Không tệ như lần đầu gặp gỡ.
Đây có được xem là một lời an ủi gián tiếp không?
Daphne chậm rãi hạ tay xuống, chỉ để lộ đôi mắt, lặng lẽ dừng lại trên thân ảnh Apollo. Vừa rồi, hắn bất ngờ tiến sát đến mức nàng gần như mất cả hơi thở. Giờ đây, sau một khoảng lặng dài, cuối cùng nàng mới thực sự có thể nhìn hắn đối diện.
Vẫn là gương mặt hoàn mỹ đến mức không giống người phàm, nhưng bên dưới vẻ lạnh lùng đó, suy nghĩ thật sự của hắn lại bị che giấu rất kỹ. Dù vậy, khóe môi nàng vẫn không tự chủ mà cong lên. Tác động của mũi tên vàng quả thực quá mức đáng sợ—mới chỉ ít lâu trước, nàng còn cảm thấy vô cùng u ám, thế nhưng chỉ cần nhìn Apollo một lát, tâm trạng nàng đã tốt hơn hẳn.
Nửa là cố tình, nửa là tự nhiên, nàng nở một nụ cười rực rỡ, ngước mắt nhìn hắn, giọng điệu ôn nhu: "Ngài thực sự đã quay về."
Apollo chẳng có chút biểu cảm nào: "Ngươi định ngồi bệt dưới đất đến bao giờ?"
Nghe vậy, Daphne vội đứng dậy. Thế nhưng, do giữ nguyên tư thế quá lâu, ngay khi đứng lên, hai chân nàng lập tức tê rần, không còn chút cảm giác. Nàng lảo đảo một cái, suýt nữa ngã về phía Apollo, rồi lại vội nghiêng người tránh đi.
Nàng tựa vào vách tường để lấy lại thăng bằng, ngước lên vừa vặn bắt gặp bàn tay Apollo chậm rãi hạ xuống bên hông.
Ánh mắt hai người giao nhau. Apollo chớp mắt một cái, dường như đang tìm một nơi khác để nhìn, nhưng rồi rất nhanh lại thu về. Hắn có vẻ không hài lòng với sự chần chừ thoáng qua của chính mình, liền lạnh giọng nói: "Ngươi suýt nữa đã ngã."
Hắn ngừng lại một chút, rồi nhíu mày không vui: "Ngươi cười cái gì?"
Daphne giơ hai tay lên, cười tít mắt: "Không có gì cả."
Nói xong nàng mới chợt nhớ ra, trong thế giới của các vị thần, động tác này chưa chắc đã có nghĩa là đầu hàng.
Thật tiếc, thú vị liền giảm đi một nửa.
"Xin cho phép ta rửa mặt chải đầu một chút."
Apollo khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Nhưng ngay khi đến cửa, hắn bỗng khựng lại, dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng chẳng thốt ra một lời, chỉ lặng lẽ rời khỏi gian đá.
Daphne khoanh tay đứng đó, thất thần trong chốc lát, rồi lắc đầu. Nàng xoay người, dùng nước suối trong bình đá rửa mặt, lau sạch bụi bẩn trên người, thay bộ y phục sạch sẽ.
Những nhánh cây trên đầu vẫn chưa thể động đến, nàng tạm thời chỉ có thể xõa tóc, xem như chúng không tồn tại. Hy vọng ngày mai thức dậy, tất cả sẽ biến mất.
Khi đã cảm thấy bản thân sạch sẽ và sảng khoái, nàng bước ra ngoài, đột nhiên phát hiện trên bàn có thêm một chiếc bình dài bằng vàng từ bao giờ.
Lớp sáp niêm phong trên miệng bình có màu sắc thuần khiết. Nàng cẩn thận đưa lên mũi ngửi, trong mùi sáp ong, nàng có thể phân biệt được một tia hương thơm ngọt ngào đặc biệt.
Nàng lập tức ôm bình, bước nhanh ra ngoài. Apollo đang quan sát khóm hoa trước cửa, nghe tiếng động liền nghiêng đầu liếc nhìn.
"Đây là mật lộ ư? Cho ta sao?"
Gương mặt Apollo như muốn nói: "Không thì còn ai vào đây nữa?"
Daphne ôm chặt bình vàng vào ngực, đôi mắt sáng lấp lánh: "Mỗi năm ta chỉ có thể uống mật lộ hai lần, còn phải chia sẻ với các chị em. Chỉ một ngụm đã hết sạch. Nhưng ngài lại tặng cho ta cả một bình!"
Niềm vui này hoàn toàn không phải là giả tạo.
Mật lộ là thực phẩm duy trì sự tồn tại của các nữ thần và tinh linh, vô cùng trân quý. Chỉ cần một ngụm thôi cũng có thể xua tan mọi mệt mỏi tích tụ trong cơ thể. Nếu muốn có thêm, chỉ có thể dựa vào sự ban thưởng của chư thần.
Biết đâu mật lộ có thể giúp cơ thể nàng trụ vững lâu hơn, cho nàng thêm chút thời gian. Ngay cả khi không được như vậy, mật lộ vẫn là một món quà quý giá—hương vị thanh khiết của nó không thể dùng từ nào ngoài "tuyệt diệu" để hình dung.
Apollo dường như không thích sự khoa trương của nàng, hắn hờ hững nói: "Đối với thần linh trên đỉnh Olympus, mật lộ chỉ là thứ có thể dùng bất cứ lúc nào."
"Ta biết," Daphne đáp lại đầy nghiêm túc, "Nhưng ta vẫn muốn cảm ơn ngài. Cảm ơn ngài, vì mật lộ, vì nơi trú ẩn này, và vì đã cứu ta hết lần này đến lần khác."
Tim nàng đập mạnh đến mức như đang gõ vào màng nhĩ.
Nàng cảm thấy hơi nóng bừng lên hai gò má.
Giây phút này, nàng thật khó phân biệt niềm vui đang dâng trào là vì tình cảm si mê mù quáng, hay là vì cảm giác thành tựu khi mối quan hệ đã có bước tiến.
Nhưng trước mũi tên vàng, thật giả vốn dĩ chẳng còn ý nghĩa.
Huống chi, lúc này, đó không phải là điều nàng cần bận tâm.
"Ngài đối với ta thật tốt." Nàng cúi mắt, khẽ nói, rồi cẩn thận ôm lấy bình vàng như thể nó là một bảo vật vô giá.
Ánh mắt Apollo thoáng chốc trở nên vi diệu.
Nàng không nhận được hồi đáp, kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn liền dửng dưng đổi chủ đề: "Người ta chọn để phục vụ ta sẽ sớm đến Delphi, thần điện cũng sắp hoàn thành. Hồ nước đó ta sẽ giải quyết sau, nhưng ta không có thừa thời gian để chăm nom ngươi. Nếu không muốn chết chìm, tốt nhất đừng tự tiện đi lung tung."
Daphne ngoan ngoãn gật đầu, chậm rãi suy nghĩ rồi hỏi: "Vậy... những bông hoa ta dâng tặng ngài mỗi ngày..."
"Không cần nữa. Trước khi ngươi hồi phục, không được bước vào khu vực thần điện của ta."
"Vâng." Nàng vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, trầm mặc một chút rồi lại nói: "Vậy ta có thể nhờ các thần núi hoặc cự nhân mang hoa đến cho ngài không?"
Nàng nhìn quanh những đóa hoa đang lay động trong gió, nhẹ giọng nói: "Chúng tập hợp về đây là vì ngài. Nếu ngài không nhìn thấy, chẳng phải quá đáng tiếc sao?"
"Ta đã nhìn thấy rồi." Một thoáng ngập ngừng, rồi chàng tiếp lời, "Huống hồ, sau này ta vẫn sẽ quay lại."
Khuôn mặt của Daphne bỗng chốc bừng sáng.
Apollo không cho nàng cơ hội đáp lại, lời nói tuôn ra nhanh, phát âm nặng nề như thể đang nghiến răng: "Phòng khi ngươi lại vì chán nản mà hóa thành hình dạng kỳ quái nào khác."
Nàng tiên tóc vàng vui vẻ gật đầu thật mạnh, hoàn toàn chẳng để tâm đến hàm ý trong câu nói: "Vâng!"
Không rõ dáng vẻ ngốc nghếch này là giả vờ hay thực sự là do ảnh hưởng của mũi tên vàng mà nàng đã hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc. Apollo trầm mặc trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi cất lời: "Ngươi còn chưa uống sao?"
Daphne chớp chớp mắt, có phần bối rối.
"Mật lộ."
"Ta sẽ uống từ từ."
Apollo nhướng mày, giọng điệu thản nhiên nhưng không giấu được sự cảnh báo: "Nếu ngươi định tích trữ nó như báu vật, vậy thì sẽ không có bình tiếp theo đâu."
Daphne bị lật tẩy suy nghĩ, đôi mắt đảo qua một vòng, rồi cười ngượng nghịu. Nàng cạy lớp sáp niêm phong trên miệng bình, nâng vật chứa lên bằng cả hai tay, cẩn thận đưa môi đến mép bình nhấp một ngụm nhỏ.
Dòng chất lỏng mát lạnh, ngọt thanh lan tỏa trong miệng, tựa như đánh thức từng lỗ chân lông trên cơ thể. Nàng khẽ nheo mắt lại, rồi ngay sau đó, không kìm được mà uống một ngụm lớn. Mí mắt khẽ khép, hơi thở thoát ra cùng tiếng thở dài đầy mãn nguyện.
Ánh mắt Apollo dừng lại trên gương mặt nàng trong chốc lát, rồi lướt lên đỉ.nh đầu. Những cành lá ẩn trong mái tóc của nàng bỗng nở rộ vô số nụ hoa nhỏ. Dưới ánh hoàng hôn dịu nhẹ, những bông hoa mừng rỡ rung rinh, để lộ những cánh hoa vàng nhạt. Thế nhưng Daphne lại hoàn toàn không hay biết.
Chỉ là mật lộ thôi mà, có cần vui sướng đến nỗi nở hoa không?
Daphne khẽ li.ếm giọt mật còn đọng bên khóe môi, bất giác ngước nhìn Apollo, nghi hoặc hỏi: "Ngài cười gì thế?"
Apollo lập tức thu lại biểu cảm, giọng điệu thản nhiên như cũ: "Không có gì."
Sáng hôm sau, Apollo đón tiếp một vị khách.
"Ngươi đến sớm."
Thiếu nữ tóc vàng tắm trong ánh bình minh rực rỡ quay đầu lại theo tiếng gọi. Ngũ quan của nàng giống Apollo đến kinh ngạc. Trên lưng cũng đeo cung bạc, một chiếc áo choàng da hươu khoác nghiêng trên vai. Dưới chiếc áo ngắn màu nhạt dài đến đầu gối, đôi chân săn chắc, thon gọn lộ ra, toát lên phong thái của một thợ săn lão luyện.
Đó chính là Artemis, chị gái song sinh của Apollo.
Nữ thần săn bắn có vẻ ngoài trầm tĩnh, tỏa ra một luồng uy nghiêm băng lãnh. Chỉ khi chạm mắt với Apollo, khóe môi nàng mới khẽ cong lên: "Ta không ngờ lại thấy một tòa đền hoàn chỉnh ở đây."
Nghe vậy, Apollo bất giác lộ ra một tia đắc ý, nhưng trước mặt chị gái, hắn cố nén lại sự tự mãn của mình: "Thần núi đã đồng ý giúp đỡ, hỗ trợ ta không ít. Còn Poseidon cũng không gây khó dễ."
Artemis gật đầu gọn gàng, đi thẳng vào vấn đề: "Như lời ngươi nhờ cậy, ta đã sai đàn hươu và các nữ thần rừng âm thầm hộ tống. Đoàn thủy thủ sẽ đến Delphi an toàn trước giờ ngọ. Núi rừng là lãnh địa săn bắn của ta, ngay cả Ares cũng không dễ gì lộng hành."
"Có ngươi ra tay, mọi lo lắng đều là thừa thãi." Apollo hơi nghiêng người, ra hiệu, "Ngươi sẽ không đi ngay đấy chứ?"
Artemis lắc đầu, mái tóc vàng vốn được buộc hờ phía sau nhẹ nhàng buông rơi một lọn xuống gáy, nhưng nàng cũng chẳng bận tâm. Nàng quét mắt nhìn quanh, giọng điệu chậm rãi: "Ngươi biết ta không thích sự ồn ào. Hôm nay, chốn trần gian mà ngươi gọi là nhà sẽ sớm chìm trong khói hương cúng tế. Nơi núi rừng yên tĩnh này cũng sẽ mất đi vẻ đẹp tĩnh mịch, trở thành nơi phàm nhân tấp nập qua lại, xe ngựa rộn ràng."
"Ta dựng đền thờ mà lại như thể phạm tội vậy."
Hai chị em nhìn nhau bật cười. Apollo một lần nữa lên tiếng giữ nàng ở lại: "Ít nhất hãy uống chút mật lộ hay rượu thiêng rồi hẵng đi. Hơn nữa, ta còn muốn nhờ ngươi một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Trong rừng Delphi có một hồ nước, hình thành từ những mảnh vỡ của tấm gương Hera. Nó hấp dẫn những kẻ si tình và dụ dỗ họ lao xuống mà chết chìm. Ta sẽ thanh tẩy nơi đó, nhưng không phải bây giờ."
"Ngươi muốn ta trông chừng hồ nước?"
"Không," Apollo ngẫm nghĩ giây lát, cẩn trọng lựa lời, "Có một nữ thần rừng dưới sự bảo hộ của ta. Trước đây, nàng suýt chết đuối trong hồ đó. Hôm nay, khi ngọn hương đầu tiên bùng cháy trên tế đàn, ta sẽ đưa ra lời tiên tri đầu tiên. Khi tiên tri, ta phải toàn tâm toàn ý. Nếu trong lúc đó nàng ta bất ngờ mất mạng, sẽ rất phiền phức."
Nữ thần săn bắn, kẻ thề nguyện độc thân, nhướng mày. Cử chỉ này giống Apollo đến kỳ lạ: "Ngươi muốn ta bảo vệ tình nhân của ngươi sao? Ôi, em trai thân yêu của ta, chuyện này nghe có vẻ không ổn chút nào."
Apollo nghẹn lời, gương mặt căng cứng, vội vã đính chính: "Không phải. Ta không có tình nhân. Chỉ là—"
"Chỉ là?" Artemis lặp lại, ánh mắt xanh thẳm lóe lên tia trêu chọc.
Apollo khẽ nhắm mắt, cuối cùng đơn giản thuật lại nguyên nhân xung đột giữa chàng và Eros.
Artemis im lặng một lúc lâu, rồi cất giọng đầy ẩn ý: "Ngươi biết rõ Eros tha thiết mong ngươi yêu nữ thần rừng đó, vậy mà vẫn để nàng ở lại Delphi, còn thi thoảng đến thăm? Ngươi hẳn phải hiểu đây không phải là một ý hay. Không giống ta, ngươi quá dễ mềm lòng."
"Nàng ấy bị cuốn vào rắc rối này vì ta. Ta có trách nhiệm bảo hộ nàng." Apollo điềm tĩnh nêu ra từng lý do "Những kẻ chết vì đau khổ thường nguyền rủa đối phương trước khi lìa đời. Định mệnh sẽ không nương tay, ngay cả với thần linh. Ta không muốn mạo hiểm."
Con gái của Leto hơi ngẩng cằm: "Vậy thì giao nàng ấy cho ta."
Apollo sững lại.
"Ta là nữ thần bảo hộ trinh nữ. Dưới sự che chở của ta, chừng nào mũi tên vàng còn hiệu lực, nàng ấy sẽ không gặp nguy hiểm."
"Không đơn giản như vậy." Apollo cau mày, "Nếu nàng ấy không gặp ta trong thời gian dài, sẽ xuất hiện... một vài triệu chứng kỳ lạ." Hắn cũng chán ghét cái giọng ấp úng của chính mình. "Ta biết ngươi lo lắng điều gì, nhưng ta tự biết mình đang làm gì. Nàng ấy không phải, và sẽ không bao giờ là tình nhân của ta. Artemis, ta chỉ muốn nhờ ngươi chú ý nàng ấy một chút, đến khi ta hoàn thành tiên tri hôm nay."
Hai chị em nhìn nhau không ai nhượng bộ. Cuối cùng, Artemis khoanh tay trước ngực: "Được. Ta cũng muốn xem thử mồi nhử mà Eros chọn là thiếu nữ như thế nào."
*
Artemis dễ dàng tìm ra căn nhà đá trên sườn đồi hướng về mặt trời.
Nàng giơ tay, một con diệc trắng từ rừng vỗ cánh bay lên, lượn vòng trên mái nhà. Thông qua đôi mắt sắc bén của loài chim, nữ thần săn bắn quan sát khu vườn hoa ngập tràn sức sống và căn nhà đá rộng lớn một cách bất thường.
Thu hồi thần thức ẩn trong con diệc, nàng khẽ vu.ốt ve con hươu cái bên cạnh, thầm cười nhạt: "Ngay cả theo tiêu chuẩn của hắn, thì cũng quá hào phóng rồi, phải không?"
Một lúc sau, từ trong nhà bước ra một thiếu nữ tóc vàng. Không ngoài dự đoán, nàng ấy cực kỳ xinh đẹp, đến mức Apollo chắc chắn không thể phủ nhận.
Nữ thần rừng tên Daphne hoàn toàn không hay biết mình đang bị một vị thần quan sát. Nàng chỉ chuyên chú chăm sóc khu vườn, đôi tay linh hoạt nhổ cỏ, cắt tỉa cành lá. Dưới sự chăm nom của nàng, những khóm hoa gần như lập tức trở nên tươi tốt.
Artemis thầm kết luận: "Có vẻ là một nữ thần núi non."
Mặt trời dần lên cao. Daphne trở lại trong nhà. Đến chiều, khói hương cúng tế từ thần điện bốc lên, tiếng ca của các Muse hòa cùng giai điệu du dương vẳng đến. Những phàm nhân nhận được thần dụ đã đến ngôi đền mới, bắt đầu nghi lễ tế tự đầu tiên.
Daphne nghe thấy âm thanh đó liền rời khỏi phòng, đứng bên cửa nhìn về hướng thần miếu. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng xoay người trở vào, không hề có ý định rời đi.
Trái ngược với những ám chỉ trong lời nói của Apollo, nàng dường như không phải kiểu người thích chạy lung tung.
Tuy nhiên, ngay lập tức, Artemis phát hiện mình đã sai.
Daphne thay một bộ váy khác, nhanh chóng rời khỏi căn nhà. Nàng cảnh giác quan sát xung quanh, càng lúc càng đi nhanh hơn, chạy sâu vào rừng, theo hướng ngược lại thần miếu Delphi.
Artemis lập tức đuổi theo.
Daphne có tốc độ đáng kinh ngạc, đến mức ngay cả nữ thần săn bắn vốn quen thuộc với việc truy đuổi con mồi trong rừng cũng chỉ miễn cưỡng theo kịp.
Trước sau cách nhau một quãng, Daphne và Artemis rời khỏi sườn núi phía Delphi, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi cảm nhận của Apollo. Họ tiến về vùng đồi núi nằm giữa biển cả và dãy núi hùng vĩ. Daphne không hề dừng lại, mục tiêu của nàng rõ ràng, cứ thế tiến bước.
Artemis bỗng nhiên nhận ra luồng khí tức của một vị thần khác từ vùng đất phía trước, bản năng khiến nàng lập tức khựng lại.
Xâm nhập lãnh địa thiêng liêng của một vị thần khác chẳng khác nào tuyên chiến.
Vì vậy, từ xa, Artemis chỉ có thể nhìn thấy Daphne không chút do dự trèo lên một ngọn đồi nhỏ, bóng dáng nàng biến mất sau bức tường đá cao vút trên đỉnh đồi.
Đó chính là thánh địa của thần Ái Tình – Eros.