• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đó không lâu, trên bức tường thành cao của Ilium, Cassandra và Athena đứng đối diện nhau. Dân chúng qua lại phía dưới, hoàn toàn không hay biết thần minh đang hiện diện ngay trước mắt họ.

"Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt." Nữ thần tóc sẫm, ánh mắt xám nhạt cất tiếng, tay trái ôm chiếc mũ trụ. Nàng nói chuyện như thể chỉ tình cờ ghé ngang, tháo mũ xuống để trò chuyện vài câu với một cố nhân.

"Quả là vậy," Cassandra trầm ngâm một thoáng rồi nói tiếp, "Trước kia ta từng đến tế tự tại đền thờ ngươi, nhưng e rằng ngươi chẳng lưu tâm đến một phàm nhân như ta."

Athena bật cười: "Không hẳn như vậy."

Cassandra thoáng khựng lại.

"Thành Troy tôn thờ ta như chủ thần, mà ngươi là con của vương tộc thành Troy. Khi ngươi lần đầu tham dự đại lễ tế tự, ta dĩ nhiên có lưu tâm. Ngay khi ấy, ta đã nhận ra — linh hồn ngươi mang một sắc thái rất khác biệt so với phàm nhân thường tình."

Đó cũng là cách Gaia từng nói về "linh hồn" của Cassandra. Đôi mắt xám của Athena mênh mang như sương biển, tưởng như có thể nhìn xuyên mọi bí mật. Có lẽ, trước mắt nữ thần trí tuệ, một linh hồn đến từ cõi khác như nàng thực sự chẳng thể giấu giếm nổi điều gì.

Cassandra không rõ Athena biết bao nhiêu về những âm mưu giữa các vị thần nguyên sơ, hay mối bất hòa giữa Apollo và Ananke. Trước lời đánh giá của Athena, nàng nhất thời chẳng biết nên đáp thế nào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Athena đã không ngăn Apollo can dự vào cuộc phân xử của Paris, lại để mặc quyền năng tiên tri chuyển giao về tay nàng — thái độ này quả thật đáng để suy ngẫm.

Qua lời Paris và Apollo, Athena là bậc thần linh mưu lược thâm sâu. Việc hôm nay nàng ấy chủ động đến gặp nàng, rất có thể là một lời chào hữu hảo.

"Ngươi có vẻ định gặp lại gia đình mình." Athena không bận tâm tới sự im lặng của Cassandra, vẫn tự nhiên tiếp lời.

"Ta cần cho họ một lời giải thích."

"Ta không định ngăn cản. Giải tỏa khúc mắc bao giờ cũng tốt hơn để người sống với ngờ vực. Nhưng ngươi đã không còn là phàm nhân. Mối quan hệ giữa ngươi và họ... sớm muộn cũng chẳng thể vẹn nguyên như trước. Cho nên, hãy để ta đưa ra vài lời khuyên."

Nữ thần dừng lại đôi chút, xác nhận Cassandra không có vẻ gì phản đối, rồi tiếp: "Cách sử dụng quyền năng tiên tri khác nhau ở từng vị thần. Nhưng nếu khéo léo, khả năng ấy sẽ đem đến ảnh hưởng to lớn. Chính vì vậy, xét đến xuất thân của ngươi, chỉ cần không đắc tội với các thần khác, sẽ rất ít ai cố tình gây khó dễ cho Troy — ít nhất là chưa đến mức hủy diệt."

"Nhưng quá ưu ái cho Troy lại không phải điều sáng suốt," Ánh mắt Athena hướng về hoàng cung Ilium, "Ta cũng không khuyến khích ngươi thường xuyên gặp lại người thân."

Cassandra cụp mắt xuống: "Bởi vì giữa thần và người là vực sâu không thể vượt qua."

"Không chỉ vậy," Athena điềm tĩnh nhìn nàng. Trong mắt nàng không có vẻ kiêu căng đặc trưng của thần linh, mà chỉ là sự điềm đạm của kẻ thấu hiểu thế sự: "Điều ấy cũng là vì họ. Lòng tham con người là vô tận. Nếu họ lầm tưởng rằng ngươi sẽ ban cho mọi điều họ mong muốn, thì một ngày kia... họ sẽ tự diệt vong."

Thấy Cassandra vẫn im lặng, Athena đợi thêm một khắc rồi nói: "Nhưng ít nhất, ngươi vẫn có thể âm thầm bảo hộ họ."

Thông tin Cassandra có thể tiết lộ rất ít. Điều cuối cùng nàng có thể nói với gia đình, chỉ là mình đã tiếp nhận quyền năng tiên tri từ tay Apollo.

Niềm vui hội ngộ chưa kịp vơi, đã phải đối mặt với trầm mặc khó nói thành lời.

Polyxena nhìn quanh nét mặt mọi người, rồi đột ngột hỏi: "Sau này... ta có thể vào đền của người để hầu thần được không?"

Cassandra ngẩn ra. Polyxena dường như thực sự sợ việc lấy chồng.

Hecuba siết lấy vai con gái út, nhẹ nhàng nhưng đầy ngụ ý ngăn nàng nói tiếp. Polyxena nuốt nước bọt, ánh mắt long lanh ánh lên đôi chút bất an.

Thấy vậy, Cassandra cúi người, gãi nhẹ cằm em gái: "Nếu sau này ngươi trưởng thành, vẫn không gặp được người khiến lòng mình rung động... tất nhiên ta sẽ đón ngươi làm tế nữ. Nhưng ngươi vẫn còn thời gian."

"Ta..." Giọng Polyxena nhỏ dần, "Ta có gặp được không? Người là thần tiên tri... chắc người biết mà."

Cassandra khẽ thở dài: "Nếu biết trước... thì còn gì là thú vị?"

Polyxena chu môi, phồng má, rồi cũng gật đầu chịu thua. Hecuba kéo nàng lại, ôm sát vào lòng.

Sau đó, như một nghi lễ đã được mặc định từ trước, Cassandra lần lượt chào tạm biệt từng người thân. Những lời từ biệt ấy đều vụn vặt, chẳng có điều gì quan trọng, nhưng từ biệt vốn là như vậy: những cái nắm tay thật chặt, cái vỗ vai, vỗ lưng, những câu nói vô tình lặp lại, tất cả để lấp đầy khoảnh khắc đợi chờ kéo dài mãi mãi... cho tới khi thời khắc cuối cùng buộc phải đến.

Người đặt dấu chấm hết là Priam: "Chúng ta cũng nên trở về thôi."

Scamandrius vô thức nhìn về phía phụ thân, ánh mắt như cầu xin được nán lại đôi chút.

"Những lúc trọng đại như lễ cưới, tang lễ... Cassandra sẽ lại xuất hiện, " Priam chạm mắt con gái, nở nụ cười hiểu rõ, nhưng đôi mày trĩu xuống vẫn hiện rõ niềm tiếc nuối, "Nếu không, thì chuyện này sẽ chẳng bao giờ kết thúc được."

Cassandra khẽ hắng giọng. Cuối cùng, nàng chỉ nói một câu: "Con sẽ luôn dõi theo mọi người."

Priam khẽ gật đầu, nhìn nàng thật lâu, rồi mới xoay người bước về phía cánh cửa.

Những người khác cũng từ từ lùi lại, quay lưng, rời đi. Người đi cuối là Hecuba.

"Cassandra... con có hạnh phúc không?"

Môi Cassandra khẽ run, rồi nàng mỉm cười: "Tất nhiên rồi."

Nhưng chẳng rõ vì sao, mắt nàng lại dâng đầy lệ.

"Mẫu thân"

Hecuba nhìn con gái, sau đó vu.ốt ve gò má nàng: "Từ nhỏ con đã khiến ta yên lòng... Nhưng ta vẫn hy vọng... con thật sự hạnh phúc."

Một cái ôm siết ngắn ngủi nhưng đầy lực. Rồi Hecuba cũng rời khỏi.

Cánh cửa đại điện khép lại phía sau bà, che khuất vạt khăn cuối cùng của hoàng hậu. Tiếng cửa khép vào khuôn như một dấu lặng — tuy nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát, báo hiệu một thời đoạn đã hoàn toàn khép lại.

Cassandra đứng yên tại chỗ, hồi lâu sau mới quay đầu nhìn sang bên.

Apollo đang lặng lẽ nhìn nàng, rồi đưa tay ra.

Nàng tựa mặt vào vai hắn, lặng lẽ hồi lâu, rồi mới khe khẽ cất lời: "Ta vẫn chưa dám nhìn về tương lai của họ. Ta... ta chưa đủ can đảm."

Apollo dịu dàng đáp: "Nếu họ chưa từng cầu khẩn một lời sấm, nàng không cần ép mình phải thấy điều đó."

Cassandra khẽ lắc đầu, má nàng khẽ cọ lên bờ vai hắn: "Sớm muộn gì, ta cũng sẽ không nhịn được mà nhìn. Athena đã khuyên ta đừng quá ưu ái thành Troy, đừng để người thân muốn gì cũng được nấy. Nhưng nếu đến cả việc bảo vệ những người ta yêu thương, cố gắng để họ sống trong an lành, ta cũng không làm được... thì bất tử để làm gì? Ta sẽ chẳng thể nào tha thứ cho chính mình."

Chưa đợi Apollo đáp lời, nàng đã tự cười khẽ, có chút giễu chính mình: "Ta vốn không còn là phàm nhân nữa. Có lẽ... không nên nghĩ như vậy."

Apollo nói, giọng không cao, nhưng kiên định: "Bảo hộ cho họ được bình an, hạnh phúc... không đồng nghĩa với việc chiều theo mọi đòi hỏi quá đáng của họ."

"Ta biết, lẽ ra ta phải cân nhắc được đâu là giới hạn. Nhưng..." Cassandra hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, mắt nhìn vào nơi xa xăm không tên: "Điều khiến ta sợ nhất... là mười năm, hai mươi năm, hay lâu hơn nữa, khi ta phải dự lễ tang của họ, cả con cháu họ. Dẫu cuộc đàm phán giữa Troy và người Achaea có thành công mỹ mãn, dù cô ta – Hesione – có thể bình an trở về, chiến tranh không nổ ra, thì Troy... sớm muộn cũng sẽ biến mất khỏi thế gian. Đến khi ấy... ta không biết lòng mình sẽ ra sao."

Giọng nàng khẽ khàng, như hòa vào gió: "Apollo... sự vĩnh cửu đối với ta... là một điều thật xa lạ."

Ngón tay Apollo ấm áp lùa qua mái tóc nàng, rồi dịu dàng vuốt dọc sống lưng, bàn tay hắn vỗ nhè nhẹ như dỗ dành một linh hồn đang chao đảo.

"Trở thành kẻ ở lại... là định mệnh mà bất tử không thể tránh khỏi." Giọng hắn rất nhẹ, nhưng như bước từng bước cẩn trọng trên nỗi đau của nàng. "Nếu nàng không muốn chọn con đường ấy... thì với ta, cũng vậy thôi."

Nàng nghẹn lại một chút, ánh mắt lướt qua hàng mi vàng óng của hắn, thì thầm: "Nhưng... chàng là vĩnh hằng."

Apollo gật đầu, bình thản: "Ta là vĩnh hằng."

Giờ đây, Apollo cũng đã dần học được... khi nào, nên dùng cách nào để chạm đến cảm xúc của nàng. Hắn cư xử như thể, vừa rồi chẳng có giây phút nào nàng gần như mất kiểm soát — chỉ đơn thuần là hắn đang xác nhận lòng mình.

Cassandra vòng tay qua cổ hắn, ôm chặt lấy hắn trong khoảnh khắc — một cái ôm mạnh mẽ, đầy chân thành: "Ta cũng vậy. Lòng ta với chàng cũng như thế."

Và rồi... chẳng rõ vì sao, cả hai đều cảm thấy đôi chút ngượng ngùng.

Vài nhịp lặng im trôi qua, Apollo là người mở lời: "Nói đến người thân... sau này nàng có thể đến Arcadia, gặp Ladon và các chị em khác của mình."

Cassandra cúi mắt, mỉm cười, hàng mi chớp nhanh che đi chút hổ thẹn vừa lướt qua ánh nhìn: "Phải. Ta... không nên khiến họ phải buồn lòng như thế."

Apollo hơi hé môi, nhưng rồi lại mím lại thành một đường thẳng.

Cái dáng vẻ muốn nói mà không dám thốt của hắn rõ ràng đến mức Cassandra nghiêng đầu, nhẹ nhàng mỉm cười: "Tất nhiên... chàng cũng phải đi cùng ta rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK