Nghỉ ngơi thêm một hai ngày, chuẩn bị đầy đủ hành lý cần thiết, đám Tịnh Kỳ mới lên đường về kinh thành Đại thân vương không an tâm, muốn cử nhiều người theo bảo vệ Thần Phong nhưng Tịnh Kỳ cản lại Không thể vì quá lo cho an toàn tạm thời mà quên đi mối lo lâu dài
Càng đi đông người càng dễ lộ tin tức, gây bất lợi cho quân ta Phải an tĩnh mà tới kinh thành, lúc đó trong ngoài kết hợp mới có thể giành phần thắng Bởi vì thân phận của Thần Phong, người trong cuộc biết nhưng chưa có bất cứ chứng cớ gì để khiến người ngoài cuộc tâm phục khẩu phục Vậy nên trước khi nắm chắc phần thắng trong tay, phải hành sự cẩn trọng
Tịnh Kỳ tự tay may y phục cho Thần Phong và Linh Hoa bằng loại vải của Giang Nam Khỏi phải nói cũng biết Thần Phong mặc y phục kiểu nào cũng vô cùng tiêu sái Cái đáng nói là Linh Hoa vóc người quyến rũ, mặc y phục rộng rãi của Trung Tây đã thấy rõ, y phục nữ nhân mềm mại, lộng lẫy, ôm eo càng làm nổi bật hơn Thích thú ngắm nghía bản thân trong gương, xoay qua xoay lại vài vòng, vô cùng xinh đẹp
Linh Hoa chạy tới chỗ Thần Phong đang đấu vật tay với Lục Lang:
- Thần Phong, đệ nhìn xem có đẹp không?- Sau khi bị Thần Phong lạnh nhạt, Linh Hoa không dám gọi hắn là Phong Nhi nữa
- Y phục đẹp đấy- Phong trả lời mà không thèm ngước mắt lên nhìn
- Đệ đã nhìn đâu- Linh Hoa phụng phịu, chạy qua chạy lại để thu hút sự chú ý của hắn
Thấy phiền phức quá, Lục Lang liếc ánh mắt sắc lẹm rồi buông một chữ:
- Xấu!
Sét đánh ngang tai, Linh Hoa mở to mắt rồi ấm ức khóc, quay qua nhõng nhẽo với Tịnh Kỳ:
- Tịnh Kỳ, bọn họ đều không quan tâm ta Còn chê ta xấu
- Không cần bọn họ quan tâm, tới nơi đông người nhất định sẽ có người khen tỉ xinh đẹp- Tịnh Kỳ ung dung mang đồ xếp gọn gàng Trời ơi đám con nít các người còn có thời gian chơi đùa, để bổn tiểu thư thu dọn bở hơi tai
Tịnh Kỳ không có ý định trở về kinh thành ngay, sợ rút dây động rừng Suy tính kỹ liền quyết định về Giang Nam, cũng tiện liên lạc với phụ thân cùng bàn chuyện
Chuyến này trở về còn vất vả hơn cả lúc Tịnh Kỳ từ kinh thành tới Bởi vì bọn họ lo sợ chỉ cần bước chân ra khỏi lãnh thổ Trung Tây đã có bao nhiêu tai mắt của các phe phái nhòm ngó Vậy nên phải chọn những đường rừng núi hiểm trở, trèo đèo lội suối Cổ nhân từng dạy: đi đường núi gặp hổ còn không nguy bằng đi đường bằng phẳng mà gặp kẻ gian Tịnh Kỳ chính là muốn phòng hậu họa này
Những ngày đầu lên đường còn trò chuyện vui vẻ, càng đi càng mệt mỏi nên ai nấy dần trở nên im lặng hơn Giữ sức để còn băng rừng, ai hơi đâu nói chuyện tầm phào Linh Hoa luôn cảm thấy bản thân là vật cản đường của mọi người Bởi vì những lúc đi đường khó khăn, đều là những người khác trợ giúp, đến cả Tịnh Kỳ nhỏ tuổi, nhỏ người cũng không cần ai hỗ trợ mà vượt đường dài vô cùng thành thạo, nghĩ bản thân mà hổ thẹn
Vậy nên những lúc dựng trại nghỉ ngơi, nàng ta luôn cố gắng giúp đỡ tìm kiếm, chuẩn bị đồ ăn, cũng luôn vui vẻ pha trò giúp mọi người thoải mái Tay chân vụng về lại bộp chộp nên Tịnh Kỳ không dám giao cho nàng ta nhiều việc, những lúc nàng ta đi kiếm thức ăn hay đi làm nhiệm vụ một mình đều cử Lục Lang lén lút quan sát, bảo vệ
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn