"Ta không biết." Đáp án duy nhất mà Daphne có thể đưa ra.
Cuộc thử thách đến quá đột ngột, không để nàng chút thời gian suy xét đối sách, chỉ có thể thuận theo dòng suy nghĩ mà ứng biến tức thời: "Lý do ta không nói cho ngài, chính là vì ta biết ngài sẽ lập tức lại một lần nữa sinh lòng nghi hoặc với ta."
"Không nói cho ta..." Apollo lặp lại, khóe môi nhếch lên tựa hồ vui vẻ, nhưng trong mắt lại chẳng hề có lấy một tia ý cười. "Vậy chẳng phải là cố ý che giấu?"
Daphne tránh né ánh mắt hắn, đến khi nghe được nửa câu sau, hàng mi khẽ rung.
Hắn tiến sát nàng hơn, hơi thở thần thánh và uy nghiêm bao trùm lấy nàng, hiện diện càng thêm mãnh liệt. Với quyền năng của thần linh, ép buộc kẻ yếu làm bất cứ điều gì đều dễ như trở bàn tay, không liên quan đến ý chí—thân thể nàng không tự chủ mà run rẩy, muốn thú nhận, muốn thần phục. Nhưng áp lực nặng tựa thiên thạch đè xuống ấy chỉ duy trì trong thoáng chốc.
Apollo lập tức thu liễm khí tức, nhưng điều đó chỉ có nghĩa là hắn định dùng cách khác để tiếp tục truy vấn.
"Dionysus cũng 'vừa hay' hoàn toàn không nhắc đến chuyện này. Đó là trùng hợp chăng? Hay chính là bí mật mà nàng và hắn cùng nhau giữ kín?"
Bàn tay hắn siết chặt hơn, chưa đến mức khiến nàng đau đớn, nhưng vẫn đủ để làm nàng bất an, tựa như những đầu ngón tay đang nâng cằm nàng bất cứ lúc nào cũng có thể trượt xuống siết chặt lấy yết hầu.
"Cùng hắn lừa gạt ta, thú vị lắm sao?" Hơi thở của Apollo hóa thành những đốm bọt khí phả qua môi nàng, nhẹ tựa một nụ hôn. Thân thể cả hai đều còn nhớ rõ cảm giác ấy là gì, hắn cứng đờ một thoáng, giọng nói mang theo sự nghiến răng nghiến lợi: "Hay đó cũng là thủ đoạn của nàng nhằm chuyển dời sự chú ý của ta?"
Không thể để hắn tiếp tục đi theo lối suy nghĩ này, phải kéo về trọng tâm câu chuyện.
Daphne không còn né tránh nữa, đối diện đôi mắt lạnh lùng của thần linh mà biện hộ cho mình: "Ta không biết vì sao Eros lại ra tay trợ giúp. Có lẽ ngài ấy cảm thấy ngài có chút quan tâm đến ta, vì thế ta mới có giá trị để lợi dụng thêm một lần nữa; hoặc cũng có thể chỉ là hứng thú nhất thời của ngài ấy. Ta chẳng qua chỉ là một nữ thần, sao có thể suy đoán ý định của chư thần?"
Nàng cười tự giễu: "Ta không thể tự bào chữa, nhưng ta chưa từng vi phạm lời thề khi ấy đã thốt ra nhân danh sông Styx. Nếu không, ta tuyệt đối không thể còn đứng trước mặt ngài ngay lúc này."
"Nàng không vi phạm lời thề với sông ngầm thì sao? Một lần có thể là trùng hợp, hai lần có thể xem như hi hữu, vậy ba lần, hay nhiều hơn nữa? Không có bất cứ chứng cứ nào chỉ ra nàng và Eros có liên hệ đặc biệt, nhưng có quá nhiều chuyện hai người cùng vướng vào, mà lại chẳng hề có dấu vết liên kết rõ ràng."
Chóp mũi Apollo lướt qua tóc mai của nàng, luồn vào giữa những lọn tóc mà hít một hơi. Môi hắn khẽ động, hơi chạm vào dái tai nàng khi thốt ra từng câu từng chữ:
"Ta và Artemis đều là những thợ săn. Và mọi thợ săn đều biết, khi mắt không thấy được manh mối, nên tin vào trực giác. Bởi vì dù là dã thú hay bất kỳ sinh mệnh nào, một khi đã đi qua, không thể nào không lưu lại dấu vết."
Lời nói của hắn không ngừng được điểm xuyết bởi những động tác nhẹ tựa đùa cợt, mà cũng như truy tìm. Daphne biết là không thể, nhưng vẫn không tự chủ mà căng thẳng, vừa sợ hắn thật sự phát hiện ra thứ mùi đáng nghi nào đó trên người nàng, vừa lo rằng nếu né tránh, sẽ càng chứng thực thêm hoài nghi của hắn.
Vậy nên, nàng chỉ có thể cố gắng kiềm chế xung động nghiêng đầu né tránh, áp sát vào tường mà không nhúc nhích.
Hồi lâu, Apollo cuối cùng cũng lui ra, bằng một biểu tình khó đoán mà tuyên cáo kết luận: "Daphne, nàng đang che giấu một bí mật vô cùng to lớn."
"......"
"Dẫu ta không phải Hermes, không tinh thông việc lừa gạt như hắn, nhưng vẫn không đến mức không hiểu một số đạo lý đơn giản," Hắn khẽ nhướng khóe mắt, thanh âm có thể xem là ôn hòa, nhưng những từ ngữ được thốt ra lại khiến nàng rét lạnh, "Chẳng hạn như, không nói dối không có nghĩa là thành thật."
Daphne dồn hết sức lực mới có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
"Những kẻ nói dối vụng về mới xây nên những lâu đài trên không trung, bịa đặt những lời vô căn cứ. Nhưng những kẻ cao tay hơn..."
Ngón tay Apollo khẽ lướt qua môi nàng, ấn nhẹ, vu.ốt ve, mơn trớn—từng cử chỉ mềm mỏng tinh tế lại ẩn chứa chút oán giận— "Bọn họ sẽ lược bớt những sự thật then chốt, đảo lộn trình tự trước sau, tạo ra những câu chuyện vô lý mà thoạt nhìn lại trông như rất đáng tin."
Nàng hít sâu một hơi, mặc cho làn nước biển lạnh lẽo tràn vào mũi và cổ họng. Nhờ vào phúc lành của nữ thần biển cả, dòng nước vội vã trôi qua sẽ không khiến nàng ngạt thở, chỉ cọ xát vào niêm mạc mềm mại nơi đường hô hấp để lại cảm giác xót buốt. Chính thứ đau đớn sinh lý này mới giúp nàng duy trì tỉnh táo.
Nàng không che giấu nỗi uất ức và bất cam khi bị đối diện chất vấn.
"Nếu ngài đã định tội cho ta, vậy cần gì phải đòi hỏi ta giải thích? Dù ta có nói gì, ngài cũng sẽ không tin."
Apollo tựa như bị lời nàng đánh trúng, chợt buông tay. Hắn nhìn nàng chốc lát, rồi khẽ giọng nói: "Trái lại, ta thực sự mong mình có thể tin nàng."
Nàng nín thở, sững sờ.
"Nếu ta muốn, ta có thể dùng quyền năng cưỡng ép nàng khai ra chân tướng. Có thể là bằng áp lực, bằng uy hiếp, thậm chí bằng quyền năng phán quyết công lý."
Hắn bật cười khẽ, nghe như tự chế giễu bản thân: "Nhưng trớ trêu thay, ta lại không muốn làm vậy."
Hắn thoáng lặng người, dường như chính hắn cũng không tin vào điều mình vừa nói. Nhưng rồi hắn chấp nhận—chấp nhận sự thiên vị không thể kiểm soát của mình, cũng như thất bại mà sự ưu ái này đã chứng minh.
"Daphne, ta muốn nghe một lời giải thích đủ sức thuyết phục từ nàng."
Đứa con trai kiêu ngạo của Leto nghẹn lại, như thể vừa nuốt xuống lòng kiêu hãnh to lớn của mình.
"Nếu mục đích của nàng là đoạt lấy trái tim ta, vậy chúc mừng, nàng đã thành công rồi."
Hắn nhìn nàng, bằng ánh mắt mà ngay cả trong tưởng tượng ngông cuồng nhất, nàng cũng không thể nghĩ đến—một ánh mắt chân thành đến tận cùng.
Rồi hắn cúi đầu xuống trước nàng.
"Nàng biện bạch như vậy, ta không ngại để nàng kể thêm một câu chuyện có đầu có đuôi hợp lý. Dù cho nó vẫn cách xa sự thật, chỉ cần nàng làm thế, e rằng ta sẽ phớt lờ mọi lỗ hổng vô lý mà tin vào nó."
Thấy nàng mãi chưa lên tiếng, hắn thậm chí còn dịu dàng thúc giục: "Nói đi."
Nhưng Daphne chỉ mím môi, im lặng đối diện với hắn.
Sắc mặt Apollo lạnh dần: "Vậy thì, chúng ta chỉ có thể đối mặt với sự thật xấu xí mà thôi. Ta chưa từng trực tiếp hỏi nàng câu này, giờ là lúc thích hợp."
Bàn tay đang đặt trên má nàng siết lại thành nắm đấm.
"Daphne, cuộc gặp gỡ giữa ta và nàng thực sự là tình cờ sao?"
Một âm tiết thấp và dứt khoát vang lên: "Không."
Apollo chớp mắt, như thể bị đánh trúng. Một nhịp sau hắn mới chắc chắn mình không nghe nhầm.
Daphne ngẩng mặt, mỉm cười với hắn: "Ta không ngờ sẽ gặp phải con mãng xà, nhưng ta đến Delphi là vì ngài."
"... Theo lệnh của ai?"
Nàng lại cười: "Ngài thực sự cần ta trả lời sao?" Ngừng lại một chút, nàng bình thản nói: "Là Eros. Ngài ấy bảo ta sẽ gặp được ngài ở đó."
Phiến đá dưới tay Apollo phát ra tiếng rên rỉ bất an, khe nứt dần lộ ra, từng bọt khí nhỏ phun lên từ những vết rạn.
Hắn không thể duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài nữa, liên tục hỏi dồn ba câu: "Hắn bảo nàng làm gì? Quyến rũ ta? Khiến ta yêu nàng?"
"Phải."
"Dù điều đó có nghĩa là nàng sẽ trúng mũi tên vàng, ngoài ý muốn mà yêu ta?"
Nàng cúi mắt không đáp. Hắn coi đó như sự thừa nhận.
"Vì sao nàng lại phục vụ hắn? Nàng muốn gì?..." Giọng hắn gần như lạc đi, buộc mình nhắm mắt một thoáng để trấn tĩnh, rồi lại tiếp tục truy vấn: "Hắn hứa hẹn với nàng điều gì? Không, phải hỏi là, hắn lấy gì để ép buộc nàng giúp hắn?"
Lời này như siết chặt ngực nàng, một thứ cảm giác nóng bỏng và chua xót len lỏi từ đầu ngón chân đến tận đỉnh đầu. Giây phút đó, nàng suýt nữa đã mềm lòng với hắn.
Hắn thực sự muốn tin nàng, cố gắng tìm kiếm bất cứ lý do nào để chứng minh nàng có nỗi khổ riêng—dù đó chỉ là một tia hy vọng mong manh.
Nhưng nàng kiềm chế được.
"Ta tự nguyện." Nàng đáp.
Apollo cứng người, nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu, rồi đột ngột siết chặt vai nàng: "Hắn đã cho nàng cái gì?"
Nàng không nhìn hắn. Sự im lặng này chẳng khác nào một lời thề trung thành với Thần Ái Tình, điều đó khiến Apollo nổi giận.
Hắn bóp chặt cằm nàng, buộc nàng quay lại đối diện với mình, giọng nói sắc lạnh, các ngón tay run rẩy siết đến mức khiến nàng đau đớn: "Eros đã hứa hẹn với nàng điều gì? Hắn có thể cho nàng thứ gì mà ta không thể?"
Daphne khép mắt một thoáng rồi nói: "Thân xác này của ta nhiều nhất chỉ sống thêm mười năm nữa."
Apollo đờ người. Rõ ràng hắn không thể hiểu nàng đang nói gì.
"Cơ thể ta không bình thường. Không giống như các nữ thần khác, khi đến giới hạn, ta sẽ diệt vong như một phàm nhân. Không, có lẽ còn sớm hơn nhiều, bất kể về bề ngoài hay số năm ta đã sống trên thế gian này," Nàng bình thản như đang thuật lại câu chuyện của người khác, "Không thể sử dụng sức mạnh của suối nguồn chỉ là biểu hiện bề ngoài. Đây mới là bản chất thực sự của cơ thể ta."
Hắn thì thào như tiếng rắn lướt qua cỏ: "Không thể nào."
"Mẹ ta—đất mẹ Gaia—đã nói vậy. Ngài có thể hỏi người để xác nhận."
Apollo dường như không biết nên đối diện với nàng thế nào nữa. Ngón tay kẹp chặt lấy nàng bỗng trở nên bối rối, buông lỏng, rồi lại siết lại, lần này nhẹ nhàng vuốt dọc cánh tay nàng, như thể sợ rằng chỉ cần hắn thả tay, nàng sẽ lập tức cạn kiệt sinh mệnh mà biến mất.
"Nhưng nàng là con gái của Ladon và Gaia, vì sao lại—"
Nàng bật cười khẽ, đôi mắt cong lên nhìn hắn: "Mẹ ta không nói lý do. Ta cũng muốn biết vì sao ta nhất định phải chết."
"Cha nàng có biết chuyện này không?"
Daphne lắc đầu: "Ông ấy không biết. Ta cũng không muốn ông ấy biết."
Apollo khó khăn hỏi tiếp: "... Eros hứa ban cho nàng sự bất tử?"
Nàng lắc đầu, sửa lại: "Là tái sinh."
"Hắn định làm thế nào?"
"Ta không biết."
Apollo suýt bật cười vì giận: "Không biết cách thức, không biết có thành công hay không, thế mà nàng đã đồng ý?"
Nàng nở nụ cười dịu dàng nhưng đầy tự giễu: "Ta không còn lựa chọn nào khác. Chỉ riêng việc ngài ấy xuất hiện, với ta đã là một kỳ tích."
Hắn hít sâu một hơi, tạm thời không truy cứu chuyện Eros dự định thực hiện lời hứa bằng cách nào: "Nếu vậy, sao nàng không tìm đến các vị thần khác? Nàng không nhất thiết phải trở thành con cờ của Eros..."
Lần này, đến lượt Daphne thấy buồn cười: "Xin ngài thử nghĩ mà xem, nếu một nữ thần xa lạ bỗng dưng xuất hiện, cầu xin ngài ban cho nàng ấy chén rượu bất tử hay một ân huệ thần thánh nào đó, liệu ngài có chấp nhận không?"
Đôi mắt Apollo ánh lên một tia phức tạp.
Nàng đưa tay chạm nhẹ vào má hắn, rồi rút về rất nhanh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng không phù hợp với tình cảnh: "Vì để sinh tồn, ta quyết định lừa ngài yêu ta. Đây chính là nửa đầu của sự thật xấu xí mà ngài muốn."
Khoảnh khắc im lặng kéo dài.
Daphne thò tay vào cổ áo, kéo ra một chiếc bùa hộ mệnh bằng đất nung đeo trên sợi dây mảnh, cởi nó khỏi cổ rồi đưa cho Apollo: "Còn đây là nửa sau."
Ngay lập tức, hắn nhận ra vật nhỏ này có chứa thứ gì đó quan trọng, liền nhíu mày.
"Ngài có thể đập vỡ lớp vỏ ngoài. Nhưng nhất định phải cẩn thận, đừng chạm vào thứ bên trong."
Apollo không chần chừ, ném mạnh bùa hộ mệnh xuống đất.
Đất nung vỡ vụn, những mảnh nhỏ theo dòng nước trôi đi, để lộ lõi kim loại lạnh lẽo màu bạc. Đó là một đầu tên bằng chì.
"Eros có lẽ hy vọng rằng, sau khi ngài yêu ta, ta sẽ dùng nó để xóa bỏ tình cảm của chính mình—để hoàn thành sự báo thù mà ngài ấy mong muốn." Daphne nói với vẻ bình thản đến đáng sợ.
Tới bước này, không còn đường quay lại nữa. Lá bài tẩy đã lật ngửa, tiếp theo tất cả phụ thuộc vào... Không, phải nói là vào phản ứng của Apollo.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, giọng nói căng thẳng: "Tại sao nàng giao nó cho ta?"
"Ngài có thể dùng nó đâm vào tim ta, khiến mũi tên vàng hoàn toàn mất đi hiệu lực. Như vậy, lời hứa bảo vệ ta của ngài cũng kết thúc. Sau đó, dù là giáng xuống ta sự trừng phạt, hay để ta biến mất, ta đều chấp nhận," Nàng cắn môi, như thể đề nghị tiếp theo còn tàn nhẫn hơn, khó thốt ra hơn, "Hoặc là... dùng nó lên chính ngài, xóa đi tình cảm của ngài dành cho ta, giải thoát cho ngài."
"Nói cách khác, dùng nó thế nào, là do ngài quyết định."
Apollo lặng người nhìn nàng, rồi ngay sau đó, ánh sáng từng thoáng u ám trong mắt hắn lại lần nữa bùng cháy. Đôi mắt xanh thẳm thuần khiết ấy lấp lánh niềm vui, như một viên bảo thạch đang tan chảy trong lửa nóng, rực rỡ đến mức chỉ cần nhìn vào cũng đủ khiến người ta chìm đắm hoàn toàn.
Daphne bị ánh mắt đó dõi theo mà khó lòng hít thở. Theo bản năng, nàng lùi sang một bên, như muốn trốn khỏi vùng nước đang sôi sục quanh hắn. Nhưng hắn lập tức chắn đường, vây chặt nàng giữa chiếc bàn đá trống và chính mình.
Hắn nhìn nàng như thể lần đầu tiên thực sự thấy rõ nàng, từ đầu đến chân, từng tấc một. Giữa hai người, chỉ có ngón cái của hắn chạm vào má nàng, dịch chuyển chậm rãi mà rõ ràng, như thể đánh lừa cảm giác, khiến nàng sinh ra ảo tưởng rằng những nơi ánh mắt hắn lướt qua cũng đang được hắn dịu dàng vu.ốt ve, từng cơn run rẩy theo đó mà lan dọc xương sống.
Apollo áp sát, giọng nói gần như chạm vào thái dương nàng: "Ta đang hỏi tại sao. Vì sao nàng lại đặt con đường lui của mình vào tay ta?"
Nàng khẽ nhếch khóe môi, khàn giọng hỏi ngược lại: "Ta thật sự phải trả lời sao?"
Hắn nhìn nàng không nói. Ở khoảng cách gần đến thế, gần như không thể duy trì sự bình tĩnh.
Thế nên, Daphne đặt tay lên bàn tay đang chạm vào má mình, nghiêng đầu một chút, khẽ cọ sát vào lòng bàn tay thần linh như mèo con làm nũng. Sau đó, nàng ngước lên nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì ta yêu ngài."
Thời gian như lặng đi tựa một cơn sóng bị đóng băng.
Chưa kịp phản ứng, bỗng chân nàng rời khỏi mặt đất. Trong nháy mắt, nàng bị nhấc lên đặt lên bàn đá, đến cả một tiếng kêu kinh ngạc cũng chưa kịp bật ra thì ánh vàng lóa mắt đã tràn ngập tầm nhìn. Apollo chống hai tay hai bên người nàng, giữ chặt lấy những ngón tay đang luống cuống không biết đặt vào đâu, cúi xuống hôn nàng.
Đến khi cuối cùng cũng có thể thở lại, Daphne lại sinh ra một cảm giác thoát nạn kỳ lạ—rõ ràng chỉ là một nụ hôn, vậy mà không biết bao nhiêu lần nàng có ảo giác rằng hắn định ghì nàng xuống, nuốt chửng toàn bộ nàng.
Nhưng ngay khi vừa rời đi được nửa khoảng cách, nàng lại vô thức nghiêng người về phía hắn—một lọn tóc nàng đã mắc vào trâm cài ở vai hắn. Daphne khẽ xuýt một tiếng vì đau, nhưng lập tức bật cười. Khi ngẩng lên, nàng liền chạm phải ánh mắt xanh thẳm ánh lên ý cười tương tự.
"Để ta." Apollo nhẹ nhàng gỡ tóc nàng ra, không để đứt lấy một sợi. Hoàn thành rồi, hắn cũng chưa vội buông tay, mà quấn lọn tóc quanh đầu ngón tay, xoay một vòng rưỡi, rồi mới có chút miễn cưỡng thả ra.
"Vẫn còn một lựa chọn khác." Hắn nghiêng đầu nhìn về phía mũi tên chì đang nằm trên nền đá, rất đột ngột mà quay lại chủ đề ban nãy, "Để nó và cả Eros cùng xuống Tartarus."
Daphne nín thở, nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập gấp gáp trong lồng ng.ực mình.
"Daphne," Hắn nhìn thẳng vào nàng, chậm rãi nói, "Hãy chọn ta. Ở lại bên ta. Ta sẽ cho nàng một lần tái sinh."