Sáng nay trời có mưa, ánh nắng buổi chiều cũng ẩm ướt. Chỉ cần hít một hơi sâu là có thể cảm nhận rõ ràng rằng mùa đông và mùa mưa đã cùng nhau ghé thăm.
Cassandra rất thích thời tiết này, cái lạnh giúp nàng dễ suy tư. Đáng tiếc là chỉ một thời gian nữa thôi, trời sẽ quá rét để có thể ngồi ngoài trời mà luyện đàn.
Nàng dùng móng gảy nhẹ lướt qua dây đàn lyre, những âm thanh rời rạc không theo quy luật nào vang lên, giúp nàng xâu chuỗi lại suy nghĩ: Phía Paris vẫn chưa có động tĩnh gì. Y nói rằng đầu xuân sẽ đến Thymbra để xin Apollo chỉ dẫn, mà Cassandra cũng không quá vội vàng thúc ép — chỉ cần y còn ở lại Ilium, hẳn sẽ chưa thể đẩy thành Troy đến diệt vong. Muốn bắt cóc Helen, hắn chí ít cũng phải đến Hy Lạp trước đã.
Bên kia, Pean đã ở trong hoàng cung hơn mười ngày. Vua Priam mời hắn tham gia săn bắn và tỷ thí võ nghệ, dùng cách của mình để đánh giá hôn phối tương lai của con gái. Scamandrius không ít lần gây khó dễ, nhưng Pean đều có thể khéo léo hóa giải tình huống, khiến Priam lại càng xem trọng hắn hơn.
Cassandra đã âm thầm quan sát chàng trai Achaea mắt xanh không ít lần. Mối hoài nghi của nàng về hắn chưa từng nguôi ngoai, nhưng ngoài việc hắn tỏ ra yêu thích nàng một cách vô cớ và xuất thân từ vùng gần Delphi, nàng vẫn chưa tìm ra được bất kỳ điểm đáng ngờ nào khác.
Song, dù Pean có thực sự là Apollo đi nữa, thì trước mắt, hắn cũng không có ác ý với nàng. Huống hồ... còn những hình ảnh đã hiện ra trong tâm trí nàng sau khi uống rượu của Dionysus.
Có khả năng ký ức của nàng đã bị tổn thất nghiêm trọng. Có lẽ nàng thực sự từng quay về thế giới hiện đại, và Apollo thậm chí đã đuổi theo đến tận nơi đó. Ngoài cách lý giải này, nàng không biết phải giải thích thế nào về những cảnh tượng chân thực đến mức không giống một giấc mộng.
Động tác gảy dây đàn của Cassandra vô thức dừng lại.
Nếu Apollo chỉ có oán hận và tức giận với nàng, thì có lẽ mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Khi còn là Daphne, mũi tên vàng cũng không thể hoàn toàn chi phối ý chí của nàng. Giờ đây, khi đã thoát khỏi ảnh hưởng của mũi tên tình ái, những cảm giác tội lỗi mà nàng đã lạnh lùng chặt đứt và gạt sang một bên cuối cùng cũng bắt đầu bủa vây lấy nàng. Dù là "lời nguyền" mà nàng đã buông ra với Apollo, hay những ký ức đôi khi lại trỗi dậy vì một cử chỉ nhỏ của Pean, nàng đều không biết phải đối diện thế nào.
Nàng chỉ có thể tiếp tục thăm dò thân phận và mục đích của Pean, đi từng bước một.
Cassandra khẽ thở dài.
"Nàng đang phiền muộn vì chuyện gì?"
Dây đàn ngân lên một âm thanh chói tai đầy ngạc nhiên. Cassandra quay đầu nhìn, kẻ vừa khiến nàng thở dài đang đứng dưới mái cột hiên, cách nàng vài bước chân.
Nàng theo phản xạ đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng những nữ quan từng hầu cận gần đó chẳng biết đã rời đi từ khi nào. Họ vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên này, nhưng hẳn không thể nghe rõ lời đối thoại.
Nàng khựng lại, lập tức hiểu ra: Song thân nàng hẳn là đã hài lòng với Pean. Bước tiếp theo, tất nhiên là tạo ra cơ hội để hai người tiếp xúc nhiều hơn — chỉ cần nàng gật đầu, hôn sự này sẽ được định đoạt.
Thấy Cassandra không đáp, khóe mắt Pean hơi cong lên: "Hy vọng nguyên do khiến nàng thở dài không liên quan đến ta."
Nàng cố ý gây khó dễ: "Nếu ta nói có thì sao?"
"Vậy ta mong nàng có thể cho ta biết, ta phải làm gì để bù đắp?" Ánh mắt Pean vẫn không rời khỏi gương mặt nàng, nghiêm túc đến mức không giống như đang đùa.
Cassandra cụp mi, ngón tay khẽ ấn lên dây đàn: "Pean, ngươi không làm sai điều gì cả."
Hắn rất tự nhiên chuyển chủ đề: "Nàng thích chơi đàn lyre à?"
"Chỉ là đã học từ nhỏ thôi."
"Nhất định nàng chơi hay hơn ta."
Cassandra không nhịn được mà nhìn hắn chăm chú hơn, cố xem xem đây có phải là khiêm tốn giả tạo hay không.
Pean tiến lên nửa bước: "Ta có cần chứng minh cho nàng xem không?"
Nàng liền đưa cây đàn lyre qua. Lúc đặt móng gảy vào tay hắn, đầu ngón tay nàng vô tình lướt qua lòng bàn tay hắn.
Nhiệt độ cơ thể của một thanh niên khỏe mạnh giữa trời đầu đông dường như quá nóng, khiến ngón tay nàng co lại, móng gảy cũng vì thế mà trượt khỏi vị trí, suýt rơi khỏi lòng bàn tay hắn.
Pean lập tức khép tay, giữ chặt lấy móng gảy bằng xương thú, đồng thời cũng bao lấy đầu ngón tay nàng.
Nàng khẽ run lên, nhưng khi rút tay về, hắn không ngăn cản.
"Bàn tay nàng lạnh quá," Vừa nói, Pean vừa dùng một tay kéo sợi dây buộc áo choàng lông cừu, giũ nó xuống khỏi vai rồi đưa cho nàng, "Gió bắt đầu thổi mạnh rồi."
Cassandra không động đậy: "Như vậy không hợp lễ."
"Nếu nàng không khoác lên, ta sẽ không thể tha thứ cho bản thân vì đã để nàng ngồi đây hứng gió lạnh. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là ta buộc phải nói lời từ biệt ngay lúc này." Pean nhìn nàng chăm chú, đôi mắt xanh lóe sáng, giọng nói trầm thấp, "Hãy ở lại đây với ta thêm một lát, được không?"
Câu nói ngắn gọn như lời cầu khẩn, lại như một sự mê hoặc, tựa dòng điện nhẹ nhưng mạnh mẽ, đánh thẳng vào tim nàng, khiến nó run rẩy.
Dưới một tình huống hoàn toàn khác, vị thần tóc vàng cũng đã từng dùng giọng điệu tương tự để tìm kiếm sự đồng thuận của nàng, rồi cùng nàng lao vào những con sóng cuồng nộ.
Đến khi Cassandra hoàn hồn, nàng đã nhận lấy áo choàng. Nàng có chút bực bội với chính mình, nhưng rồi lại nghĩ, cũng chỉ là mượn một chiếc áo choàng mà thôi, miễn sao không để ai nhìn thấy là được. Nàng lùi vào trong bóng râm của cột hiên, quàng áo lên vai. Lớp len dày dặn và mềm mại lập tức xua tan đi cái lạnh của cơn gió, thậm chí lòng bàn tay nàng còn âm ấm đến mức dường như sắp đổ mồ hôi.
Pean lặng lẽ nhìn nàng một lúc lâu, trong mắt như có những ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa.
Cassandra lập tức lại có chút hối hận. Để giành lại thế chủ động, nàng hỏi: "Tại sao lại là ta?"
Hắn giả vờ không hiểu: "Gì cơ?"
"Ngươi từng nói rằng hiểu biết không phải là điều kiện tiên quyết của tình yêu. Nhưng nếu sau khi hiểu rồi, lại thất vọng thậm chí là vỡ mộng, thì điều đó sẽ rất chí mạng." Đôi mắt Cassandra trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng, như thể nàng đang nhìn một cảnh tượng xa xôi nào đó. Nhưng nàng nhanh chóng hoàn hồn, "Có lẽ ta và ngươi suy nghĩ hoàn toàn khác nhau. Ta cũng không thể vì một người mà ta hoàn toàn không hiểu mà rời bỏ quê hương của mình."
Pean đáp lại không chút do dự: "Vậy thì ta và nàng càng cần có cơ hội để hiểu nhau hơn, phải không?"
Cassandra nghiêng đầu: "Ví dụ như biểu diễn tài nghệ đánh đàn sao?"
Hắn mỉm cười, ôm lấy cây đàn lyre: "Hy vọng ta sẽ không khiến nàng quá thất vọng."
Vừa mới đặt tay lên dây đàn, Cassandra đã tròn mắt kinh ngạc. Quả thực quá rõ ràng — cách hắn dò dẫm xác nhận vị trí ngón tay chính là dáng vẻ của một kẻ sơ cấp. Khi nàng mới tập đàn, nàng cũng phải chuẩn bị một hồi như vậy trước khi dám gảy lên âm thanh đầu tiên.
Đến khi Pean cẩn thận đàn một giai điệu đơn giản và cứng nhắc, Cassandra càng thêm hoang mang:
Hắn... thực sự không biết chơi đàn? Trình độ vụng về này có thể giả vờ, nhưng Thần Âm nhạc liệu có hạ mình đến mức ấy không? Phải có điều gì khiến một vị thần cam tâm tình nguyện che giấu thân phận đến mức này.
Một khả năng nào đó dường như sắp len lỏi vào nhận thức của nàng, nhưng Cassandra không muốn đối diện với nó — ít nhất là chưa phải lúc này.
Dĩ nhiên, cũng có thể tất cả chỉ là do nàng nghĩ quá nhiều.
"Ta không có thói quen giả vờ khiêm tốn. Ta nói không giỏi tức là không giỏi." Pean nhướng mày. "Xem ra ta thực sự làm nàng thất vọng rồi."
Không để nàng đáp lời, hắn hỏi tiếp: "Sau này nàng có sẵn lòng dành thời gian chỉ dạy ta chơi đàn lyre không?"
Cassandra im lặng nhìn hắn trong chốc lát, rồi đáp: "Có thể. Nếu ngươi không phiền khi ta cũng không quá thành thạo."
*
Thế nhưng, ngày hôm sau, Cassandra nghe tin từ mẫu thân rằng Pean vì nhiễm lạnh mà đổ bệnh nặng.
Nàng không khỏi hoảng hốt. Các nữ thần và chư thần sẽ không bị bệnh tật quấy nhiễu, nhưng với người phàm của thời đại này, chỉ một cơn cảm lạnh cũng đủ để đoạt mạng.
Ý nghĩ hắn có thể đang giả bệnh thoáng qua trong tâm trí, nhưng gần như ngay lập tức, nàng loại bỏ khả năng ấy. Nếu những hoài nghi của nàng về Pean chỉ là suy đoán vô căn cứ, nếu hắn thực sự vì ngày hôm đó nhường áo choàng cho nàng mà lâm bệnh nơi đất khách...
Chuyện giữa nàng và Apollo không nên kéo theo kẻ vô tội.
Nàng bật dậy: "Bệnh tình nghiêm trọng lắm sao?"
Polyxena kinh ngạc nhìn nàng. Theo nàng ấy thấy, tình cảm của Cassandra dành cho Pean vẫn chưa đến mức vì hắn mà hốt hoảng như vậy.
Hecuba cũng chăm chú quan sát con gái, khẽ thở dài: "Ngự y trong cung đã làm tất cả những gì có thể. Nhưng hắn không dám khẳng định liệu bệnh tình có chuyển biến xấu hay không. Giờ đây, điều duy nhất chúng ta có thể làm là cầu xin Apollo ban phước, phù hộ cho chàng trai ấy mau chóng hồi phục."
"Biết đâu đây chính là cơn thịnh nộ của Apollo giáng xuống kẻ bất kính..." Polyxena lẩm bẩm.
Cassandra trừng mắt: "Polyxena!"
Hecuba cũng nghiêm giọng: "Poly, im miệng."
Polyxena bĩu môi, ánh mắt lập tức ầng ậng nước, tỏ ra oan ức: "Không phải con nghĩ thế! Rõ ràng ai cũng nói vậy mà..."
"Apollo sao có thể—" Cassandra chợt khựng lại. Chính nàng cũng không hiểu vì sao mình lại theo bản năng mà phản bác, tựa hồ như đang biện hộ cho Apollo vậy. Nhưng khi lời vừa thoát ra, một nỗi bất lực trào dâng, cuốn đi những lời nàng còn định nói tiếp. Nàng quá hiểu sự đáng sợ của thần linh, nàng không thể chắc chắn rằng Apollo không làm chuyện đó.
Nàng quay đi, hít sâu mấy lần rồi nói: "Con có thể đến thăm Pean không?"
Hecuba ngạc nhiên im lặng một lúc, rồi dứt khoát đáp: "Tốt nhất là không nên. Ngự y không khuyến khích điều đó. Hơn nữa, giữa con và hắn không có hôn ước, làm vậy không thích hợp."
Cassandra biết dù có đi thăm bệnh, nàng cũng không giúp được gì. Ngay khi đó, nàng nghe thấy mẫu thân nói: "Nếu con thực lòng lo lắng cho hắn, hoặc chỉ đơn giản muốn làm điều gì đó để khuây khỏa nỗi bất an, hãy cùng ta đến đền thờ Apollo ở Ilium để cầu nguyện. Đó là nơi tôn vinh phương diện thần y của ngài ấy."
*
Cassandra bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn dãy cột sừng sững trước chính điện.
Thành Troy tôn thờ nữ thần mắt xám Athena là vị thần bảo hộ, bởi vậy, ngôi đền này không phải công trình đồ sộ nhất trong thành. Nhưng giờ phút này, nó dường như quá đỗi to lớn, khiến nàng có chút khó thở.
Tầm mắt nàng di chuyển chậm rãi, lướt qua gốc nguyệt quế đứng lặng bên bậc thềm, rồi dừng lại nơi bức tượng thần bên trong đại điện, ẩn hiện qua những hàng cột đá. Vì có vương hậu giá lâm, trong đền chỉ còn lác đác vài tín đồ được phép ở lại, càng làm cho không gian xung quanh thêm phần vắng lặng.
"Cassandra?"
"Sao thế, mẫu thân?"
Hecuba nhìn nàng chăm chú: "Nếu con có lý do gì đó khiến con sợ hãi khi bước vào ngôi đền này, con có thể quay về."
"Con không sợ."
Sắc mặt vương hậu thành Troy trở nên nghiêm nghị: "Con đã nhận được lời tiên tri từ thần linh?"
"Không." Cassandra bất giác muốn bật cười. Nếu nàng nói mình từng là một nữ thần, lại còn lừa dối con trai Zeus khiến hắn yêu mình, chỉ e tất cả mọi người sẽ nghĩ nàng phát điên mất. Nàng hít một hơi sâu, chậm rãi nói: "Thật sự không có."
Hecuba nhìn con gái một hồi, xác nhận nàng không nói dối, rồi lại nhấn mạnh: "Con có thể về trước, hoặc chờ bên ngoài."
Nếu thần linh thực sự muốn nàng đặt chân đến đây, thì việc lùi bước cũng không có ý nghĩa gì. Và những câu hỏi nàng có, chỉ Apollo mới có thể trả lời. Nếu hắn muốn truy đuổi hay trừng phạt nàng, đã không cần đợi đến lúc này. Apollo vẫn còn điều gì đó muốn từ nàng — điều đó có nghĩa là nàng vẫn còn cơ hội để thương lượng. Nghĩ vậy, Cassandra cảm thấy dễ thở hơn.
"Chúng ta vào thôi, mẫu thân."
Những vị tư tế đã sớm chuẩn bị xong, dẫn Hecuba và Cassandra, cùng các nữ quan đi theo, tiến vào chính điện. Vì đây không phải một nghi lễ tế thần chính thức, họ không cần dâng hương hay vật hiến tế. Chỉ cần quỳ trước thần tượng cầu nguyện, sau đó đổ rượu cúng xuống đất là đủ.
Hecuba bước lên trước, khẩn cầu Apollo xua tan bệnh tật của Pean, cũng mong người nhân từ với thành Ilium.
Bức tượng thần được tô vẽ rực rỡ bằng khoáng thạch quý, khoác lên những tấm vải tinh mỹ mà tín đồ dâng tặng, nhìn qua tựa hồ chói lọi vinh quang, nhưng vẫn không thể so bì với dáng vẻ hoàn mỹ của chính ngài. Cassandra chỉ thoáng liếc mắt một cái rồi lập tức kính cẩn cúi đầu.
Đến bước này, nàng lại dâng lên một tia hy vọng vô lý: Có lẽ Apollo không hề để tâm đến nàng, có lẽ Pean ngã bệnh chỉ là trùng hợp. Chỉ cần nàng cũng bước lên, giơ tay khẩn nguyện như mẫu thân, rồi tiếp nhận chén rượu tế...
Thế nhưng, đồng thời, cảm giác những suy nghĩ này sẽ không trở thành hiện thực lại ngày càng mạnh mẽ.
Cassandra thẳng lưng, chậm rãi bước đến trước thần tượng.
Nàng dừng lại đúng vị trí mà mẫu thân vừa cầu nguyện, giơ tay lên, nhưng ngay khoảnh khắc hé môi, nàng bỗng không thốt nên lời — nàng không thể diễn tả chính xác, nhưng chỉ trong chớp mắt, bầu không khí quanh nàng biến đổi đột ngột.
Hai cánh tay buông thỏng, nàng đưa mắt quan sát xung quanh.
Đền thờ vẫn nguyên vẹn, không hề đổi khác, nhưng các tư tế, mẫu thân, các nữ quan, thậm chí cả những kẻ xa lạ lén lút dõi theo từ góc khuất — tất cả đều biến mất.
Một sự tĩnh lặng tuyệt đối bao trùm. Cassandra chỉ còn nghe thấy hơi thở của chính mình và tiếng nuốt khan trong cổ họng.
Nàng ngước nhìn pho tượng thần. Apollo tạc từ đá cẩm thạch vẫn bất động, chẳng hề lên tiếng, nhưng đôi mắt được phủ bột lam ngọc lại tựa hồ đang dõi theo nàng.
Nàng bắt đầu lùi lại, rồi quay người bước nhanh về phía cổng điện.
Nhưng phía ngoài không còn là con đường nơi cỗ xe bò đang đợi, mà là một hành lang xa lạ kéo dài vô tận, nối liền với những đại sảnh nàng chưa từng thấy bao giờ.
Cassandra quay đầu.
Cánh cổng thần điện khi nãy nàng vừa đi qua đã biến mất, thay vào đó là một ô cửa nhỏ chỉ vừa đủ một người lách qua. Lối vào đã mất, đường ra cũng chẳng còn.
Bình tĩnh. Chuyện này đã nằm trong dự liệu.
Nàng tự nhủ như vậy, cố gắng xoa dịu nhịp tim đang đập dồn dập, từng bước một men theo hành lang mà tiến. Nhưng vô ích.
Nàng không biết mình đã đi bao lâu. Dãy hành lang nối tiếp nhau, như thể không có điểm kết thúc.
Không có dã thú, không có thần linh giận dữ. Trời xanh trong vắt, không một cánh chim, không một hơi thở của sinh linh, chỉ có nàng và tiếng bước chân đơn độc của chính mình vọng trong khoảng không tĩnh lặng đến lạ thường.
Tựa như có thứ gì đó đang đợi nàng.
Cassandra dần thấy mệt.
Nàng ngừng lại suy nghĩ, môi khẽ mấp máy, giọng thì thào đến mức khó có thể nghe thấy: "Apollo?"
Ngay khoảnh khắc đó, một âm thanh vang lên — một nốt nhạc tròn trịa, du dương, ngân nga từ dây đàn lyre, như một lời hồi đáp.
Rồi đến nốt thứ hai.
Tiếp nối sau đó là cả một chuỗi thanh âm, liên kết thành một giai điệu quen thuộc, khơi gợi một nỗi buồn khó gọi thành tên.
Cassandra bước nhanh về phía âm thanh vọng lại.
Những hàng cột đá trôi vùn vụt trong khóe mắt nàng, tạo nên ảo giác rằng nàng đang lao về phía trước, như thể đây là lần thứ hai nàng chạy về phía hắn.
Nhưng cơ thể nặng nề và chậm chạp của mình nhắc nhở nàng rằng — mọi thứ đã khác.
Tiếng đàn ngừng bặt.
Cassandra chậm lại, nhận ra mình cuối cùng đã thoát khỏi mê cung hành lang và bước vào một khu vườn.
Dưới tán cây xanh rậm rạp, một vị thần tóc vàng đứng đó, toàn thân rực rỡ như ánh mặt trời.
Hắn ôm cây đàn lyre trong tay, mắt khẽ cúi xuống, những ngón tay thon dài chạm nhẹ trên dây đàn, tựa hồ có mà cũng như không.
Tựa như đã chờ đợi từ lâu, chẳng chút ngạc nhiên, chỉ thuần túy là niềm vui khôn xiết —
Hắn ngẩng lên, mỉm cười gọi nàng: "Daphne."