Ánh mắt Apollo đột nhiên thay đổi. Daphne mờ mịt, chẳng rõ mình vô tình chạm phải điều cấm kỵ nào.
"Ta đã đặt các mốc thần chú quanh khu đất trống này, đều mang dấu ấn của ta," Hắn nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, nghiêm trang tuyên bố, "Chỉ cần ngươi ở lại đây, sẽ không gặp nguy hiểm."
"Đội ơn ngài vô cùng."
Trước thái độ ngoan ngoãn của nàng, Apollo khẽ cười nhạt từ trong cổ họng, rồi lập tức quay người rời đi.
Daphne liền bước lên một bước, hắn lập tức dừng lại, quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo mang theo ý cảnh cáo.
Nàng như bị băng giá đâm vào tận cốt tủy, bản năng khiến nàng đông cứng tại chỗ, chẳng dám tiến thêm nửa bước.
Khoảng cách xa cách đầy gai nhọn ấy tựa như đã đưa họ trở về buổi gặp gỡ đầu tiên, khiến bao nỗ lực của nàng trong hai ngày qua trở thành công cốc.
Daphne nắm chặt vạt váy, cố giữ giọng bình tĩnh hỏi: "Khi nào ta có thể gặp lại ngài? Ngày mai ta có thể đến gần thần điện không?"
"Việc ngươi rời khỏi đây, hành động ra sao, gặp phải điều gì... đều là tự do của ngươi, chẳng liên quan đến ta."
Lạnh lùng buông một câu như vậy, Apollo liền đạp ánh trăng mà biến mất vào màn trời.
Daphne đứng lặng trước thạch thất một lúc, rồi lại cúi nhìn tà váy của mình, vẫn chẳng thấy có gì sai sót. Cuối cùng chỉ có thể buông vai thở dài, lặng lẽ trở về gian nhà nhỏ.
Vòng hoa vẫn nằm yên tại chỗ.
Nàng bất giác thở ra một hơi.
Nàng từng nghĩ chính vòng hoa này đã làm Apollo động lòng, vì thế hắn mới dịu dàng chút ít, thậm chí còn ban cho những người khổng lồ đá lệnh xây dựng căn nhà này. Nhưng tâm tình của thần linh còn đổi thay nhanh hơn thời tiết, mới một chớp mắt đã quay sang lãnh đạm, như thể chẳng muốn gặp nàng thêm lần nào nữa.
Rốt cuộc là vì điều gì?
Thật hoang đường.
Nhưng mặc kệ thần linh có thất thường thế nào, điều nàng phải làm vẫn phải làm.
*
Chiều hôm sau, Daphne lên đường đến thần điện Delphi.
Tốc độ thi công của những người khổng lồ đá ngoài dự liệu, chỉ trong một ngày, điện thờ trung tâm của thánh địa đã có bốn bức tường, bắt đầu lộ rõ hình dáng.
Điểm gây chú ý nhất chính là pho tượng thần sừng sững trước chính điện:
Trên bệ đá ba tầng là bức tượng cẩm thạch trắng chưa được tô màu mang diện mạo y hệt bản tôn. Apollo ngồi trên một chiếc ghế cao ba chân, sau lưng đeo cung tên, một tay cầm quyền trượng, tay kia nâng một chiếc bát rượu tế nông miệng, dưới chân có một con thiên nga ngẩng cao cổ đậu cạnh.
Người đến chiêm bái phải ngẩng đầu mới thấy rõ dung nhan con trai Leto. Đôi mắt tượng đá vẫn chưa được tô vẽ, nhưng chính hốc mắt trống rỗng lại càng tôn lên vẻ lạnh lẽo nghiêm trang, khiến lòng người bất giác sinh ra kính sợ.
Cứ như thể thần linh đang lặng lẽ dõi mắt qua viên ngọc thạch trắng, bình thản mà công chính quan sát từng tín đồ đứng trước mặt mình—không thiên vị, cũng chẳng tư tình.
"Ngươi đến đúng lúc."
Giọng Apollo bất thình lình vang lên phía sau.
Daphne đang chăm chú đánh giá mức độ hoàn thiện của bức tượng, không khỏi giật mình, vô thức đưa tay lên ngực.
Vừa quan sát tượng thần, lại vừa nhìn đến bản tôn đứng ngay trước mặt, nàng không khỏi ngây người.
Dù pho tượng có anh tuấn và sinh động đến đâu vẫn chẳng thể tái hiện trọn vẹn thần uy của một vị thần giáng thế.
Apollo mang theo một khí thế bức người, dù chỉ đứng yên cũng dễ dàng làm người khác ngạt thở trước vẻ mỹ lệ của hắn.
Khoảnh khắc ngắn ngủi nàng ngây dại trước hắn không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Apollo—trong đó có kinh diễm, cũng có thứ ngưỡng mộ tự nhiên nảy sinh.
Hắn cau mày khó chịu, nàng vội cúi đầu, "Ca tụng thần tích của ngài. Xin hỏi, ngài có điều chi dặn dò?"
Apollo bước sang bên hai bước, kín đáo kéo giãn khoảng cách giữa họ: "Ta sẽ rời khỏi Delphi vài ngày."
Hắn dừng một chút, rồi bổ sung: "Thần điện cần có các tư tế và giáo sĩ trông coi việc thờ phụng hằng ngày, ta sẽ dẫn những người phàm được tuyển chọn đến đây."
Chỉ một câu ấy cũng đủ để nàng hiểu rằng nàng không thể đi theo.
Rốt cuộc, đây là công vụ của Apollo, còn nàng cùng lắm chỉ là một người ngoại lai được hắn ban ơn, chẳng có tư cách tham dự vào chính sự của thần.
Vì vậy, Daphne liền tươi cười: "Chúc ngài thuận buồm xuôi gió."
Apollo thản nhiên đáp lại một tiếng.
Nàng lại chủ động đề nghị: "Xin cho phép ta mỗi ngày đến đây dâng hoa lên tượng thần của ngài."
Hắn vẫn duy trì khoảng cách xa cách mà gật đầu: "Được."
"Nếu có việc gì, ta có thể xướng danh ngài để cầu nguyện không?"
"Tuỳ ngươi, nhưng việc có lắng nghe hay đáp lại lời cầu nguyện hay không là do ta quyết định."
Chỉ sau một đêm, thái độ của Apollo trở nên chặt chẽ không kẽ hở, mọi lời nói, cử chỉ đều vạch rõ ranh giới và sự chênh lệch giữa họ, giống như một bức tường thành cao vời vợi không chút vết nứt.
"Khi ngài vắng mặt, có việc gì ta có thể làm không?"
Apollo không chút biểu cảm: "Không có."
Daphne suýt nữa cạn lời.
Khoảnh khắc im lặng đến ngột ngạt.
Apollo vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng nhìn nàng, như thể muốn xem nàng còn có thể gượng gạo nói thêm điều vô nghĩa gì nữa, hoặc chỉ đơn giản là chờ nàng tự biết mà rút lui.
Đây hoàn toàn khác với sự kiêu ngạo lãnh đạm ngày đầu gặp gỡ.
Daphne có thể cảm nhận rõ sự khó dễ trong thái độ của Apollo lúc này.
Trước khi rời đi, nàng đã cẩn thận thay lại bộ y phục hôm trước, để tránh việc ân tứ của Gaia lại vô tình chạm đến dây thần kinh nhạy cảm nào của Apollo.
Nhưng nàng đã làm gì sai?
Cuối cùng, Daphne miễn cưỡng nở một nụ cười: "Vậy ta sẽ cầu nguyện mỗi ngày cho ngài sớm trở về."
"Ừm."
Cuộc đối thoại cuối cùng cũng tiếp tục.
Daphne đành lặng lẽ lùi qua một bên, định ngồi lên tảng đá hôm qua để ngắm nhìn đám người khổng lồ tiếp tục xây dựng thần điện.
Nhưng không ngờ, chỗ ngồi ấy đã có người khác.
Trước kia, khi con mãng xà còn chiếm cứ Delphi, hiếm khi thấy các nữ thần suối nguồn nymphs dám đến gần khu rừng này.
Nhưng nay, tin tức mãng xà đã chết lan truyền, cộng thêm việc Apollo xây thần điện rầm rộ, đã thu hút không ít tiên nữ từ dãy Parnassus kéo đến.
Hầu hết các nàng vẫn e dè trước Apollo, ẩn mình dưới bóng cây quan sát từ xa, nhưng cũng có bốn, năm người to gan, đang ngồi ngay vị trí hôm qua của Daphne, rì rầm cười đùa.
Daphne vừa tiến lại gần, mấy nàng nymphs lập tức câm nín.
Không khí im lặng đầy bối rối—rõ ràng nàng vừa bắt gặp họ đang bàn tán về mình.
"Chị gái tóc vàng, trông chị có vẻ lạ mặt." Một nữ thần rừng với mái tóc nâu lục nhạt, dường như là người cầm đầu nhóm nhỏ này, chủ động bắt chuyện với Daphne.
"Ta đến từ Arcadia, cha ta là thần sông Ladon."
"Ồ? Arcadia sao? Cớ gì lại đi xa thế?"
Daphne liền lấy cớ mình đang tìm phương thuốc chữa trị khuyết điểm của bản thân ra kể lại một lượt. Quả nhiên, nàng nhận về một tràng than thở nửa thật nửa giả đầy tiếc nuối. Nữ thần tóc nâu lục nhạt nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đầy tò mò lộ liễu.
"Chẳng phải vừa rồi ngươi trò chuyện với con trai Leto sao? Cũng là vì chuyện này à?"
Xem ra họ không biết về mũi tên vàng của Eros.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Daphne chợt dao động.
Kiếp trước, nàng từng chứng kiến nhiều chuyện tình đầy tranh cãi của các ngôi sao và hoàng thất, cùng những cuộc chiến dư luận không hồi kết. Vì công việc, nàng thậm chí có dịp tiếp xúc với những kẻ am hiểu nội tình giới truyền thông.
Đây chính là một cơ hội tuyệt vời để tạo dư luận.
Nếu nàng nhân lúc này mà phơi bày sự thật, tin tức Daphne vô tình trúng tên của thần Ái Tình do mối hận cũ giữa Apollo và Eros chắc chắn sẽ lan truyền rất nhanh. Dù không ai dám chỉ trích thẳng mặt con trai Zeus, nhưng danh tiếng về một vị thần cung tiễn vô tình, thiếu lòng trắc ẩn cũng sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Tất nhiên, việc Apollo có bận tâm đến đánh giá của thần linh và nữ thần rừng hay không lại là chuyện khác.
Daphne nghiêng đầu liếc về phía Apollo. Giờ đây, không chỉ có những người khổng lồ đá, mà vị vương tử phàm nhân mà nàng từng gặp cũng đã đến để giúp xây dựng thần miếu, theo đúng lời hẹn. Phía sau họ là một đoàn nô lệ, cùng những chiếc xe kéo chở đầy gỗ và công cụ. Một mảng lớn những con người phàm trần quỳ sụp run rẩy dưới ánh sáng thần thánh, còn Apollo có lẽ chẳng hề để tâm đến những lời thì thầm của đám nữ thần rừng.
Thế nhưng, cuối cùng nàng lại lựa chọn một cách nói khác.
"Không, trước đó ta đã vô tình lạc vào hang ổ của con mãng xà Python. May mắn thay, nhờ ánh sáng huy hoàng của Apollo mà được cứu giúp. Việc ta lưu lại đây chỉ là..." Daphne thoáng ngập ngừng, như thể một thiếu nữ e thẹn khi bày tỏ lòng mình, "...Chỉ là để bày tỏ lòng cảm kích với ngài ấy mà thôi."
Các nữ thần rừng đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt vừa như thấu hiểu lại vừa thương cảm.
Daphne cười khổ: "Đáng tiếc là dường như chẳng có điều gì ta có thể làm cho ngài ấy cả."
"Trong số con cái của Zeus, e rằng cũng không có ai anh tuấn sánh bằng ngài ấy. Nhưng mà—" Nữ thần tóc nâu lục nhạt hạ giọng, vẫy tay ra hiệu cho Daphne đến gần hơn. "Trên đường đến Delphi, đã có rất nhiều chị em yêu thích dung mạo của ngài ấy tìm cách bắt chuyện, mời ngài ấy dừng chân tại rừng của họ để nghỉ ngơi, hoặc ít nhất là nếm thử chút mật hoa. Nhưng ngài ấy đều từ chối hết."
"Toàn bộ sao?"
"Không bỏ sót lần nào." Nàng ta lắc đầu, hạ giọng hơn nữa. "Con trai của Leto vẫn còn trẻ, có lẽ trời sinh chẳng hiểu phong tình, vậy nên ngươi cũng đừng buồn."
Một nữ thần rừng khác bĩu môi, phóng mắt lơ đễnh: "Tóc đen không thích, tóc nâu tóc đỏ cũng chẳng để tâm, xem ra tóc vàng cũng không được, không biết phải là nữ thần như thế nào mới có thể khiến ngài ấy nhìn thêm một lần nữa đây?"
Daphne chửi thầm: Nàng cũng rất muốn biết mẫu người lý tưởng của Apollo là như thế nào.
Bấy giờ, một nữ thần rừng vẫn im lặng nãy giờ dè dặt đưa ra giả thuyết: "Chị gái song sinh của ngài ấy—Artemis, cùng với con gái tôn quý của Rhea là Hestia, và nữ thần mắt xám Athena, tất cả đều đã thề nguyện giữ trinh tiết và không lập gia đình. Có khi nào ngài ấy cũng có cùng quyết định với chị gái của mình không..."
Nữ thần tóc nâu lục nhạt cười phá lên: "Làm gì có chuyện đó?"
"Đúng vậy, trên đời làm gì có vị nam thần nào lại thề giữ trinh tiết?"
Ý tưởng kỳ lạ ấy khiến cả nhóm nữ thần rừng cười rộ lên.
Daphne cũng cố nặn ra một nụ cười nhưng không lên tiếng hưởng ứng.
Có lẽ là vì đôi lời vô tình của thần linh từng nghe thoáng qua, hoặc cũng có thể là bầu không khí trêu đùa vô hại này. Chỉ cần một khoảnh khắc, nàng liền cảm giác như bản thân đã thoát ly khỏi danh phận con gái của thần sông Ladon. Cảm xúc mãnh liệt mà mũi tên vàng mang lại tựa hồ cũng rút đi hoàn toàn, nàng trở thành một người ngoài cuộc, lặng lẽ quan sát thế giới mà mình không thể hòa nhập, rồi lại càng thêm kiên định với quyết tâm của mình.
Nàng phải rời khỏi nơi này. Bằng mọi giá.
Trong khi đó, cuộc chuyện trò của các nữ thần rừng vẫn tiếp diễn.
"Vừa rồi ngài ấy hình như nhìn về phía chúng ta."
"Suỵt! Đã bảo giọng ngươi quá lớn rồi mà!"
"Ta có nói gì bất kính đâu nào."
Nữ thần tóc nâu lục nhạt thấy Daphne im lặng đã lâu, bèn thân mật khoác lấy cánh tay nàng: "Đừng buồn nữa, ở phía đông nam bên kia núi Parnassus có một chàng trai vô cùng tuấn mỹ. Hắn là con trai của thần sông Cephissus, tên gọi Narcissus. Trước đó bọn ta đã định mời hắn đến chơi một lúc, ngươi có muốn đi cùng không?"
Narcissus...? Cái tên này nghe quen quen.
Daphne lục tìm trí nhớ nghèo nàn của mình về thần thoại Hy Lạp, cuối cùng cũng ghép được Narcissus với hình tượng "kẻ yêu chính bóng mình." À, thì ra chính là chàng thiếu niên vì phải lòng hình ảnh phản chiếu của bản thân mà đau khổ đến chết, sau cùng hóa thành thủy tiên!
Thành thực mà nói, nàng cũng có chút tò mò, muốn xem thử Narcissus đẹp đến mức nào.
"Nếu không quá xa thì... Ta đã hứa sẽ dâng hoa tươi lên Apollo mỗi ngày, không thể đi quá lâu được."
Dù sao Apollo mấy ngày tới cũng không có ở đây, mà hắn lại tỏ rõ thái độ không muốn can thiệp vào hành động của nàng. Đi vòng một chút chắc không sao... đúng không?
"Đến chỗ Narcissus chỉ mất chưa đến nửa ngày thôi, đi nào, đi nào!"
Ngay khoảnh khắc ấy, đám nữ thần rừng chợt lặng ngắt. Nhưng bầu không khí lần này lại mang theo sự căng thẳng khác biệt.
Daphne điều chỉnh tâm tình, chớp mắt đầy khó hiểu rồi nhìn theo ánh mắt họ. Apollo vừa mới ra lệnh cho đám phàm nhân xong, bây giờ đang giữ vẻ mặt lạnh lùng, thẳng tiến về phía họ.
"Ui da, hay là chúng ta đi trước đi?"
"Đi đi đi!"
Những tiên nữ núi non tựa như đám trẻ tinh nghịch bị phụ huynh bắt gặp đang quậy phá, vừa cười đùa vừa vội vã đứng dậy, rút lui vào bóng râm của cây cối, tiện thể kéo theo cả Daphne.
Nàng ngỡ ngàng trong chốc lát, chưa kịp vùng ra.
"Ra đây." Apollo không bước vào trong rừng, chỉ lạnh nhạt thốt ra một câu ngắn gọn, không hề có chút cảm xúc.
Daphne chớp mắt, theo phản xạ khẽ rùng mình. Ờ... Lẽ nào hắn định xử lý từng tiên nữ một vì đã nói chuyện phiếm sau lưng mình sao? Không thể nào, phải không?
Có lẽ đã nhận ra sát khí từ Apollo, đám tiên nữ núi non ngay khi lui vào vùng cây rậm liền lập tức vận dụng thần lực trốn biệt, kể cả kẻ khi nãy còn thân mật khoác tay Daphne, nồng nhiệt mời nàng đi gặp chàng mỹ nam.
Thế này thì nàng khỏi cần tốn công lan truyền tin tức nữa, danh tiếng lạnh lùng khó gần của Apollo chắc chắn sẽ càng lan xa.
Xung quanh chìm vào tĩnh mịch, đến mức Daphne có thể nghe rõ tiếng Apollo khẽ hít vào.
Nàng bước ra khỏi bóng cây, cố gắng giữ vẻ thản nhiên: "Ngài gọi ta?"