• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Apollo từng nghĩ rằng, một khi đã có được Daphne, ngọn lửa thiêu đốt trong huyết quản hắn ắt sẽ tắt lịm.

Vậy nên hắn khao khát chiếm hữu nàng, khẩn cầu tình yêu của nàng khi đã chắc chắn rằng nàng cũng yêu hắn. Hắn mong mỏi được nàng chấp thuận, rồi cuối cùng, như ý nguyện, hắn đã có được nàng. Lẽ ra hắn phải an tâm—là chính hắn đã tự tay cởi bỏ dải buộc trước ngực nàng, để thiếu nữ trưởng thành giữa núi rừng và đầm lầy từ biệt nét thuần khiết hoang dã, trở thành ái nhân của thần. Giờ đây, nàng đã là của hắn, và chỉ có thể là của hắn.

Nhưng hắn đã lầm.

Ngay tại khoảnh khắc lẽ ra phải là viên mãn nhất, ảo ảnh tiên tri đáng nguyền rủa lại trỗi dậy, khiến hắn sững sờ bất động.

"Apollo?" Daphne bối rối gọi tên hắn.

Hắn chớp mắt, nhìn thấy đôi mắt long lanh của nàng, khuôn mặt nàng đỏ ửng như cánh hồng, nhưng đồng thời, hắn cũng thấy miền đại địa rộng lớn đến tuyệt vọng. Hắn điên cuồng đuổi theo một bóng người phía trước, song vĩnh viễn chẳng thể với tới. Hắn vẫn không thấy rõ toàn bộ bóng lưng, Ananke chỉ tiết lộ một góc áo tung bay, trên đó ánh bạc của hoa văn chìm lấp lánh theo từng bước chạy.

Giờ đây, hắn không chỉ biết chiếc áo nhã nhặn ấy là lễ vật của đất mẹ, mà còn hiểu rõ cảm giác mềm mại của tấm vải pha kim tuyến khi lướt qua đầu ngón tay.

Không chỉ vậy, hắn lại một lần nữa thấy bóng mờ của đôi chân ẩn dưới vạt váy. Dẫu chỉ thoáng hiện trong chớp mắt, nó cũng đủ để đôi mắt thần minh khắc sâu hình ảnh. Hắn chậm rãi đưa mắt nhìn xuống, đường nét xương nhỏ nhắn trong ảo ảnh trùng khớp hoàn toàn với hình dáng nơi tay hắn đang nắm giữ.

Tương lai chưa từng thay đổi.

Nàng vẫn sẽ rời bỏ hắn.

Ngọn lửa giận dữ vốn đã nguội đi lại bùng cháy mãnh liệt, thậm chí còn cuồng nộ hơn trước. Apollo siết chặt tay, như thể muốn bằng cách này mà nắm bắt điều mà tiên tri đã bảo là không thể chạm tới, rồi mạnh mẽ giữ chặt lấy.

Daphne tất nhiên chẳng thể hiểu cơn sóng dữ đằng sau cặp mắt Apollo đến từ đâu, đến mức nhất thời quên cả phản ứng.

Dục vọng và ôn nhu giằng xé trong hắn. Hắn biết mình không nên giận dữ với nàng. Nàng chẳng thể thấy những gì hắn thấy, không hay biết chính bản thân nàng trong tương lai sẽ làm gì, càng không có nghĩa vụ phải gánh chịu tội lỗi cho điều chưa hề xảy ra. Nhưng mặc cho lý trí bảo hắn như vậy, mặc cho hắn biết chính mình đang ngây ngốc đến nực cười, hắn vẫn không thể dập tắt đi suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại trong đầu:

Rõ ràng nàng cũng yêu hắn.

Rõ ràng nàng cũng yêu hắn, thế cớ gì lại bỏ rơi hắn?

Ngay khi ấy, Apollo lần đầu tiên nhận ra, như thể sở hữu Daphne chỉ là khởi đầu của sự dày vò chứ chẳng phải kết thúc, việc giữ gìn tình yêu của nàng cũng không hề dễ dàng như hắn tưởng.

Nhưng những trải nghiệm mới mẻ mà tình yêu mang lại chẳng dừng lại ở đó. Khi đứng từ xa nhìn Daphne chia tay Dionysus, Apollo lại phát hiện ra một điều: hắn thực sự không hề hiểu nàng.

Biểu cảm nàng dành cho đứa con của Semele, nụ cười trêu ghẹo nàng trao cho Dionysus, những động tác nhỏ đầy trầm tư khi nàng lắng nghe hắn ta—tất cả đều xa lạ đối với Apollo.

"Chỉ là... khi nàng nói chuyện với hắn, có quá nhiều biểu cảm mà ta chưa từng thấy."

Trước mặt Dionysus, Daphne trông thật thoải mái. Nàng nói năng tự nhiên, bông đùa tùy hứng, rõ ràng rất tín nhiệm hắn ta. Trái lại, khi đối diện Apollo, trước khi chạm vào hắn, thậm chí trước khi cất lời, nàng luôn chững lại một chút, như để dò xét hắn trước tiên.

Sự khác biệt này khiến Apollo không vui, nhưng không phải không thể lý giải: có lẽ Daphne sợ làm hắn phật ý, nên luôn giữ kẽ, vẫn mang theo phần nào kính sợ đối với hắn. Hoặc có lẽ, bởi nàng đã cùng Dionysus trải qua không ít gian truân, nên giữa họ có sự tín nhiệm phi thường.

Nhưng không chỉ là biểu cảm.

Điều thực sự như mũi kim châm vào lòng Apollo chính là sự thân thuộc tự nhiên giữa nàng và Dionysus. Đôi khi, Dionysus chỉ cần nói đôi câu, nàng dường như đã hiểu thấu hàm ý, như thể giữa họ có một sự đồng cảm ngầm hiểu. Điều đó là gì, Apollo không thể biết được.

Daphne rõ ràng đã mở lòng với hắn, trao đi những bí mật sâu kín nhất. Hắn đáng lẽ phải là người thân cận nhất với nàng, theo mọi nghĩa. Thế nhưng, trong khoảnh khắc này, hắn lại chỉ như một kẻ đứng ngoài cuộc, một khán giả bị gạt ra rìa. Cảm giác bất lực xa lạ này khiến Apollo vô cùng khó chịu. Và khi nghĩ sâu hơn, hắn chợt nhận ra: có quá nhiều điều về nàng mà hắn vẫn chưa biết.

Vậy nên, Apollo đột nhiên hỏi: "Nàng thích điều gì?"

Daphne ngạc nhiên im lặng một lúc lâu, ánh mắt nàng lại mang nét dò xét như đang giải mã ý đồ của hắn, rồi cuối cùng mới nở nụ cười: "Ngài đột nhiên hỏi vậy, chẳng lẽ muốn tặng ta một món quà?"

Đôi mắt Apollo lóe sáng, không hề phủ nhận.

"Biết trước quà là gì thì chẳng còn bất ngờ nữa," Nàng khoác lấy cánh tay hắn, tựa đầu vào gần, ánh mắt rạng rỡ, "Ta rất mong chờ."

Vậy thì, hắn phải tặng nàng món quà xứng đáng nhất.

*

Ngày hôm sau khi Dionysus rời đi, Thetis mời Daphne đến nói chuyện.

Vừa gặp mặt, nữ thần biển cả quan sát nàng một hồi, dường như có chút nhẹ nhõm, bèn trêu ghẹo: "Xem ra tình yêu quả thật nuôi dưỡng tâm hồn và dung nhan. Sắc mặt ngươi tốt hơn hẳn so với khi mới đến đây."

Daphne phải cố nhịn không đưa tay chạm mặt, không biết nên đáp thế nào. Nàng chẳng lẽ lại nói, mỗi khi cơ thể kiệt quệ nhưng tinh thần lại cuồng nhiệt đến mờ mịt, vị thần y dược kia đều rộng lượng mà ban xuống một trận trị liệu thần thánh quét sạch mọi mệt mỏi hay sao? Vậy nên, nàng chủ động hỏi: "Ngài gọi ta đến có chuyện gì muốn dặn dò?"

"Không cần câu nệ với ta như vậy," Thetis ra hiệu nàng ngồi xuống cùng một chiếc ghế dài, rồi nói: "Vừa rồi có vài nữ thần bảo với ta rằng, Apollo đã chặn họ lại hỏi đủ điều kỳ lạ. Hắn không có ý xấu, nhưng ta nghĩ ngươi nên biết chuyện này."

Daphne đảo mắt suy nghĩ, rồi chỉ hờ hững đáp: "Vậy sao."

Thấy vậy, Thetis không nhắc lại nữa: "Thật ra ta mời ngươi tới đây là vì ta muốn nghe thêm về chuyện trên đất liền."

Thế là Daphne kể suốt buổi chiều cho con gái của vị thần biển cổ xưa về những điều nàng từng chứng kiến trên cạn. Thetis dường như tự thấy bản thân cần duy trì vẻ nghiêm nghị trước mặt các tiên nữ biển cả, hơn nữa, do lời tiên tri mà cha mẹ nàng tránh để nàng tiếp xúc với đất liền, nên hiếm khi nàng có cơ hội đường hoàng nghe về thế giới bên ngoài đại dương. Vậy nên, khi đã cho những nàng nữ thần khác lui hết, nàng lập tức trở nên hoạt bát, nói cười không ngớt.

Thetis là một thính giả tuyệt vời. Nàng thực sự có lòng hiếu kỳ đối với mọi thứ trên đất liền, nghe chuyện gì cũng hứng thú, đôi mắt ánh lên vẻ rực rỡ, khiến người kể càng có cảm giác thành tựu. Hơn nữa, nàng dễ mến, không giống một số vị thần biển khinh miệt đất liền. Dù có chính kiến, Thetis cũng không vội vàng đưa ra phán xét đối với những điều khác xa với thế giới dưới nước. Mà ở phía bên kia, Daphne cũng mang lòng tò mò đối với mọi điều về biển cả. Vì thế, chẳng mấy chốc mà câu chuyện giữa hai nàng càng lúc càng hăng say, dường như không bao giờ có hồi kết.

Đến khi trời sắp tối, lúc phải nói lời từ biệt, Thetis vẫn chưa thỏa, bèn nắm lấy tay Daphne: "Nếu ngươi không phiền, ngày mai lại đến trò chuyện với ta nhé."

Nàng chợt khẽ nhíu mày, rồi tự sửa lời: "Không, ta quên mất, Poseidon đã mời con trai của Leto tới cung điện của hắn, theo lệ thường ta phải đi cùng."

Nhắc đến vị thần Olympia thống trị biển cả, nữ thần tóc đỏ hiếm khi bộc lộ vẻ không mấy bằng lòng.

Daphne không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nhìn nàng với ánh mắt quan tâm.

Thetis nhếch môi cười: "Ta cũng chỉ gặp Poseidon vài lần, nhưng tất cả thần linh dưới biển đều biết rằng ngài ấy hành sự tùy ý. Hơn nữa..." Nàng ngập ngừng một chút, rồi vẫn quyết định nói thẳng: "Hơn nữa, ngài ấy đa tình vô độ, đi đến đâu cũng dễ gây chuyện."

Rõ ràng nữ thần lo rằng trong số những tiên nữ theo hầu, sẽ có kẻ chẳng may lọt vào mắt xanh của Poseidon.

"Ta có thể nhắc đến chuyện này với Apollo. Nếu ngài ấy khăng khăng rằng người không cần đi cùng, thì có lẽ ngay cả chúa tể biển cả cũng không thể nói gì thêm. Như vậy, tự nhiên chẳng cần phải lo nghĩ nữa."

Thetis thoáng sững sờ, không ngờ còn có cách này. Nàng trầm ngâm một thoáng, dù vì lòng kiêu hãnh mà không lập tức gật đầu, nhưng rõ ràng rất động tâm.

"Nếu người cho phép, ta rất sẵn lòng giúp đỡ. Chỉ là ta không thể bảo đảm ngài ấy có đồng ý hay không."

"Chỉ cần nhắc đến là đủ rồi, vậy nhờ ngươi vậy."

Thetis sai một tiên nữ đưa Daphne về đến cửa cung điện nàng ở. Sau cánh cửa, ánh sáng lờ mờ hắt ra. Khi bước vào, điều đầu tiên đập vào mắt nàng là mấy chiếc rương kim loại xếp thành hàng ngay chính giữa sảnh.

Nàng vừa ngoảnh lại thì thấy Apollo không biết từ đâu xuất hiện. Hắn mặt không đổi sắc, giọng điệu cũng dửng dưng như thể những chiếc rương ấy không hề tồn tại: "Nàng và Thetis dường như rất hợp nhau."

Daphne nghi ngờ hắn cố tình đánh trống lảng, bèn chỉ vào những chiếc rương: "Còn đây là...?"

Apollo không đáp, vẻ mặt hắn như thể đang chờ nàng tự mình khám phá. Vậy nên nàng tiến đến, mở nắp chiếc rương bên phải.

Ánh vàng rực rỡ khiến nàng hoa mắt, phải giơ tay lên che. Khi khe hở giữa các ngón tay hé mở, Daphne chợt đờ người: Chén rượu, đĩa vàng, bát nông, bình dài, bình hai quai, vòng cổ, vòng tay, nhẫn... Cả rương đầy ắp vàng ngọc.

Nàng ngước nhìn Apollo: "Đây là... có ý gì?"

"Nếu không thích thì xem rương khác đi."

"..."

Chiếc rương thứ hai cũng lấp lánh rực rỡ, bên trong là đủ loại trân châu lớn nhỏ, viên nào viên nấy tròn trịa sáng bóng, có chuỗi thành vòng cổ, vòng tay, có những viên chỉ đơn thuần chất thành đống, vốc một nắm cũng đầy tay. Rương thứ ba đựng toàn bảo thạch chế tác thành trang sức, muôn màu muôn vẻ, khiến người ta hoa mắt. Rương thứ tư xếp đầy những tấm vải thêu bằng chỉ vàng bạc được bảo quản cẩn thận. Rương thứ năm chứa những bình tinh dầu quý chế từ hương liệu đắt giá. Còn rương thứ sáu thì tràn ngập hoa, những đóa kỳ hoa mọc dưới nước xen lẫn hoa khắc bằng pha lê...

Sau khoảnh khắc sững sờ ban đầu, khi đã xem hết tất cả, đầu óc Daphne trở nên trống rỗng: Apollo đây là đang làm gì? Mang bảo vật gia truyền đến khoe để thể hiện gia tài sao?

Vị thần vàng kim lặng lẽ quan sát sắc mặt nàng, môi mím chặt.

Chợt Daphne nhớ lại chuyện hôm qua, nàng khó tin mà thốt lên: "Chẳng lẽ... đây là quà tặng cho ta?"

Ánh mắt vị thần tóc vàng lấp lánh, chứng thực suy đoán của nàng.

"Ta đã hỏi ý kiến một số tiên nữ nơi này, muốn biết họ thích nhận lễ vật gì nhất. Dựa trên câu trả lời của họ, ta chuẩn bị những thứ này." Hắn khẽ nhếch môi, tự giễu mình: "Nhưng trong lúc chuẩn bị, ta đã nghĩ, sở thích của nàng có lẽ không giống họ hoàn toàn."

Thì ra chuyện Thetis nói là thế này. Daphne hoàn toàn nghẹn lời. Nàng có thích vàng bạc châu báu, y phục đẹp và hoa không? Bảo không thích là nói dối. Nhưng mà...

"Nhưng những thứ này quá quý giá..." Quá quý đến mức làm nàng thấy lạnh sống lưng.

Apollo dường như không ngờ nàng sẽ nói vậy, hắn bèn lên tiếng như để biện hộ cho chính mình: "Ta có thể cho nàng nhiều hơn nữa."

Nàng nhắm mắt lại. Cách hắn hành động làm nàng càng cảm thấy bản thân như một kẻ lừa đảo tài chính xuyên quốc gia.

"Không cần phải như vậy..." Giọng nàng khẽ khàng, "Chỉ cần là quà của ngài, ta đều sẽ rất vui."

Apollo nghiêm túc hơn, nhưng mặt hắn cứng đờ, trông lại có chút buồn bã: "Ta biết nàng thích hoa, nhưng ta không nghĩ mình có thể tặng nàng bó hoa nào đẹp hơn những bông hoa do chính tay nàng vun trồng. Nên ta chỉ có thể lấy số lượng bù đắp. Nhưng đúng như ta nghĩ, những món quà này không khiến nàng vui."

Hắn dừng lại một chút, rồi quay mặt đi, vẻ như khó khăn thừa nhận: "Ta không biết nàng thích gì."

Việc thốt ra lời này dường như là một đả kích không nhỏ đối với hắn.

Daphne kinh ngạc chớp mắt, bất đắc dĩ nói: "Suy cho cùng, vì cớ gì ngài đột nhiên nghĩ đến chuyện tặng quà cho ta?"

Apollo hỏi ngược lại: "Muốn trao đi những gì tốt đẹp nhất cho người mình yêu, muốn thỏa mãn mọi nguyện vọng của người ấy, chẳng phải là điều hiển nhiên sao?"

Sắc mặt Daphne thoáng chốc trở nên trống rỗng. Nhịp tim đập rộn ràng như dội vào màng nhĩ, nàng hoang mang nghĩ: Đây chính là thứ tình yêu từ thần linh ư? Hay đây là cách riêng của Apollo để bày tỏ tình yêu? Nếu phụ lòng một tình cảm vừa thuần khiết vừa cuồng nhiệt đến mức này, liệu sẽ phải đối diện với cơn thịnh nộ và tai họa ra sao? Điều đáng sợ nhất là, Apollo hoàn toàn không nhận ra những lời vừa thốt ra có sức chấn động kinh hoàng đến mức nào. Một khi đã thừa nhận và chấp nhận tình cảm của chính mình, hắn lại thẳng thắn và rộng lượng đến mức dị thường.

Nàng từng nghĩ rằng, việc chiếm được trái tim Apollo sẽ là phần nhẹ nhàng nhất trong nhiệm vụ mà Eros giao phó. Nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Những gì Apollo sẵn sàng trao cho nàng, dự định dâng hiến cho nàng, thật sự quá nhiều. Ấn tượng đầu tiên về hắn từng cao cao tại thượng bao nhiêu, thì dáng vẻ khẩn thiết muốn chứng minh tình yêu của mình giờ lại vụng về và kỳ quặc bấy nhiêu. Ngọn lửa thiêu đốt trong lòng hắn là thứ không cách nào che giấu. Giống như hắn luôn bị một con quái vật vô hình đuổi theo, cũng tựa như một sự níu kéo đầy tuyệt vọng.

So với điều đó, cái giá nàng phải bỏ ra dường như chẳng đáng là bao. Phần lớn tình cảm mà Apollo muốn từ nàng đã có mũi tên vàng thay nàng đáp lại. Đáp lại một nam nhân có điều kiện vượt trội, lại có tình ý mãnh liệt với mình, vốn chẳng thể xem là khó khăn.

Chỉ là, thứ gì có được quá dễ dàng, một khi vượt quá giới hạn nhất định, lại trở thành một gánh nặng.

"Ngài thật là..." Cuối cùng Daphne khẽ thở dài, bước đến trước mặt Apollo, nhón chân lên, nâng khuôn mặt hắn trong lòng bàn tay, rồi đặt một nụ hôn nhẹ, trang trọng lên khóe môi hắn. Giọng nàng thấp thoáng như tiếng gió thì thầm: "Chính suy nghĩ đó của ngài đã là món quà tuyệt vời nhất rồi."

Dù cho "Daphne" ngay từ đầu đã là một chuỗi dối trá kết thành, thì ít nhất trong khoảnh khắc này, nàng thực lòng tin như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK