Vẻ mặt của Apollo không có bất kỳ dao động rõ rệt nào, nhưng khi hắn lặng lẽ tiến đến trước mặt hai người, Daphne vẫn vô thức căng thẳng sống lưng.
Thế nhưng, hắn không hề nhìn nàng, mà trực tiếp hướng về Hermes: "Tin tức đã được truyền đi, ngươi không còn lý do gì để nán lại Delphi."
Hermes vô tội giơ tay ra: "Nhưng cũng chẳng ai quy định ta không thể đến nơi này." Y cố ý dừng lại vài nhịp, rồi nở nụ cười đầy ý nhị: "Nơi này đâu phải là lãnh địa của ngươi, ta cũng chẳng có ý định đánh cắp thứ gì, vậy thì ta đâu có phá vỡ lời hứa với ngươi?"
Nghe vậy, sắc mặt Apollo cuối cùng cũng thoáng lộ vẻ không vui, đôi mày nhíu lại, viền đồng tử ánh lên sắc vàng sẫm, vầng sáng phía sau hắn càng trở nên rực rỡ.
Áp lực thần thánh cường đại khiến Daphne khó lòng hô hấp. Hermes thản nhiên giơ tay lên trước mặt nàng, một kết giới vô hình lập tức hiện ra, cắt đứt cảm giác đè nén tựa như tảng đá đang chèn lên lồng ng.ực.
Giống như có một chiếc kim bạc xuyên qua trán, Apollo chớp mắt một cái, dường như lúc này mới nhận ra Daphne đang ở ngay cạnh, thần khí lạnh lẽo quanh hắn trong nháy mắt tan biến.
"Nhưng ta cũng thực sự nên cáo từ rồi." Hermes đứng dậy, huýt sáo vui vẻ, lướt qua Apollo, tiện tay ném lại thứ gì đó. "Hẹn gặp lại."
Apollo vô thức đưa tay đón lấy, mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy một miếng gảy đàn lyre bằng xương thú.
Khi hắn quay đầu nhìn lại, bóng dáng vị sứ giả của chư vị thần đã biến mất từ bao giờ.
Không rõ Hermes có dụng ý gì, nhưng y quả thực đã tạo ra một cơ hội nữa để thăm dò thái độ của Apollo. Daphne cẩn trọng đề xuất: "Nếu việc ta qua lại với con trai Maia khiến ngài không vui, lần tới gặp lại ngài ấy, ta—"
"Không có." Apollo không để nàng nói tiếp, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: "Hắn tìm ngươi làm gì?"
"Hắn đến thăm ta, nói là..." Đôi mắt Daphne khẽ lóe lên, cố ý lặp lại lời của Hermes: "Hắn lo lắng ngài sẽ lại giam giữ ta như trước đây."
Apollo trầm mặc một lát, cúi mắt nhìn nàng: "Khi ta ở trên đỉnh Olympus, ngươi đã làm chuyện gì đáng để bị giam cầm sao?"
Câu hỏi rõ ràng chỉ mang tính tu từ. Hiện tại, lãnh thổ của đền thờ Delphi gần như đã hòa làm một với thần thức của Apollo, bất kỳ hành động nào của nàng cũng không thể giấu được hắn. Chỉ cần muốn, hắn có thể biết chính xác mọi thứ nàng làm ở bất kỳ thời điểm nào.
Nhưng một khi hắn đã hỏi, Daphne đương nhiên phối hợp mà lắc đầu thật mạnh.
Sắc mặt Apollo dịu lại đôi chút, ánh mắt trượt xuống cây đàn lyre mà nàng đang ôm trong lòng, giọng điệu vẫn thản nhiên: "Mục đích của hắn chỉ có vậy?"
Daphne như chợt nhớ ra điều gì, vội giấu cây đàn ra sau lưng, cúi đầu nói nhỏ: "Ta vốn định chờ luyện tập thành thạo hơn mới dâng lên ngài một khúc nhạc. Nhưng các nữ thần khác đều học rất nhanh, còn ta mãi không theo kịp họ, nên muốn nhờ Hermes chỉ điểm vài điều..."
Apollo so với thường ngày có vẻ kiên quyết hơn: "Hắn đã dạy ngươi những gì?"
Nàng lặng người, lí nhí đáp: "Hắn vừa mới bắt đầu dạy thì ngài đến rồi..."
Không gian rơi vào tĩnh lặng.
Daphne len lén quan sát sắc mặt Apollo từ dưới hàng mi. Hắn đang cúi mắt nhìn nàng, đường nét đôi môi căng thẳng để lộ tâm tình, rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn, như thể đang chờ đợi điều gì đó...
Nàng bất giác cảm thấy buồn cười.
"Ngài là thần bảo hộ của âm nhạc, nếu ngài chịu chỉ dạy—dù chỉ một hai câu—ta cũng sẽ vô cùng vinh hạnh."
Apollo kiêu hãnh gật đầu: "Được."
Daphne tìm một tảng đá gần đó ngồi xuống, ngón tay trái đặt lên dây đàn, rồi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Apollo: "Miếng gảy đàn..."
Nhưng hắn đã không còn đứng tại chỗ.
Apollo đi vòng ra phía sau nàng, cúi xuống, nghiêng người qua vai nàng để kiểm tra tư thế tay. Không nói lời nào, hắn đặt miếng gảy đàn vào lòng bàn tay phải của nàng.
Sau một thoáng dừng lại, bàn tay trái của hắn vòng qua từ phía sau, phủ lên tay nàng mà không cho phép kháng cự, dẫn dắt ngón tay nàng đặt vào đúng vị trí trên dây đàn thứ nhất và thứ ba.
"Hãy thử gảy dây."
Hơi thở của hắn lướt qua cổ nàng, không mang theo cảm giác lạnh lẽo, mà nhiều hơn là một cơn ngứa ngáy. Nàng bất giác rùng mình, ngón tay cái hơi buông lỏng, dây đàn vang lên một âm đơn đục ngầu.
"Tập trung." Giọng Apollo nghe như một người thầy nghiêm khắc không khoan nhượng. Nói rồi, ngón cái của hắn ấn lên tay nàng, cố định nó vào đúng vị trí, lòng bàn tay áp sát từ khớp đến gốc, lực đạo so với vừa nãy còn mạnh hơn.
Không giống như các cung thủ phàm nhân, tài bắn cung thần diệu của con trai Leto không phải là thành quả của năm tháng rèn luyện, bởi vậy trên khớp tay hắn không hề có vết chai. Cảm giác từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay của hắn quá mức mềm mại và khác biệt so với da thịt con người, thậm chí khiến nàng có ảo giác rằng mình đang bị một tảng cẩm thạch nóng chảy chầm chậm bao trùm, nhấn chìm, rồi nuốt chửng.
Để làm được điều đó thực sự chẳng hề khó khăn—tay hắn lớn hơn tay nàng rất nhiều, chỉ cần hơi khép lại là có thể gói trọn nắm tay nàng trong lòng bàn tay hắn.
Sự chênh lệch về vóc dáng trong tình cảnh này trở nên nguy hiểm đến mức đáng sợ, huống hồ, dòng máu đang chảy trong cơ thể nàng lúc này dường như sôi trào bởi sự gần gũi của người nàng yêu. Nhịp tim bị mê hoặc bởi mũi tên vàng của Eros quá mức ồn ào, đến mức nàng thậm chí nghi ngờ rằng Apollo có thể nghe thấy.
"Gảy dây." Hắn lặp lại.
Daphne cố gắng tập trung, nghe theo lời hắn, cầm miếng gảy đàn lướt qua dây đàn.
"Chưa đủ dứt khoát, tạp âm quá nhiều." Apollo lạnh lùng phê bình, dứt khoát nắm lấy tay phải của nàng, hướng dẫn nàng gảy ra một hợp âm hoàn hảo.
Bây giờ, tư thế này chẳng khác nào hắn đang ôm lấy nàng từ phía sau. Nhưng Apollo dường như hoàn toàn không tự nhận thức được điều đó, chỉ duy trì giọng điệu lạnh nhạt đến khó tin, không chút lơi lỏng mà chỉ ra lỗi sai của nàng, thỉnh thoảng tán thưởng ngắn gọn khi nàng tiến bộ, bàn tay kề sát bàn tay mà hướng dẫn nàng luyện tập từng hợp âm, sau đó là cách sử dụng cả hai tay để gảy đàn, cuối cùng là tấu lên những giai điệu đơn giản nhất...
Lúc ban đầu, Daphne còn có thể miễn cưỡng nhận ra những gì Apollo đang dạy, nhưng về sau, ngôn từ dần tan chảy. Lời nói của hắn khi truyền đến tai nàng chỉ còn lại những âm tiết du dương vô nghĩa. Những giác quan không thuộc về trí tuệ—xúc giác, thính giác, khứu giác—đều bị kích động đến cực hạn, đến mức khi một lọn tóc của Apollo lướt qua vành tai nàng, cơn ngứa ran nhẹ nhàng và tiếng ma sát gần như không thể nghe thấy ấy cũng phóng đại đến mức khiến tim nàng như muốn nổ tung.
Việc chỉ dạy đàn lyre vẫn tiếp tục, nhưng giờ đây, điều đó giống như một buổi độc tấu của Apollo hơn. Nàng dường như đã trở thành một phần của cây đàn, được hắn dẫn dắt, được hắn điều khiển, để rồi những khúc nhạc mỹ diệu cất lên theo ý hắn.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi tiếp cận Apollo, nàng nếm trải cảm giác hoàn toàn bị cuốn theo nhịp điệu do hắn định đoạt.
Được ở gần một nam thần có dung mạo hoàn mỹ đến thế, tim đập loạn nhịp là điều khó tránh. Huống hồ, nàng còn tự tay cầu một mũi tên vàng từ Eros. Nàng chắc chắn đôi tai mình đã đỏ bừng, nhưng Apollo vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại. Là vì hắn không nhận ra? Hay là giả vờ không thấy?
Điều đáng giận nhất chính là nàng không thể xác định được—Apollo đang cố ý tấn công nàng bằng một trò đùa tinh quái, hay chỉ đơn thuần bị bản năng của một vị thần âm nhạc cuốn theo, cố gắng cải tạo một kẻ kém cỏi về thiên phú như nàng?
Chỉ cần có thể nhìn thấy biểu cảm của hắn...
Bị sự hiếu thắng khó hiểu thúc đẩy, nàng bất chợt quay đầu lại.
Ầm—giai điệu đột ngột đứt đoạn, dây đàn rung lên tạo ra một âm thanh lạc điệu khó nghe.
Apollo gần hơn nàng tưởng.
Chóp mũi nàng suýt chạm vào hắn, đôi môi chỉ cách một đường tơ là sẽ đụng nhau. Quá gần đến mức không thể nhìn rõ biểu cảm của đối phương. Sau một nhịp ngẩn ngơ, nàng nhìn thấy hàng mi dưới của Apollo—màu sắc giống hệt mái tóc hắn—mềm mại như một hàng rào thần thánh đánh dấu ranh giới. Khi ánh mắt tiếp tục trượt lên, nàng không thể tránh né mà trượt thẳng vào đôi mắt thăm thẳm của vị thần.
Con ngươi Apollo giãn rộng đến cực hạn, chỉ còn lại một đường viền vàng kim mảnh mai.
Đôi mắt phi nhân, thuộc về một kẻ săn mồi mạnh mẽ ấy đang nhìn chằm chằm vào nàng, như thể đang chực chờ vồ lấy con mồi.
Ngay khoảnh khắc đó, nàng nhận ra mọi biểu hiện không thể kiểm soát của bản thân: khuôn mặt, đôi tai và cả cần cổ đều đỏ lựng vì dòng máu dồn lên, nhịp tim rối loạn, đôi tay mềm nhũn. Tất cả, tất cả những điều ấy, chắc chắn không thể nào lọt khỏi tầm mắt của một thực thể như hắn.
Thậm chí, nàng còn có ảo giác rằng chủ nhân của đôi mắt này có thể hoàn toàn nuốt chửng linh hồn nàng.
Cơn sợ hãi mãnh liệt dâng trào như thủy triều. Nàng muốn thoát khỏi đó, nhưng những ngón tay mạnh mẽ giữ nàng lại, dây đàn siết chặt vào đầu ngón tay nàng. Đau! Nàng hít mạnh một hơi, rùng mình.
Lông mi Apollo khẽ rung, tựa như ảo ảnh của một cánh bướm vàng đang đập cánh.
Hắn lập tức thả tay.
Chính xác hơn là, trong một chớp mắt, hắn biến mất khỏi chỗ cũ, rồi hiện ra ở khoảng cách hai bước chân.
Có một khoảnh khắc, trông hắn như thể bối rối. Nhưng ngay sau đó, cơn giận dữ tràn lên đôi mắt hắn. Hắn hừ lạnh một tiếng—không rõ là đang trách cứ ai—rồi xoay người bỏ đi, chẳng buồn liếc nhìn nàng.
Nhưng khi đi được hai bước, hắn bỗng nhiên quay lại trước mặt nàng.
Nàng vô thức co người lại, nhắm chặt mắt. Sau mi mắt khép chặt, một vầng sáng chói lòa lóe lên rồi vụt tắt.
Nàng mở mắt ra, Apollo đã không còn ở đó.
Cùng với sự biến mất của thần nhạc còn có dấu vết trầy xước trên đầu ngón tay nàng—và cả cây đàn lyre.
*
Sau hôm đó, Daphne vẫn đều đặn mang hoa đến dâng thần miếu mỗi ngày, nhưng suốt bốn ngày liền, nàng không thấy Apollo xuất hiện.
Hắn muốn giữ khoảng cách để bình tĩnh lại, điều đó dễ hiểu. Nhưng nàng không thể để hắn bình tĩnh quá lâu.
Sang ngày thứ năm, Apollo vẫn biệt tăm. Daphne dù đã ngâm mình dưới suối đến mấy lượt cũng không thể xua tan bồn chồn trong lòng, rốt cuộc quyết định hành động.
Nàng nhốt mình trong thạch thất, buông lỏng phòng tuyến tinh thần, để mặc những ý nghĩ yếu đuối mặc sức lan tràn.
Nói đơn giản, nàng muốn tái hiện lại điều kiện dẫn đến lần nảy mầm trước đây.
Đến nước này rồi, nàng cũng chẳng ngại bị gán thêm một tội danh là lợi dụng đạo đức ràng buộc.
Xây dựng bức tường ý chí thì khó, nhưng để nó sụp đổ thì lại dễ vô cùng. Tự ám thị có sức mạnh đáng sợ khi thúc đẩy những cảm xúc tiêu cực.
Nửa đêm ngày thứ sáu, Daphne bị một cơn hoảng hốt đánh thức.
Mở mắt ra, trước mắt nàng là những nhánh cây quen thuộc đang vươn mình đầy quỷ dị. Nàng bật cười—tiếng cười lạc điên dại.
Nếu đến mức này rồi mà vẫn không thể khiến hắn xuất hiện, vậy thì nàng thật sự không còn cách nào khác.
Ngay lúc đó, nàng chợt nhớ đến cảm giác khi Apollo nắm lấy tay nàng, dạy nàng chơi đàn lyre. Một giọt lệ chực chờ rơi xuống, thật hay giả, nàng cũng không rõ.
Không còn nghi ngờ gì nữa—khi đó, Apollo đã không thể khống chế khát vọng của bản thân dành cho nàng.
Nhưng hắn thà giữ vững sự cao ngạo của mình, còn hơn là cúi đầu thừa nhận rằng—dù nàng vẫn còn là một kẻ mang hiềm nghi, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi—hắn đã bị nàng hấp dẫn.
Tiếng xào xạc là âm thanh khi những cành non mọc ra của nàng ma sát với nhau, quấn quýt, giao thoa trong thì thầm. Đầu óc nàng mơ màng, cảm xúc không thể dừng lại. Nàng tức giận nghĩ: "Quả thật, ta có chút ích kỷ, động cơ không trong sáng, nhưng tình cảm chân thành của thần linh lại hiếm hoi, không thể dễ dàng ban phát đến vậy sao? Mỗi lần ta tiến lại gần một bước, ngài lại lùi về mười bước. Cần gì phải như vậy? Dù sao thì các ngài có cả thời gian vĩnh hằng để tiêu pha, thần linh trong những câu chuyện Hy Lạp mà ta biết chẳng phải lúc nào cũng yêu đương lắm người?"
Nàng không muốn yêu cầu một tình yêu vĩnh cửu ngang bằng với sự tồn tại của hắn, không mong trở thành duy nhất, càng không cần hắn vì nàng mà vĩnh viễn đau lòng. Chỉ cần một khoảnh khắc, một khoảnh khắc như một hạt cát trong biển cát vĩnh hằng của thần linh, đủ để nàng đổi lấy cơ hội tái sinh trở lại thế giới của mình.
"Apollo."
Nàng thì thầm, khó mà phân biệt đâu là nỗi đau từ việc nhớ thương đứa con của Leto, hay là sự phẫn nộ, kiêu ngạo đối với thần linh của Cassandra. Có lẽ, sự phân chia rõ ràng chẳng bao giờ tồn tại.
"Apollo."
Nàng nhắm mắt lại, nắm chặt bùa hộ mệnh bằng đất sét trước ngực, nghiến chặt hàm răng, không phát ra thêm một âm thanh nào nữa. Nếu quá mệt mỏi, nàng cũng có thể buông bỏ.
Ý nghĩ này khiến nàng bỗng nhiên cảm thấy bình tĩnh, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ bất an. Dường như chỉ trong một khoảnh khắc, ngay khi bước vào giấc mơ, nàng lại tỉnh giấc, vì cảm giác mát lạnh như dòng suối đột ngột xua tan cơn mơ màng và nóng bức đang mọc lên cùng với cành lá. Cảm giác ấy đi qua mái tóc nàng và dừng lại trên gò má.
Daphne mở mắt ra, Apollo đang đứng bên giường, quay lưng về phía cửa sổ. Biểu cảm của hắn bị bóng tối che khuất, chỉ có ánh sáng mờ mờ của con ngươi vẫn có thể nhận ra màu xanh dương trong đôi mắt.
"Ngươi đã gọi tên ta." Hắn nói.
Nàng mở miệng, nhưng không thốt ra được lời nào. Nàng cảm thấy mình như đạt được điều mình muốn, nhưng lại không hề cảm thấy vui mừng.
"Ngủ đi."
Một khoảnh khắc dài ngừng lại, đôi mắt hắn dán chặt vào nàng.
"Ta sẽ ở đây."
*
Lần "nảy mầm" thứ hai được kiểm soát ngay khi dấu hiệu mới bắt đầu xuất hiện. Ngày hôm sau, trong tóc Daphne hầu như không còn thấy dấu vết của những cành cây nữa. Khi nàng hoàn toàn tỉnh dậy, Apollo đã không còn ở đó, nhưng nàng cảm thấy mơ hồ rằng cho đến khi mặt trời mọc, hắn đã thực hiện lời hứa, ở lại bên nàng. Tuy vậy, điều đó chỉ giới hạn trong việc ở cùng một không gian, nắm tay hay những lời nói dịu dàng như trong tưởng tượng của nàng thì không hề có.
Daphne cố gắng không hồi tưởng lại những ý nghĩ cực đoan khi tâm trạng mất kiểm soát. Dù sao đi nữa, nàng cũng xem như đã đạt được mục đích.
Nhưng khi cơn sóng cảm xúc rút đi, nó vẫn để lại trên bãi cát vài vỏ sò. Nhìn lại bản thân những ngày qua, khi chờ đợi Apollo xuất hiện, nàng nhận ra trạng thái của mình có phần bất ổn. Nàng quá nóng vội mong mỏi mối quan hệ với Apollo tiến xa hơn, đến mức tự phá vỡ nhịp độ của chính mình. Nàng không muốn truy cứu nguyên do. Hơn nữa, tiết trời mỗi ngày một oi ả và khô cằn, thế nên nàng quyết định thưa bớt, chỉ dâng hoa mỗi hai ngày một lần, thời gian còn lại thì cùng các tiên nữ và những người khổng lồ đá rong chơi nơi núi rừng.
Thế nhưng dạo này, nàng lại thường xuyên tình cờ gặp Apollo.
Hôm qua, là dưới tán cây bên dòng suối vào buổi trưa. Hôm kia, là trên đường dâng hoa vào sáng sớm. Trước đó nữa, là trước căn nhà đá lúc hoàng hôn buông xuống. Mỗi lần hắn xuất hiện đều có một lý do hết sức tự nhiên và đầy đủ, chỉ nói đôi ba câu rồi rời đi, vậy mà lần nào cũng để lại cho nàng cảm giác bâng khuâng, như thể hắn còn điều gì muốn nói nhưng lại ngập ngừng không thốt ra.
Hôm nay, họ chạm mặt nhau nơi khu rừng sâu lưng chừng núi.
Đúng vào mùa lứa trái đầu tiên của mùa hạ chín rộ. Những người khổng lồ đá dẫn Daphne đến một gốc cây sung cổ thụ, trên vách núi gần đó còn có những khóm hồng dại tím nhạt vươn mình bám chặt lấy đá. Có hoa, có quả, cảnh sắc như một bức tranh hoàn mỹ.
Những người khổng lồ đá là những bạn đồng hành hợp ý nhất của nàng, họ biết rõ sở thích của nàng.
Các bầy tôi của thần núi am hiểu từng tấc đất nơi đây, biết chỗ nào vừa bừng nở loài hoa quý hiếm, nơi nào những cây cổ thụ trĩu cành kết trái, chỗ nào có thác nước hay hang động ẩn giấu những điều kỳ thú giữa núi non trập trùng. Dù không thể cất lời, nhưng vì đã bên nhau quá lâu, Daphne không chỉ có thể phân biệt từng người khổng lồ đá, mà còn dần hiểu được suy nghĩ và ý định của họ qua những cử chỉ và khoảng dừng trong hành động.
Những khoảng thời gian bên họ là lúc nàng thấy nhẹ nhõm nhất ở Delphi.
Với Daphne – người luôn bện vòng hoa cho họ và chăm sóc những mảng rêu xanh phủ trên cơ thể họ – những người khổng lồ đá chưa bao giờ keo kiệt trong việc bày tỏ lòng tốt. Vậy nên, trong cánh rừng gần Delphi, người ta thường thấy các bầy tôi của thần núi chầm chậm lang thang, trên bờ vai hay trong lòng bàn tay họncó một tiên nữ tóc vàng đang mỉm cười.
Ăn xong hai quả sung, Daphne ngồi trên một cành cây rắn chắc, đôi tay khéo léo đan những chuỗi vòng hoa tầng tầng lớp lớp từ dây hồng dại cho hai người khổng lồ đá đi cùng. Gần đây, nàng không còn thỏa mãn với việc chỉ kết vòng hoa đội đầu nữa, mà bắt đầu thử nghiệm những cách trang trí khác để điểm tô cho họ. Đung đưa đôi chân, nàng hoàn thành thêm một chiếc vòng, rồi cúi xuống, định quàng nó lên cổ người khổng lồ đang đứng gần tán cây.
Bỗng nhiên, người khổng lồ khẽ xoay mình, ngoảnh lại nhìn về phía sau.
Dáng hình Apollo hiện ra trong tầm mắt, tay hắn cầm cây cung bạc. Hai con chó săn lớn lặng lẽ bám theo từng bước chân chủ nhân, miệng ngoạm chặt hai con thỏ rừng đã tắt thở. Cũng như chị gái Artemis, Apollo yêu thích săn bắn, có vẻ như vị thần của cung bạc đã tình cờ đi ngang nơi này khi đang đi săn.
"Ngươi làm gì ở đây?" Apollo cất lời, ánh mắt lướt qua những quả sung chín rụng dưới đất, rồi dừng lại trên những chuỗi vòng hoa đeo trên cổ các người khổng lồ. Đáp án đã quá rõ ràng.
Daphne giơ tay khẽ chạm vào một quả sung tím sẫm đang rủ xuống từ cành cây trên đầu mình, chậm rãi nói: "Sung của cây cổ thụ này ngọt lắm. Ngài có muốn thử không?"
"Không cần."
Các nữ thần có thể dùng hoa quả để tiêu khiển, nhưng thần linh thì hiếm khi động đến thứ gì khác ngoài cao lương mỹ vị, rượu mật và rượu tiên.
Khoảnh khắc im lặng trôi qua. Những người khổng lồ đá vẫn đứng yên bên cạnh, lặng lẽ như mọi khi.
Apollo mím môi, cài cây cung ra sau lưng, rồi nhìn nàng, nói: "Xuống đi. Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Daphne chống tay lên nhánh cây, nghiêng đầu một chút, bỗng nảy ra ý nghĩ kỳ lạ, liền hỏi: "Nếu ta nhảy xuống thẳng từ đây, ngài có đỡ ta không?"
Hắn khẽ nhướng mày, nhưng thay vì trả lời, chỉ quay sang ra lệnh cho người khổng lồ đá: "Đỡ nàng xuống."
Daphne bĩu môi đầy thất vọng, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhảy xuống lòng bàn tay người khổng lồ, thành thạo đáp xuống mặt đất: "Ngài có gì muốn dặn dò?"
"Ta cần phải đến Thebes một chuyến, liên quan đến lời tiên tri đầu tiên mà ta đã phán."
Apollo đột ngột ngừng lời, biểu cảm lại mang theo nét mâu thuẫn giữa do dự và bực bội mà nàng đã thấy nhiều lần mấy ngày nay.
Daphne không vòng vo, hỏi thẳng: "Khi nào ngài sẽ trở về?"
Dường như chính câu hỏi của nàng lại khiến hắn lập tức đưa ra quyết định. Apollo nhìn nàng, chậm rãi nói: "Ta có thể cho phép ngươi đi cùng."