• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian như ngưng đọng.

Vạn vật tan biến.

Cassandra chẳng còn thấy được gì — nói chính xác hơn, nàng chỉ thấy một bóng tối mênh mông, không hiện hình nhưng tràn ngập khắp mọi nơi, như một cõi hư vô vô biên.

Lúc còn là Daphne, lần đầu đặt chân xuống đáy biển, nàng đã từng uống phải loại rượu mê dược của Dionysus, và cũng từng rơi vào trạng thái hư vô tương tự. Nếu không nhờ sự ứng biến trong phút chốc, kêu gọi Eros nhân danh thần Cupid, có lẽ nàng đã bị chính bóng tối kia nuốt trọn.

Nỗi sợ theo bản năng trỗi dậy, bủa vây lấy trái tim nàng.

Nhưng ngay sau đó, Cassandra ép bản thân phải giữ vững tĩnh tâm.

Nàng lắng nghe.

Rất khó để nhận ra, nhưng bóng tối này có gì đó khác biệt so với ký ức năm xưa. Nếu buộc phải hình dung, thì cảm giác hiện tại giống như làn mây thần thánh nơi cõi Eros, hơn là hư vô thuần túy. Nàng đoán, nơi này hẳn là lĩnh vực linh thiêng nào đó thuộc về Ananke – thần nguyên sơ của Vận Mệnh. Và cái khoảnh khắc nàng nhìn thẳng vào mắt Apollo, chính là lúc nàng bị kéo vào đây.

Cassandra vô thức nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm dấu vết của Ananke.

"Ta không mang hình thể như ngươi tưởng."

Lời nói không vang bằng âm thanh, mà như trực tiếp ma sát linh hồn nàng. Ngay lập tức, nàng từ bỏ ý định "nhìn thấy" thần, hỏi thẳng: "Trong rượu mật và thần thực mà Apollo trao ta, chứa thứ gì?"

Ananke không trả lời câu hỏi ấy. "Ngươi còn một lựa chọn khác."

Cassandra im lặng.

Lựa chọn?

Phản ứng đầu tiên là nghi ngờ. Thần thánh luôn tỏ ra ban ơn, nhưng cái giá đi kèm lại thường hiểm ác không lường.

Như đáp lại hoài nghi ấy, bóng tối dần lay động như tấm màn bị kéo sang bên. Phía sau nó, hiện lên hình ảnh thân thuộc — những con đường, những tòa nhà của thế giới loài người.

Nàng nhanh chóng nhận ra: ấy chính là khu phố nàng từng sinh sống, tại một thời điểm cụ thể trong ký ức — quán cà phê góc phố nơi nàng thường đến dùng bữa sáng vẫn còn nguyên dáng vẻ cũ, chưa hề đổi chủ do vợ chồng ông bà chủ về hưu.

Đó không hẳn là nơi nàng yêu thích nhất, nhưng giờ phút này được thấy lại, trong lòng nàng bất giác dâng lên một cảm xúc phức tạp — đôi phần hoài niệm, đôi phần ngậm ngùi. Bởi nàng biết, tất cả những điều ấy đã thuộc về quá khứ, vĩnh viễn không thể trở lại.

Như kẻ đang ngồi trên chuyến tàu cao tốc xuyên thời gian, nàng thấy cuộc đời mình lướt qua ngoài khung cửa:

Anh trai Alexei.

Cha mẹ thuở còn trẻ.

Những gương mặt của bạn bè đã từng gắn bó rồi xa rời.

Chiếc ghế dài nơi công viên nàng hay đến.

Những thiết bị công nghệ tiện lợi.

Phòng tối lần đầu nàng tự tay rửa tấm phim.

Những ống kính và dụng cụ mà nàng từng kiên trì sưu tầm...

Từng khoảnh khắc thân thương, từng hình ảnh gắn bó với đời nàng, vụt hiện rồi tan biến như ánh đèn chiếu lên màn bạc.

"Nếu ngươi uống thần thực ấy, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể nhìn thấy thế giới mà những điều này hiện hữu."

Cassandra khẽ mím môi — dẫu nàng chẳng biết rõ môi mình lúc này còn hiện hữu trong cõi đen tối kia hay không: "Ta tưởng rằng, dù thế nào đi nữa, ta cũng không thể trở lại thế giới ấy được nữa. Ta... đã từng sống trọn một đời nơi đó."

Vì Ananke chẳng thốt lời bằng miệng, cũng không thể gọi là đang "nói", nàng rất khó cảm nhận cảm xúc hay thái độ trong lời truyền đạt — nếu một vị thần nguyên sơ như vậy thật sự có thể có cảm xúc.

Nhưng mỗi lần Ananke im lặng, Cassandra đều cảm thấy đó là dấu hiệu của sự bất mãn.

Trước lời gần như phản bác ấy, Ananke chỉ trầm ngâm một thoáng rồi mới phán: "Thế giới ngươi đã sinh ra, không còn là tương lai mà ngươi có thể trải nghiệm nữa."

Cách mà vị thần này chọn lời — vô cùng sâu xa.

Không phải tương lai đó không còn tồn tại, mà là nàng không còn có thể chạm đến nó nữa.

Để xác minh suy đoán, nàng hỏi: "Vì sao?"

"Thần thực ấy ban cho ngươi sự bất diệt. Và ngươi biết rõ kết cục vốn có của thành Troy."

Hình ảnh của thế kỷ hai mươi mốt tiếp tục hiện ra trước mắt nàng. Có những quốc gia nàng quen thuộc, và vô số những người xa lạ chưa từng gặp.

"Sự diệt vong của thành Troy là điều kiện tất yếu dẫn lối đến thế giới mà ngươi từng biết."

Một cơn co thắt siết lấy trái tim nàng, nhưng nàng cố gắng kìm lại xúc động: "Ý Người là... nếu ta uống thần thực, thì thế giới nguyên bản của ta — tương lai ấy — sẽ biến mất?"

Lại một lần nữa, Ananke giữ im lặng.

Nàng hiểu ngay.

Suy nghĩ của nàng không sai.

Eros không hề lừa dối nàng.

Từ góc nhìn của vị thần nguyên sơ, vô số thế giới song song tồn tại cùng lúc, và bản thân họ hiện diện trong tất cả, chia sẻ cùng một ý thức. Nếu nàng theo lời Apollo, uống rượu thần ấy, thì chẳng khác nào rẽ sang một nhánh khác trong đại lộ số phận — tương lai phía trước sẽ là một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Một khi đã bước đi, sẽ chẳng thể quay đầu.

"Vì thế, ta trao cho ngươi một lựa chọn khác."

Ananke đưa ra lời mời.

"Nếu ngươi nguyện từ bỏ, ta sẽ đưa ngươi trở về thế giới thuộc về mình. Ở đó, ngươi sẽ trở thành kẻ được số mệnh ưu ái, sống lại tất cả những điều từng có và cả những điều chưa từng trải qua. Một đời không tiếc nuối."

Cassandra khựng lại.

Phản ứng đầu tiên của nàng là muốn bật cười — nhưng nàng đã nhịn.

Cũng nhờ vậy mà lần đầu tiên, nàng nhận ra—Ananke chưa từng thật sự xem nàng như một sinh mệnh cần được thuyết phục.

Vị thần ấy không như các thần linh khác vốn đứng cao mà nhìn xuống mà luôn dùng sức mạnh để áp đặt.

Điều duy nhất mà Ananke nghĩ có thể quyến rũ được nàng, chỉ là một cuộc đời khác, được gọi tên là "hạnh phúc", được sống theo cách mà Vận Mệnh cho là đúng.

Trước mặt vị thần nguyên sơ, nguyện vọng của loài kiến nhỏ chẳng đáng bận tâm. Dù cây sậy có đung đưa ra sao, cũng không thể tránh khỏi bị cuốn gãy giữa cơn lốc xoáy.

Cassandra giả vờ trầm ngâm, một lúc sau mới nói: "Nếu ta bắt đầu một cuộc đời mới, và lại quên đi tất cả như lần trước — ta làm sao biết được rằng Người sẽ không thất hứa?"

Ananke không đáp.

Nàng bỗng có cảm giác... thần vừa mỉm cười.

"Ta chẳng có lý do để làm vậy. Nếu ngươi muốn, ký ức của ngươi có thể được giữ nguyên."

"Nhưng Người... dường như từng hứa với Apollo rằng sẽ sửa đổi lời tiên tri thứ ba, để ta được trở về bên chàng ấy."

"Ngươi đã trở về bên hắn."

Nhưng số mệnh chưa từng hứa rằng — người ấy sẽ không lại một lần nữa đánh mất nàng.

Cassandra mở miệng...

Nhưng cuối cùng, chẳng thốt nên lời nào.

Sức mạnh chính là nền móng kiến tạo nên trật tự phân cấp nghiêm ngặt của thế giới này. Chính nhờ đó mà chư thần trên đỉnh Olympus mới có thể tùy ý định đoạt sinh tử của kẻ yếu hơn, và những vị thần nguyên sơ – kẻ sở hữu quyền năng vượt khỏi thường thức – có thể tùy tiện chơi trò chữ nghĩa, giăng bẫy thao túng những thần linh trẻ tuổi. Trước mặt Ananke, ngay cả Apollo cũng chẳng hơn gì phàm nhân trong việc vùng vẫy phản kháng.

Vẫn chờ đợi hồi đáp của Cassandra, Ananke lại chủ động nói thêm: "Quả thực ta đã nhận lời đánh cược của Apollo. Nếu hắn thắng, ta sẽ sửa đổi lời tiên tri thứ ba, để ngươi trở lại bên hắn. Nhưng hắn biết rõ, cái giá cho điều đó sẽ không hề nhỏ."

Lại là cái giá. Cassandra chẳng thể kìm nổi sự chán ghét khi nghe thấy từ ấy.

Cái giá Apollo phải trả, chỉ để đổi lấy một cơ hội gặp lại nàng.

Cái giá mà Eros từng nói rằng chỉ mình Apollo có thể gánh vác.

Tình yêu, giằng xé, dối lừa, nuối tiếc — tất cả đều bị quy đổi thành một dạng vật phẩm có thể định giá, có thể trao đổi.

"Hắn không còn tư cách nhìn ngươi nữa. Do đó, sau khi hoàn toàn chiếm giữ quyền năng tiên tri, hắn buộc phải lập tức giao nó lại."

Cassandra khép chặt môi. Nàng nghĩ, nàng đã hiểu trong thần tửu kia có thứ gì rồi.

Nàng có thể đối thoại trực tiếp với Vận Mệnh, vậy việc quyền năng thần thánh trú ngụ trong một ly rượu cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

"Trao quyền năng cho kẻ không được ta chấp thuận — đó là phản nghịch. Và ta, tất nhiên, sẽ trừng phạt."

Cassandra khép mắt lại.

Đã mất đi, rồi lại tìm lại, rồi một lần nữa lại mất đi. Ấy mới chính là sự báo thù độc ác nhất mà định mệnh có thể ban cho.

Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng lên tiếng: "Người muốn ta phải làm gì?"

Ananke chưa kịp trả lời, thì bóng tối tĩnh lặng bỗng có ranh giới, và từ nơi xa xăm, một làn gió nhẹ thổi tới. Theo gió là những đám mây màu hồng nhạt, mộng ảo như bọt đường trên máy làm kẹo bông. Mây lạ bắt đầu sinh sôi, dần lan tới gần nơi Cassandra đứng.

"Eros." Ananke gọi tên kẻ gây rối. Lập tức, mây hồng ngừng sinh sôi, trở nên dẹt mỏng như thể bị ghim vào tấm màn đen, chẳng khác gì những vật trang trí lố lăng của một ngày lễ tình nhân méo mó.

Rồi, như thể chưa từng bị gián đoạn, vị thần vận mệnh nguyên thủy tiếp tục phán: "Hãy thề với ta. Giao dịch với ta. Trao linh hồn và thân xác của ngươi cho ta. Những chuyện sau đó — ngươi không cần quan tâm. Ta sẽ giữ đúng lời hứa."

Cassandra im lặng hồi lâu, ánh mắt nàng lóe sáng, như đang giằng co giữa hai lựa chọn đồng thời hấp dẫn và khủng khiếp.

Ananke kiên nhẫn chờ đợi, không thúc giục, trong sự im lặng ấy toát lên một thứ chắc chắn kỳ lạ — như thể thần biết rõ nàng sẽ chọn gì. Song cùng lúc đó, đám mây hồng của Eros lại sống dậy, âm thầm lấn vào bóng tối, từng chút tiến sát về phía Cassandra. Rõ ràng Ananke đang kháng cự, nên đám mây kia lúc thì phồng lên, lúc thì đông cứng, trong mắt nhìn chẳng khác gì hoạt cảnh đứt đoạn của một thước phim cổ xưa.

Mây của Eros không hề biến mất.

Có lẽ là vì Cassandra vẫn còn mối liên hệ với Eros.

Cũng có thể vì nguyên do nào khác.

Nhưng điều đó đồng nghĩa — Ananke không thể hoàn toàn xóa bỏ ảnh hưởng của y.

Cuối cùng, Cassandra cũng lên tiếng, phá vỡ tĩnh lặng: "Ta muốn được nhìn thấy chàng một lần nữa."

Ananke lập tức vạch trần ý định ấy: "Dù ngươi có uống thần tửu, cũng không thể tiếp nhận quyền năng tiên tri."

Thần không chút cảm xúc, lấy chân lý đập thẳng vào nàng, tàn nhẫn nghiền nát ý chí phản kháng còn sót lại: "Ta sẽ không bao giờ thừa nhận ngươi. Ngươi không thể nhìn thấy tương lai. Không thể thốt ra lời tiên tri. Và tuyệt đối không thể trở thành vị thần tiên tri."

Sự đe dọa từ vị thần nguyên sơ không dừng lại ở đó.

"Ta có vô vàn cách để khiến ngươi đau đớn."

Cassandra nghe vậy, lại khẽ nhếch môi, như thể đòn trừng phạt của Ananke cũng là điều khiến nàng hứng thú.

Khi mềm mỏng không được, thì là lúc dùng bạo lực?

"Đôi mắt ngươi sẽ mãi bị bóp nghẹt bởi gai nhọn đau đớn."

"Kể cả khi nhắm mắt, ngươi vẫn sẽ cảm nhận được lửa thiêu đốt tựa địa ngục."

Hình ảnh đôi mắt Apollo đẫm máu hiện lên trước mắt nàng. Cassandra chợt nhận ra — có lẽ Apollo đã từng nếm trải nỗi đau ấy. Nhưng sự trả thù của vận mệnh không chỉ giới hạn ở thể xác. Nỗi áy náy, xót xa dành cho Apollo, cùng cơn giận dữ với Ananke và thế giới mà thần bảo hộ, khiến nàng lạnh lẽo từ tận linh hồn — nhưng lại như thể có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.

"Ngươi sẽ chứng kiến những cảnh tượng không thể chịu đựng, lặp đi lặp lại — cho đến khi lý trí tan rã."

"Mọi điều ngươi khát khao, mọi tương lai hắn ao ước — đều sẽ tan thành hư vô."

Mây hồng của Eros đã chạm tới gần Cassandra.

Bóng tối quanh nàng tan dần, tri giác bắt đầu trở lại.

Nàng cảm nhận được chiếc bình vàng trong tay mình vẫn còn lạnh như băng — không hề bị hơi ấm của nàng làm thay đổi.

Eros đang đưa nàng trở về hiện thực.

Cassandra nín thở. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bóng tối tan biến ngay khoảnh khắc mây chạm vào nàng. Cassandra chớp mắt. Mọi chuyện vừa rồi... tất cả chỉ là khoảnh khắc thoáng qua.

Đồng tử của Apollo vẫn chưa trở lại bình thường, máu vẫn rỉ ra từ khóe mắt.

Hắn vươn tay về phía nàng, ngón tay khẽ run.

"Cassandra?" Hắn chạm vào tay nàng, lập tức siết chặt, cất tiếng hỏi khẽ, trong giọng có một tia yếu ớt hiếm thấy.

Apollo không thể không biết rằng kế hoạch trao quyền năng cho nàng sẽ bị Ananke ngăn cản. Hắn thậm chí có thể đoán trước được điều kiện mà vị thần định mệnh sẽ đặt ra. Ananke có thể phối hợp cùng Eros để đưa Cassandra tới nơi này, biến nàng thành Daphne — thì dĩ nhiên, cũng có thể đưa nàng rời đi.

Trước đó, hắn vẫn giữ vẻ bình thản, như thể tin rằng mọi chuyện rồi sẽ thuận lợi. Nhưng đến khoảnh khắc này, hắn không thực sự chắc nàng có lựa chọn ở lại vì hắn hay không.

Thế nhưng — hắn vẫn chọn đánh cược.

"...Apollo."

Tựa hồ bị vết lệ đỏ thẫm trên dung nhan thần thánh mê hoặc, Cassandra đưa tay ra, như muốn lau đi vết nhơ chướng mắt, khẽ khàng vuốt nhẹ. Thế nhưng, đúng lúc ngón tay nàng chạm tới, những giọt máu mới đã lăn dài, nhuộm đỏ đầu móng tay nàng, sắc đỏ rực rỡ lan ra từng tấc da thịt, lại loang lổ thêm những dấu vết nổi bật trên gương mặt Apollo.

Trái lại, trông như chính nàng đã vấy bẩn khuôn diện vốn nên vô nhiễm của con trai Leto.

Bằng máu, bằng những cái chạm khẽ, nàng đã mạo phạm thần linh — khiến Người sa ngã.

Một cơn hoảng loạn không tên bỗng siết chặt lồng ng.ực nàng. Ý chí vừa được kết tụ chợt có một thoáng lay động, Cassandra không khỏi run rẩy.

"Ta... không sao." Apollo rít qua kẽ răng, siết lấy đốt tay nàng đến mức đau nhức từ tận xương. Cassandra chợt nhận ra — ánh nhìn trống rỗng kia không hề hướng về gương mặt nàng.

Hắn không nhìn thấy nàng.

Cassandra hé môi, nhưng chỉ bật ra một tiếng thở dốc khẽ như tiếng nức nở. Nếu nàng lựa chọn ở lại, liệu hắn có vĩnh viễn đánh mất ánh sáng? Liệu hắn sẽ phải chịu đựng những khổ hình không có điểm dừng?

Dù chẳng thể thấy được nét mặt nàng, Apollo vẫn lập tức đọc được nỗi lo trong lòng nàng.

"Ta sẽ hồi phục. Đừng bận tâm vì ta. Hãy uống nó đi."

Tựa hồ lời trách cứ, lại như lời khẩn cầu, như thần chú chữa lành đau đớn, hắn lại gọi tên nàng, thì thầm lần nữa: "Cassandra..."

Rồi sau đó là tĩnh lặng.

Không chỉ có Apollo và Ananke — Eros, kẻ ẩn mình nơi nào đó, hẳn cũng đang dõi theo nàng. Có lẽ cả đất mẹ Gaia và nhiều thần linh khác cũng đang đợi quyết định cuối cùng của nàng.

Ngay cả cây nguyệt quế vươn cao cũng ngừng xào xạc lời thì thầm, chỉ lặng lẽ che bóng râm dưới chân nàng.

Cassandra nuốt khan một tiếng, nhẹ nhếch môi.

Nàng chẳng nghe thấy gì, nhưng trong lòng lại nghĩ Ananke đang khẽ khinh miệt mà bật cười. Dù gì, ngài cũng là thần của vận mệnh, có thể nhìn thấy kết quả từ hành động trước khi bất cứ ai khác có thể nghĩ tới.

Cassandra không hề nghĩ mình có thể lừa dối một vị thần nguyên sơ bằng chút diễn trò. Sợi dây hy vọng mong manh mà nàng bám víu — chính là sự thờ ơ của Ananke: một vị thần chưa từng thật sự nhìn đến nàng, chẳng hề bận tâm mà ban cho nàng dù chỉ một tia chú ý.

Nếu Ananke chịu cúi xuống, nghiêm túc dò xét nàng, cân nhắc nàng có thể phản kháng bằng cách nào — thì nàng sẽ không có cơ may nào để thắng.

May thay, cho tới tận khoảnh khắc cuối, vận mệnh nguyên sơ vẫn chỉ dùng lời lẽ hăm dọa: "Nếu ngươi muốn lựa chọn trừng phạt vĩnh cửu và sự điên loạn không lối thoát, vậy thì cứ uống lấy thần tửu. Ta đã cảnh báo hậu quả."

Cassandra ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp, dùng giọng nói rất khẽ nhưng rõ ràng, hướng về Apollo: "Ta tin chàng."

Phớt lờ luồng khí lạnh lẽo như móng vuốt đang bám lấy sống lưng, nàng siết chặt lấy bình vàng, ngửa cổ — uống cạn thần tửu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK