysus trầm mặc hồi lâu.
Nàng hơi lo lắng, định đổi chủ đề: "Nhưng mà, từ việc ngài đã có thể thay đổi hình dạng, có thể thấy những người làm trong vườn nho đã nhận ra thần tích mà ngài giáng xuống."
"Ừm," Dionysus cũng không khiêm tốn, "Họ đã xướng tụng danh ta, chứng kiến thần lực của ta, và sẽ truyền bá sự tích của ta. Tất cả những điều đó sẽ trở thành sức mạnh của ta."
Ngưng một lát, y lại nói: "Là thần linh, được tôn kính thậm chí là sợ hãi là điều cần thiết. Có lẽ là như vậy."
Những kẻ cần phải sợ hãi ngài, liệu có bao gồm cả nàng không? Daphne không hỏi, chỉ lặng lẽ buộc dải lụa vào cuối bím tóc, rồi buông lọn tóc đã tết xong, để nó rũ xuống trước ngực thiếu niên.
Nàng trầm ngâm, rồi lên tiếng: "Nếu danh ngài lan truyền trong thành, liệu có bại lộ hành tung của ngài không?"
Con trai của Zeus quay sang đối diện với nàng, dứt khoát đáp: "Hera sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra nơi ta ẩn náu, mà ta cũng không thể trốn mãi được."
Khi xướng lên danh hiệu của Nữ hoàng bầu trời, lần đầu tiên chàng thiếu niên không giữ được vẻ bình thản thường lệ, hàng mi khẽ run, đôi mắt nhanh chóng chớp một cái như thể có gì đó đau đớn thoáng qua.
Daphne không tiện can dự vào ân oán giữa các vị thần trên đỉnh Olympus, nàng chỉ lặng lẽ quay đi, từng món lược trâm, dải lụa, vật trang sức đều được đặt ngay ngắn trở lại hộp khảm vỏ sò. Ngẩng đầu lên, nàng bất giác nhìn thấy con quạ đen sải cánh bay vào phòng, lượn một vòng trên đầu nàng và Dionysus, rồi lại bay vụt ra cửa sổ.
Thấy nàng nghi hoặc nhìn theo, con quạ đậu xuống cành cây bên ngoài, nôn nóng vỗ cánh như muốn lao vào phòng lần nữa.
"Nó muốn dẫn chúng ta đến một nơi nào đó." Dionysus quả quyết nói.
*
Con quạ đưa họ đến bên ngoài cửa sổ tẩm điện của Vương hậu. Giọng nói của Ino và một nam nhân xa lạ lập tức truyền vào tai họ. Thanh âm người kia mang theo vẻ kích động, hẳn chính là chồng của Ino, vua Athamas của Orchomenus.
"...Thần chưa lập tức giáng xuống thần phạt, đã là lòng khoan dung vô hạn! Ngài ấy đã biết đứa con của Zeus mang tên Dionysus đang ở đây, sớm muộn gì cũng tìm đến hoàng cung. Chuyện hệ trọng như vậy, sao nàng lại không nói với ta? Mau giao đứa trẻ ấy ra! Có lẽ chúng ta còn có thể tránh được tai ương. Hay là nàng cũng muốn kết cục giống hệt như em gái mình?!"
Daphne hoảng hốt nhìn Dionysus. Chàng thiếu niên chỉ yên lặng chớp mắt, dường như không hề bất ngờ trước điều này, cũng chẳng lộ ra phẫn nộ trước đề nghị của Athamas.
"Đó là con của Semele! Mẹ con họ đã quá bất hạnh rồi, chẳng lẽ chàng còn muốn ta khoanh tay đứng nhìn đứa trẻ ấy chết đi?!" Ino cũng không kìm được xúc động, lớn tiếng quát lên.
"Con của thần linh mà cũng cần nàng cứu giúp sao?" Athamas giận đến mức cười nhạt liên tục, "Sao khi trước ta không thấy nàng có tình thương dạt dào như thế dành cho chính con ruột của ta?!"
Lời cáo buộc này hiển nhiên chạm đến nỗi đau của Ino. Nàng thở hắt ra, như thể bị một nhát dao đâm trúng tim.
"Ta không hề quên nàng đã tạo ra nạn đói giả, thuê kẻ bịp bợm bịa đặt lời tiên tri, mưu toan hiến tế cặp song sinh mà ta và Nephele nuôi dưỡng lên thần linh."
"Đến bây giờ, tất cả lại thành ra âm mưu do một mình ta sắp đặt ư?!" Ino cất giọng the thé, âm điệu văng vẳng như thể nàng là Semele chất vấn Zeus ngày nào. "Là chàng ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã si mê ta, không ngại đoạn tuyệt với Nephele để cưới ta làm vợ, còn hứa hẹn rằng con của ta và chàng sẽ thừa kế tất cả. Đúng vậy, khi ta phát hiện ra chàng chẳng hề có ý định thực hiện lời hứa, vì đứa bé trong bụng ta—Learchus—ta đã muốn trừ khử cặp song sinh kia. Nhưng không có sự ngầm đồng ý của chàng, ta có thể đi xa đến mức đó sao? Con của vợ trước và đứa trẻ mồ côi của em gái, vì sao ta không thể thiên vị huyết mạch của chính mình?"
Giọng Athamas thoáng dao động: "Ino, nàng biết mà, bất kể nàng làm gì, ta vẫn yêu nàng..."
Ino hít sâu một hơi, định phản bác.
"Nàng hãy nghĩ xem... nghĩ đến con của chúng ta, Learchus, chẳng bao lâu nữa nó sẽ trở thành một chàng trai tài giỏi. Còn có Melicertes nữa. Chúng không đáng được nàng thương yêu hơn sao? Nếu cứ tiếp tục che giấu đứa con của Semele, ai biết nữ thần bảo hộ gia đình sẽ giáng xuống cơn trừng phạt đáng sợ thế nào! Hãy suy nghĩ đi, ta cầu xin nàng, Ino!"
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Daphne ép sát mình vào tường, co rúm trong bụi cây dưới cửa sổ, khẽ nghiêng đầu ra hiệu cho Dionysus: "Đi mau!"
Nhưng y bất động, lặng lẽ lắng nghe, dường như quyết không rời đi trước khi Ino đưa ra quyết định.
Sau một khoảng trầm mặc kéo dài, cuối cùng Ino cất tiếng: "Chúng ta có thể đuổi hắn đi, tuyên bố hắn đã bị trục xuất khỏi Orchomenus..."
"Ino, nàng biết rõ, trong mắt bậc Nữ hoàng, như thế là chưa đủ."
"..."
"Vậy thì quyết định thế nhé? Ta sẽ lập tức sai người khống chế hắn."
Daphne liếc sang Dionysus— y đã vạch bụi rậm, tay chân nhanh nhẹn, lặng lẽ rời khỏi cửa sổ.
Họ men theo sườn dốc phía bắc hoàng cung, lẻn qua tường thành canh gác nghiêm ngặt, trốn vào khu rừng sâu phía sau thành Orchomenus. Trên đường đi, Dionysus chẳng nói một lời.
*
Hỗn loạn bùng nổ ngay trước hoàng hôn.
Daphne và Dionysus ẩn náu trong một hang đá cạn lưng chừng núi, dây thường xuân rủ xuống che khuất lối vào, từ bên ngoài khó mà phát hiện ra nơi này có thể chứa người.
Tiếng huyên náo vọng từ hướng Orchomenus, xuyên qua tầng tầng lớp lá dày rậm.
"Ta ra ngoài xem sao." Daphne đứng dậy. Trên cây gần đó, con quạ đen dang rộng đôi cánh, tựa như vừa dẫn đường vừa bầu bạn, bay lượn trên không rồi theo nàng tiến về phía những tán cây thưa thớt hơn.
Hai cột khói đen cuồn cuộn bốc lên từ hoàng cung. Trên quảng trường trước cổng thành, bóng người xôn xao nhốn nháo. Giữa tiếng la hét, Daphne nghe thấy tiếng kim loại va chạm—có kẻ đang giao chiến.
Một cành khô bị đạp gãy. Dionysus lặng lẽ bước đến bên nàng, mắt cũng hướng về khung cảnh trước mặt.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Nàng hạ giọng hỏi, không biết là đang hỏi con quạ hay đang hỏi vị thần tử của Zeus.
"Đi xem thì biết." Dionysus tiện tay bẻ một nhánh thông mở đường, sải bước tiến về phía nguồn cơn của cuộc náo động.
Daphne nhìn quạ đen—nó không tỏ vẻ ngăn cản, xem ra cũng không có nguy hiểm quá lớn, vì thế nàng theo sát y.
Chỉ trong nửa ngày, Orchomenus đã đổi thay đến mức khó tin.
Cổng thành mở toang, lính gác biến mất. Đường phố hỗn độn mà lại kỳ lạ lặng ngắt, gần như không một bóng người. Một chiếc xe gỗ bị lật nghiêng giữa đại lộ, những quả lựu ytpmh mùa vụ rơi rớt khắp nơi, bị giẫm nát thành từng vệt đỏ thẫm, thấm đẫm nền đường đất nện. Nước quả hòa lẫn thứ chất lỏng cùng màu, chảy thành dòng nhỏ, đọng lại thành một bãi bùn loãng, in hằn nửa dấu tay—có kẻ đã ngã xuống đây, rồi vội vã bò dậy, chạy về phía ngoài thành.
Dionysus bình tĩnh quan sát tất cả, lặng lẽ bước qua những hạt lựu dập nát, dọc theo đại lộ chính tiến về phía trước. Tấm áo y vốn đã tả tơi, nay lại dính thêm những vệt bùn loang lổ sau từng bước đi.
Tiếng binh khí va chạm loảng xoảng, tiếng gào thét của nam nhân—càng đến gần hoàng cung, âm thanh của bạo lực càng rõ ràng.
Daphne không cho rằng cứ thế mà lao thẳng vào trung tâm chiến trận là một ý hay.
Nhưng tấm lưng mảnh khảnh của Dionysus lúc này lại xa xăm đến lạ.
Nàng bỗng dưng hiểu ra—không thể gọi y.
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy khiếp sợ vị thần tử được tiên tri rằng sẽ ngự trên đỉnh Olympus này.
Y vẫn nắm chặt cành thông gãy, trên đỉnh cành còn vướng lại một quả tùng. Nơi tay y cầm, nó chẳng khác nào phần đỉnh của một quyền trượng thiêng liêng, mà y chính là người dẫn đường vô hình, đang đưa tín đồ của mình đến một đại lễ tế thần nào đó.
Trước cổng hoàng cung, hai toán người đang hỗn chiến.
Dionysus lặng lẽ bước ngang qua bọn họ.
"Này! Đứng lại!"
Y không bận tâm.
Một tên lính vươn tay toan bắt lấy Daphne. Con quạ trên vai nàng lập tức dang cánh đe dọa, còn Dionysus—chợt ngoảnh đầu nhìn lại.
Đôi mắt tím sẫm lóe lên tia sáng kỳ lạ, quanh đồng tử ánh lên một viền vàng tối.
Gã lính theo bản năng nuốt khan, lùi lại một bước.
"Ngươi... ngươi là ai?!"
Dionysus không đáp lời, mà cứ thế bước qua cổng cung điện và quảng trường tiền điện, từng bước từng bước leo lên bậc thềm dẫn đến đại sảnh của hoàng cung.
Bên trong cung điện, những kẻ đang giao tranh dùng đoản kiếm, giáo mác, đá tảng và cả nắm đấm mà xô xát với nhau. Và rồi một cảnh tượng khó tin xuất hiện: Một thiếu niên mảnh khảnh với mái tóc đen dài buông thả một nửa, vận trên mình bộ trường bào nữ nhi, trong tay cầm một cây trượng kỳ dị bọc nhánh thông. Y bước đi thong dong như thể chỉ đang dạo bước giữa những kẻ đang kề dao vào cổ nhau. Bám theo sau y là một nữ nhân trẻ tuổi với dung mạo bình thường đến mức thoáng nhìn là quên, trên vai nàng đậu một con quạ đen.
Do sự hiện diện của Dionysus quá mức lạ thường, những kẻ đang giao chiến khi thấy y đi ngang qua liền quên bẵng cuộc đấu, chỉ trân trân nhìn theo bóng dáng người thiếu niên, dõi mắt theo từng bước chân của y leo lên bậc thềm, tiến vào chính điện.
Đại sảnh rộng lớn và lộng lẫy nhất của cung điện lại trống rỗng.
Dưới bóng tối của một cây cột, một hình bóng thu mình, siết chặt lấy thứ gì đó trong vòng tay, miệng thì thào những lời vô nghĩa.
Dionysus tiến lại gần. "Athamas, ngươi đang than khóc cho ai vậy?"
Người đàn ông chậm chạp ngẩng đầu lên, đôi mắt vằn đỏ đầy tơ máu.
Daphne hoảng hốt lùi lại nửa bước. Không phải vì ánh nhìn của hắn như một con thú bị thương, mà bởi vì khuôn mặt và trước ngực hắn loang lổ toàn máu. Thứ mà hắn đang ôm trong tay... đã bị xé nát thành đống thịt nhão nhoét, nhưng vẫn có thể nhận ra là hình người. Mà Athamas thì cứ như không hề hay biết, vẫn cứ nâng niu, trân quý mà ôm ấp nó trong lòng.
Vị vua của Orchomenos giờ chỉ còn là một kẻ thất thần, trơ mắt nhìn Dionysus đang tiến lại gần mà không nhận ra y là ai. Đôi môi trắng bệch của hắn khẽ hé ra, giọng nói khàn đục, vỡ vụn rơi ra thành từng câu đứt đoạn: "Con ta... con cả của ta, Learchus..."
Dionysus trông như một lữ khách kiên nhẫn: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe câu hỏi ấy, Athamas đột nhiên rít lên.
Hắn siết chặt bàn tay nhuốm đầy máu lên mái tóc chính mình, thở hổn hển, nói năng lộn xộn: "Ta... không phải ta... không... là ta! Ta đã nghĩ rằng đó là một con nai! Ta đã giết một con nai xông vào hoàng cung! Không phải nó! Không phải Learchus..."
Đứa con của Semele cúi đầu nhìn xuống, chăm chú quan sát khối thịt đẫm máu trong tay Athamas, rồi vẫn bằng cái giọng bình thản như cũ, cậu cất lời: "Thật là bất hạnh. Thế còn vợ của ngươi? Đứa con nhỏ của ngươi đâu?"
Athamas bật lên một tràng khóc cười thê lương, nhưng tâm trí lại hồi phục đôi chút: "Ino... Ôi, Ino của ta... nàng cũng bị điên loạn y hệt ta! Nàng đã ném Melicertes vào vạc nước sôi! Sau đó—Aaa!!"
Sự thật đã bị cơn điên cuồng và tuyệt vọng nghiền nát, chỉ còn sót lại những mảnh vỡ rơi ra từ tiếng khóc gào thảm thiết: "Nàng chạy đi, rất nhanh, nhanh như một kẻ không còn là người nữa..."
"Ta không đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn..."
"Nhìn nàng ôm Melicertes nhảy xuống!"
"Rơi khỏi vách đá trên biển, ào một tiếng!"
"Haha, ha ha ha! Hoàng tử nối dõi đã chết sạch rồi! Vừa nghe tin, đám kẻ thù của ta liền lao vào đây—"
Dionysus ngắt lời hắn, thái độ bình lặng của y lúc này lại càng giống như một cuộc tra khảo: "Vậy ngươi có biết vì sao tất cả những tai ương này giáng xuống đầu ngươi không?"
"Bởi vì... bởi vì ta đã ruồng bỏ Nephele, ngay từ khi ấy đã là sai lầm... Không! Không phải, tất cả là do con trai của Semele!"
"Không sai. Là bởi vì ngươi và Ino đã lựa chọn phản bội ta. Vì thế ta rời đi. Hera không tìm được ta, nên đã trút hết cơn giận lên đầu các ngươi."
Athamas há hốc miệng, phát ra một âm thanh nghẹn lại trong cổ họng, đôi mắt tuyệt vọng ghim chặt vào Dionysus. "Ngươi—"
Ánh hoàng hôn đỏ như máu chiếu rọi vào đại sảnh, phủ lên gò má của đứa con Zeus tựa như một loại bảo ngọc trong suốt. Y cúi đầu nhìn vị vua đang suy sụp dưới chân mình, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười đẹp đẽ mà lạnh lùng.
"Ta đã trưởng thành nhanh hơn cả những gì Nữ hoàng dự liệu. Và đây chính là thần tích đầu tiên ta lập nên. Nàng không thể ngăn cản danh của ta lan truyền trên mặt đất, chỉ có thể tìm mọi cách gây rắc rối, khiến ta khó chịu. A—"
Y tự lẩm bẩm, tựa hồ quên mất rằng trong phòng vẫn còn Athamas, còn Daphne. Một tiếng thở dài vang vọng, rồi y quét mắt nhìn khắp chính điện, bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
"Nhưng sự điên loạn mà nàng gieo xuống những nơi ta đặt chân đến không thể khiến ta khổ sở." Dionysus hít một hơi thật sâu, "Trái lại, hoàn toàn ngược lại. Ôi, nữ thần Hera, cánh tay trắng và đôi mắt bò cái! Ta tạ ơn ngươi! Ta tạ ơn ngươi vì đã giúp ta khai sáng về chân tướng quyền năng của chính mình!"
Bỏ lại Athamas đang phát điên, Dionysus quay trở lại đỉnh bậc thang, giương cao nhánh trượng thông, cất giọng tuyên bố: "Hãy để lễ hội bắt đầu!"
Một làn sóng cuồng nhiệt nổ bùng ngay khoảnh khắc y giơ trượng lên.
Những kẻ vừa giao chiến phút trước ném bỏ vũ khí, ào vào nhà kho hoàng cung, đập vỡ lớp sáp niêm phong, rưới rượu ủ lâu năm lên người nhau. Chỉ cần hít phải hương rượu, người ta đã bắt đầu ngà ngà say, ôm ghì nhau mà khiêu vũ, lúc thì lăn lộn quấn lấy nhau, khi thì khoác vai thân thiết mà ca hát. Những kẻ say rượu vác theo vò rượu ào ra đường phố.
Cơn cuồng loạn lan rộng, hương men và khúc hoan ca tỏa ra từ hoàng cung, cuộn trào như cơn sóng, như làn sương mù dày đặc, tràn vào từng con phố, từng nếp nhà của Orchomenos.
Daphne khẽ gọi: "Dionysus..."
Nàng muốn y dừng lại, đừng cuốn cả thành bang vào cơn điên loạn, nhưng lý trí lại tàn nhẫn nhắc nhở nàng—trước mắt nàng là quyền năng của thần minh. Cho dù chưa hoàn toàn trưởng thành, sự trừng phạt của một vị thần cũng không phải điều nàng có thể ngăn cản. Nàng chỉ có thể đứng nhìn, cầu mong bản thân vẫn giữ được tỉnh táo, không bị dòng chảy điên cuồng này cuốn trôi.
Dionysus nghe thấy nàng gọi, nhưng không quay đầu.
Vị thần trẻ tuổi cầm trượng bước xuống bậc thang, hòa vào dòng người tán dương quyền năng của mình, dẫn dắt họ. Mỗi một bước chân, vóc dáng y càng thêm cao lớn.
Trên bậc thang, Dionysus ngoảnh lại, nâng mắt nhìn Daphne.
"Đi theo ta." Y nói.
Ánh lửa quá chói lòa khiến gương mặt con trai của Zeus và Semele hòa tan vào ánh sáng chói rực. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, nàng lại như thấy được trên gương mặt ấy một tia sáng lấp lánh ươn ướt.