• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Apollo lập tức hiểu rõ ý của Hermes, chân mày nhíu lại, trên mặt lộ rõ vẻ không tán đồng.

Hermes thở dài, khoanh tay trước ngực: "Nếu không thì còn cách nào khác?" Y lộ liễu quan sát Apollo từ đầu đến chân, rồi tiện tay phủi nhẹ vạt áo mình: "Cho dù ta và ngươi có giả trang thành nữ nhân, cũng khó mà qua được mắt Hera."

Apollo không có hứng thú với trò đùa này, chỉ lạnh lùng nhìn y.

Hermes chẳng hề bận tâm, vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện, quay sang Daphne: "Chúng ta cần một người làm tai mắt bên cạnh Semele, và ngươi chính là lựa chọn thích hợp nhất—ngươi có thể lưu lại hoàng cung làm bạn với nàng ta. Là một nữ thần suối, ngươi có thể nhận ra khí tức của thần linh, một khi có điều gì bất thường, ngươi sẽ lập tức báo lại cho ta và Apollo."

"Hơn nữa, chuyện trà trộn vào hoàng cung cứ để ta lo. Ta sẽ viện cớ rằng ngươi là tiên nữ được cha phái đến trong bí mật, có nhiệm vụ chăm sóc Semele và đứa trẻ chưa ra đời. Như vậy, chẳng ai nghi ngờ cả."

Hermes dừng lại một chút, giọng nói chậm rãi như thể đang dẫn dắt nàng tưởng tượng đến cảnh tượng sau khi sự việc thành công: "Nếu mọi chuyện diễn ra thuận lợi, cả ta và Apollo đều nợ ngươi một ân tình. Chỉ cần ngươi mở lời, chúng ta sẽ cố gắng đáp ứng. Cha ắt cũng sẽ ban thưởng xứng đáng."

Quả không hổ danh là sứ giả lắm lời và khéo léo của chư thần, lời lẽ rành mạch, kín kẽ và đầy sức thuyết phục giáng xuống đầu khiến Daphne không khỏi sững sờ.

Apollo mặt lạnh cắt ngang: "Nếu Hera phát hiện Daphne là một nữ thần suối, bà ta lập tức sẽ hiểu nàng đang làm gì trong cung điện Thebes. Đối diện với bạn đời của Vua của các vị thần, cũng là mẫu thân của Chiến Thần Ares—một nữ thần suối tầm thường liệu có cách nào chống đỡ? Hermes, ngươi không thể không biết hậu quả khi Hera nổi giận."

Hermes ánh mắt lóe lên, không phủ nhận nghi vấn của Apollo, chỉ tiếp tục đề xuất giải pháp: "Ta có thể dùng một chút ảo thuật, khiến dung mạo của Daphne trở nên tầm thường trong mắt tất cả mọi người, không ai nghĩ rằng nàng không phải người phàm. Chính vì là Hera, bà ta sẽ chẳng mảy may để tâm đến một người hầu tầm thường bên cạnh Semele."

Apollo còn định bắt bẻ thêm, nhưng Hermes đã nở nụ cười ôn hòa, hỏi thẳng Daphne: "Ngươi nghĩ sao?"

"Apollo." Giọng của y trở nên lạnh lùng. Con trai của Maia sắc bén nói: "Nếu ta nhớ không lầm, Daphne không phải là nữ thần suối thuộc về ngươi. Ngươi không có quyền quyết định thay nàng." Sau đó, y lại quay sang Daphne, lần này là nụ cười ấm áp đầy thiện ý: "Ta đoán ngươi cần thời gian để suy nghĩ kỹ, không cần vội quyết định ngay đâu."

Daphne im lặng một lúc, rồi ngước mắt nhìn Apollo.

Biểu cảm của hắn vẫn khó đoán như mọi khi. Một lúc lâu sau, hắn mới cứng nhắc nói: "Ngươi có thể từ chối."

Nàng dịu dàng hỏi lại: "Nhưng làm vậy có thể giúp được ngài, đúng không?"

Môi Apollo mím chặt. Hắn không thể phủ nhận điều đó.

Thế là đủ rồi. Một chút do dự ấy chính là dấu hiệu tốt. Trước nay giữa họ luôn thiếu đi một cơ hội để tiến thêm một bước, làm sao nàng có thể để thời cơ này trôi qua kẽ tay?

Daphne không nhìn Apollo nữa, nở nụ cười: "Ta đồng ý ở bên cạnh Semele."

Hermes lập tức bắt tay hành động, thu xếp điều kiện để Daphne trà trộn vào cung điện Thebes. Ngày hôm sau, một người hầu bên cạnh Semele "tình cờ" có một giấc mộng kỳ lạ, trong đó có một bóng hình tự xưng là sứ giả thần linh cảnh báo nàng rằng nếu không mau chóng trở về nhà, tai họa sẽ giáng xuống. Thiếu nữ kia vốn sùng đạo, thường xuyên đến các đền thờ trong thành để tế lễ, vì thế lập tức xin công chúa cho phép rời đi ít ngày. Và thế là, Daphne lấy thân phận được Hermes bịa ra, dễ dàng có được vị trí thay thế trong cung điện.

Nhưng trước khi nhập cung, vẫn còn vài việc cần chuẩn bị—chẳng hạn như bề ngoài.

Khi Daphne bước ra khỏi phòng, Apollo rõ ràng có chút sững sờ.

Nàng vận trên mình chiếc áo chiton đơn sắc mà Gaia ban tặng. Nhưng khác với mọi khi, mái tóc dài màu nâu vàng của nàng được tết gọn và cuộn lên theo phong cách quý nữ Thebes hiện tại, cố định bằng một chiếc trâm bạc. Nhờ vậy, chiếc cổ trắng ngần lại càng thêm phần thanh tú.

Có lẽ vì chưa quen với cảm giác tóc búi chặt trên đầu, Daphne hơi mất tự nhiên, hai tay đan vào nhau trước bụng, thử bước về phía trước một bước rồi đứng yên, để mặc Apollo và Hermes quan sát. Ngược lại, đôi mắt xanh nhạt của nàng dường như bối rối hơn bình thường, không biết nên nhìn vào đâu mà liên tục dao động.

Cuối cùng, nàng đối diện ánh mắt Apollo. Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, cả hai đồng thời dời ánh nhìn. Không rõ là nàng cúi đầu trước, hay Apollo quay đi trước.

Hermes nhìn qua nhìn lại giữa hai người, khóe môi nhếch lên đầy tinh quái, rồi cố ý ho vài tiếng. Apollo mặt không đổi sắc, hoàn toàn phớt lờ. Hermes liền vỗ hai tay, xoay ngược bàn tay như biến ảo thuật, đưa ra trước mặt Daphne một chiếc vòng tay vàng đơn giản.

"Chỉ cần đeo nó, những ai nhìn thấy ngươi sẽ bị ảo thuật của ta che mắt, không thể nhận ra dung mạo thật sự. Ta có đủ tự tin để qua mặt Hera." Nói rồi, y nháy mắt, xúi giục: "Thử xem nào?"

Daphne cầm lên quan sát. Bề ngoài, nó trông không có gì đặc biệt, thậm chí không hề có chút thần lực nào. Nàng hiếu kỳ xỏ vào cổ tay trái, giơ lên xoay nhẹ dưới ánh nắng, chẳng cảm thấy bản thân có gì thay đổi.

Nhưng trong mắt người khác, hiệu quả đã quá rõ ràng. Apollo chớp mắt, khí thế quanh người bỗng dưng dịu đi nhiều. Hermes cười tủm tỉm, hỏi Apollo: "Thế nào, ta nói đúng không?"

Apollo chỉ gật đầu.

Chiếc xe ngựa đã chờ sẵn ngoài cửa. Hermes ngồi lên vị trí phu xe, quay đầu nhìn lại: "Vậy thì, chúng ta xuất phát thôi. Mời lên xe." Giọng điệu thoải mái như thể họ chỉ đang đi dạo ngoại ô hoặc tham dự một lễ hội nào đó.

Daphne nhẹ nhàng nhấc váy bước lên xe. Một bàn tay bất ngờ đưa ra từ bên cạnh. Nàng sững lại một chút, rồi vươn tay đón lấy.

Chỉ là một tiếp xúc bình thường, tình huống cũng hoàn toàn khác biệt, thế nhưng khi làn da chạm vào nhau, vẫn có một cảm giác quen thuộc bị đánh thức—thứ mà cả hai đã cố gắng tránh né suốt thời gian qua. Ngón tay nàng vô thức co lại, nhưng đúng lúc định rụt tay về, năm ngón tay bên kia bỗng siết chặt.

Chỉ là thoáng chốc, nhưng độ ấm nóng rắn rỏi của ngón tay nam nhân vẫn như một vết sắt nung, khắc vào tâm trí nàng, khiến tim đập rối loạn.

Apollo buông tay, đứng thẳng. Hắn nhìn nàng, gương mặt không chút biểu cảm mà căn dặn: "Bất cứ khi nào có điều gì bất thường, dù là nhỏ nhất, cũng lập tức cầu nguyện với ta."

Trước khi xe khởi hành, hắn lại nhắc: "Nếu cha ghé thăm Semele, hãy che mặt lại, tránh càng xa càng tốt."

Daphne dễ dàng ổn định bên cạnh Semele.

Cung điện hoàng gia đơn giản hơn nàng tưởng, không khác biệt mấy so với các tòa nhà khác trong thành Thebes, chỉ là một dinh thự có quy mô lớn hơn mà thôi. Vị công chúa Thebes mà nàng được lệnh bảo vệ bí mật mới chỉ mười sáu tuổi, tính tình dịu dàng, rụt rè, chưa bao giờ tỏ ra kiêu kỳ với những người xung quanh, rất dễ gần gũi.

Tính cách của Semele chịu ảnh hưởng từ môi trường nàng lớn lên: nàng vốn không phải đứa con gái được vua cha Cadmus sủng ái. Mẹ nàng, Harmonia, là nữ thần hòa hợp, dù giữ mối quan hệ thân thiện với những đứa con nửa thần nửa người, nhưng chưa từng thân thiết, thậm chí hiếm khi xuất hiện sau khi họ trưởng thành. Cha và các huynh trưởng của nàng lại bận rộn với chiến sự và quốc vụ, chỉ có thể trao đổi vài câu với nàng qua lớp màn che trong những bữa tiệc hoàng gia. Semele cứ thế lặng lẽ trưởng thành trong cung điện, chỉ nhờ được thần linh sủng ái mà địa vị mới bất ngờ được nâng cao.

Dù vậy, kể cả khi đã mang thai thần tử, mối quan hệ của công chúa với mọi người vẫn đơn giản như cũ. Nàng chỉ thân thiết với một trong ba người chị của mình, số nữ hầu cũng chẳng quá đầu ngón tay. Trong thế giới này, nữ quý tộc lý tưởng là những người đoan trang, tĩnh lặng, hiếm khi rời khỏi khuê phòng. Mà Semele còn đặc biệt hơn, gần như cả ngày chỉ quanh quẩn trong góc cung điện thuộc về mình, ngoại trừ lúc đi dạo trong hoa viên, thời gian còn lại chỉ ngồi lặng lẽ ngước nhìn bầu trời bị mái điện che khuất một phần. Nếu không phải vì sự cô lập này, Zeus chưa chắc đã có cơ hội xâm nhập vào tẩm cung để mê hoặc nàng.

Daphne nhanh chóng nhận ra, Semele không phải một tấm lụa trắng tinh khôi, nàng cũng có những góc tối của riêng mình. Dưới vẻ ngoài dịu dàng khiêm nhường, nàng rất có lòng tự trọng.

Semele biết Daphne là một nữ thần rừng được phái đến từ đỉnh Olympus để bảo vệ mình. Khi gặp mặt lần đầu, nàng không giấu nổi sự kinh ngạc, có vẻ hơi thất vọng trước dung mạo bình thường của nữ thần. Nhưng sự thất vọng này nhanh chóng biến thành một cảm giác an tâm không thể diễn tả, chỉ sau vài ngày, Daphne đã trở thành người hầu cận mà Semele tin tưởng nhất.

Nếu không có chiếc vòng tay của Hermes, Daphne rất hoài nghi liệu Semele có còn thân cận với nàng đến vậy.

Thế nhưng, chút hư vinh con trẻ này lại không đủ để khiến người ta ghét nàng. Một người đắm chìm trong ái tình khó tránh khỏi mộng tưởng rằng mình là nhân vật chính duy nhất trong câu chuyện, cũng như theo bản năng bài xích bất cứ ai có thể làm lu mờ hào quang của mình—bởi vì ai cũng mong rằng sự đặc biệt này có thể kéo dài lâu thêm một chút.

Semele thích nhất là mỗi khi đêm xuống, sau khi đã thổi tắt nến, nàng sẽ kéo Daphne lên giường trò chuyện về tình yêu.

Mỗi khi kể về người tình tối cao tôn quý, vĩ đại vô song nhưng cũng vô cùng dịu dàng, chu đáo của mình, khuôn mặt mỹ lệ của nàng lại rạng rỡ như vầng trăng mùa hạ, đủ sức tranh sáng với ánh nguyệt ngoài song cửa.

Những cuộc trò chuyện này thường khiến Daphne lúng túng. Semele dường như tin rằng, với một nữ thần rừng, nàng hẳn phải thấu hiểu hơn bất cứ người hầu nào về ngọt ngào lẫn sầu muộn trong tình yêu. Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Mỗi khi Daphne nhìn đường cong nổi bật trên cơ thể mảnh mai của thiếu nữ, nàng lại có một cảm giác khó nói thành lời.
Hơn nữa, Semele thường chia sẻ quá nhiều.

Ví dụ như, Daphne không thích nghe Semele tưởng tượng về tương lai huy hoàng của đứa trẻ trong bụng mình. Và nàng càng không muốn biết dưới bầu trời sao nào, ngươi cha vĩ đại của Apollo đã trao nụ hôn đầu tiên cho vị công chúa trước mắt. Điều đó kích thích phần bản năng hiện đại vẫn còn sót lại trong nàng, khiến nàng muốn lập tức tìm cách báo cáo với chính quyền địa phương.

Nhưng cũng có đôi lúc, nàng thực sự đồng cảm với Semele.

"Daphne, ngươi là một người lắng nghe rất tốt, nhưng ta cũng muốn biết chuyện của ngươi. Ngươi... có người mình yêu không?"

Daphne do dự một chút, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.

"Ta có người ta ngưỡng mộ, nhưng ngài ấy không phải người yêu của ta."

Semele lập tức hít vào một hơi đầy thương cảm.

Daphne khẽ cười. Có lẽ vì trong cung điện Thebes không hề xảy ra điều bất thường, nên nàng cứ lưu lại mãi, khiến nhiều ngày liền chưa gặp được Apollo. Gánh nặng của mũi tên vàng đã chạm đến giới hạn, những lời vốn không muốn thốt ra lại lặng lẽ buột khỏi môi: "Nhưng ta không thể chắc chắn ta là gì trong mắt ngài ấy... Dù có những khoảnh khắc ta cảm nhận được ngài ấy có để tâm đến ta, ta cũng lập tức nhớ ra, ta và ngài ấy chung quy vẫn là hai thực thể hoàn toàn khác biệt."

Semele trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hỏi: "Dù là một nữ thần rừng đứng trước một vị thần linh cũng sẽ nghĩ như vậy sao?"

Daphne không chắc mình có thể đại diện cho tất cả nữ thần rừng, nàng chỉ đáp: "Ta nghĩ vậy."

Semele khoanh tay, ra dáng một quân sư già dặn, có trình tự hẳn hoi khi hỏi tiếp: "Ngài ấy không hề bày tỏ chút gì sao? Hay là, ngươi chưa từng hỏi ngài ấy nghĩ thế nào?"

Lần này, Daphne không trả lời.

Apollo nghĩ gì có lẽ chẳng quan trọng.

Dù sao thì, đến cuối cùng, nàng cũng sẽ cùng hắn vứt bỏ thứ tình cảm tự lừa dối này mà thôi.

Mà bên ngoài tẩm điện, nơi ánh trăng không thể chạm tới, trong bóng tối dày đặc, chẳng rõ từ bao giờ đã có một người lặng lẽ đứng đó.

Vị khán giả vô tình nghe được câu chuyện đêm của thiếu nữ khẽ nâng tay, lần đầu tiên nhìn ngắm bàn tay mình như thể mới nhận thức được cơ thể.

Đầu ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng, ánh sáng nhạt nhòa vây quanh như một vòng nguyệt quang của thần linh. Trong đáy mắt xanh thẳm của hắn, vầng sáng ấy lóe lên một thoáng rồi nhanh chóng tắt đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK