Sau khi cùng toàn quân dùng bữa tối, Tịnh Kỳ lẳng lặng về lều riêng Trước mặt mọi người thì cười nói vui vẻ nhưng thực ra trong lòng nàng rất bất an, rất lo sợ
Mở rương lấy ra đoạn tóc dài cắt đi ngày lên đường đã được tết gọn gàng, Tịnh Kỳ cứ cầm trong tay ngắm nhìn mãi rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay
"Mẫu thân, Vĩ Kỳ, con nhớ mọi người quá Tới lúc con có thể bình an trở về, không biết liệu mẫu thân có đau lòng khi nhìn thấy mái tóc ngắn, khô đỏ vì nắng cháy, khi thấy làn da thô ráp, chai sạn Con sợ lắm, khi thấy nét đau buồn trên mắt người Con càng sợ hơn khi nghĩ tới việc không thể trở về gặp người nữa"
Lục Ngọc Thành khẽ vén cửa lều, nhẹ nhàng tiến tới chỗ Tịnh Kỳ Quỳ xuống bên giường rơm, lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi nàng, nhìn nắm tóc Tịnh Kỳ giữ chặt trong tay mà không kìm được lòng
- Tịnh Nhi, muội chịu khổ nhiều rồi
Tịnh Kỳ choàng tỉnh, ngồi bật dậy vơ lấy kiếm như một phản xạ quen thuộc khi sống nơi chiến trường Thấy khuôn mặt của đại ca liền dịu xuống, quẳng kiếm sang một bên:
- Đại ca, đã muộn rồi Thức khuya sẽ không tốt cho vết thương của huynh- Tịnh Kỳ khẽ chạm vào cánh tay Ngọc Thành
Cánh tay phải của hắn đã bị thương nặng trong trận chiến trước, may mắn là giữ lại được nhưng không thể luyện kiếm được nữa Đối với những kẻ khác, cánh tay tàn không khác gì trở thành một phế nhân Nhưng thân là nam nhân Lục gia, không có quyền bỏ cuộc Hắn vẫn nỗ lực luyện kiếm tay trái, dù biết khả năng hồi phục như trước không nhiều
- Tịnh Nhi, hay là muội quay trở về trước đi hoàng thượng cũng sẽ không trách tội muội đâu
- Đại ca, huynh nói gì vậy? - Tịnh Kỳ sững người - Huynh là người chín chắn nhất trong các huynh muội chúng ta, sao huynh có thể nói ra lời hồ đồ như thế?
- Từ khi cánh tay này của ta không còn cảm giác, ta luôn lo sợ một ngày không thể bảo hộ được cho muội nữa Muội là nữ nhân, đừng để tuổi xuân chôn vùi nơi chiến trường khốc liệt này mới phải
Tịnh Kỳ nhìn ra được nỗi lo sợ của Ngọc Thành, vội vàng ôm lấy cánh tay đại ca, nhẹ giọng:
- Đại ca, đừng lo cho muội Có thể đại ca không tin, nhưng cái mạng này của Tịnh Nhi rất lỳ lợm, không dễ dàng mất đi đâu Huynh đừng lo nghĩ gì cả, chỉ cần chuyên tâm an dưỡng, luyện tập thôi
Lục Ngọc Thành không nói gì nữa, biết là dù có khuyên nhủ thế nào cũng không thể làm cho tiểu muội cứng đầu thay đổi suy nghĩ Đành phải cùng nhau ngẩng đầu mà đối diện với khó khăn trước mắt
Bất giác hắn đứng dậy, ngồi lên bên cạnh Tịnh Kỳ, khẽ vuốt lên mái tóc khô xơ xác
- Tịnh Nhi đừng buồn, đối với chúng ta, mái tóc này của muội là đẹp nhất, quý giá nhất Có muốn đại ca hát muội nghe một khúc cho dễ ngủ không nào?
Tịnh Kỳ mỉm cười, mở rương cất bó tóc đi, ngoan ngoãn nằm xuống, nắm lấy bàn tay to lớn của Ngọc Thành
- Đại ca hát đi, muội nghe
Lục Ngọc Thành bắt đầu cất tiếng hát Hắn hát không hay, cũng không biết nhiều bài nên rất ít khi hát cho người khác nghe, những bài hắn thuộc đều là do nghe Tịnh Kỳ ca cho mọi người cùng nghe Tiểu muội muội của hắn lúc nào cũng vì nghĩ cho người khác mà cất tiếng, lại chẳng có ai vì muội mà đáp lại Vậy nên dù hát có dở, hắn vẫn muốn dùng những lời lẽ vụng về để vỗ về, an ủi Tịnh Kỳ
Tiếng hát nhỏ, trầm trầm, nhẹ nhàng xuyên qua tấm mành che trước lều, đọng lại trên ngọn lửa đêm, gửi nỗi nhớ về quê hương xa xôi Tiếng hát vỗ về Tịnh Kỳ bé nhỏ kiên cường, buông bỏ suy nghĩ mông lung mà an tĩnh mơ một giấc mộng lành
Lục đại nguyên soái đứng bên ngoài lều, khẽ lau giọt nước mắt hiếm hoi vừa rời mi, ngồi gục xuống lắng nghe bài hát ru Nhìn lên bầu trời u ám đầy mây đen, sợ là những ngày sau này còn vất vả hơn nữa
------------------------------------------------------
Nghe phải một bản nhạc buồn nên tâm trạng cũng buồn theo
Dù sao thì ra trận trở về cũng không thể trắng trẻo, xinh xắn như trước mà phải không?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn