Bạch Thần Phong và Liễu Ngọc Đan đón tiếp mấy vị sứ thần cuối cùng Nốt hôm nay là xong việc rồi!
Mọi người đang vui vẻ trò chuyện, thưởng thức ca vũ, đột nhiên Thần Lãng đẩy cửa bước vào, lại gần thì thầm với Thần Phong vài câu Nghe xong, hắn tối sầm mặt lại, vội vàng đứng dậy bỏ đi
Liễu Ngọc Đan ngớ người, rõ ràng đang nói cười vui vẻ kia mà, có việc gì khiến hắn đi vội vã thế? Ngoắc ngoắc Thần Lãng lại gần, khẽ hỏi:
- Ngươi nói gì với hắn thế?
- Thế tử sẽ sớm biết thôi- Thần Lãng trả lời như không Định quay người bỏ đi
Liễu Ngọc Đan xưa nay được chiều chuộc quen, hắn hỏi gì cũng sẽ có người trả lời Bạch Thần Lãng này năm lần bảy lượt không để hắn vào mắt, hỏi cũng không thèm trả lời "Ngươi nghĩ là bổn thế tử thích ngươi là ngươi được phép tỏ thái độ khinh khỉnh thế đấy hả? Ta cho ngươi biết tay!"
Hắn với tay kéo giật Thần Lãng lại, cười nói với các vị sứ thần:
- Thái tử Đại Ninh bận trăm công nghìn việc, các vị không phiền để tiểu vương gia đây thay mặt tiếp đón chứ
- Ồ ồ, vương gia thật là tuổi trẻ tài cao Còn nhỏ tuổi như vậy đã có thể giúp biểu ca-
- Các vị chớ hiểu lầm, ta mới là biểu ca của Thái tử Tuổi tác không nhiều nhưng ta còn lớn tuổi hơn ngài ấy- Thần Lãng lạnh lùng cắt lời mấy vị sứ thần kia Đừng tưởng hắn trông nhỏ người mà tuổi cũng nhỏ chứ
Rốt cục thì dù có khó chịu ra mặt, Bạch Thần Lãng vẫn phải ngồi đó uống rượu, trò chuyện với khách quý, lấp chỗ trống mà Thần Phong bỏ lại Hắn tặc lưỡi tự nhủ: thôi vậy, biết cảnh này chắc phụ thân cũng vui lòng Sau khi xong việc ở đây, hắn cũng sẽ tới Lục phủ một chuyến, xem xem Lục Tịnh Kỳ có chuyện gì mà tự dưng lại bỏ đi như thế
Lại nói Thần Phong sau khi xuất cung, ngay lập tức phi ngựa tới Lục phủ Tâm trí hắn không còn gì khác ngoài những suy nghĩ mông lung Hắn tự hỏi bản thân hắn có gì không tốt, hắn đã làm sai điều gì khiến nàng nhất quyết rời xa hắn như thế
Không đợi gia nhân vào bẩm báo, Thần Phong nhảy xuống ngựa đã nhanh chóng tới thư phòng mà Tịnh Kỳ hay luyện viết Lục phủ bấy giờ chỉ có Tam phu nhân đang thảnh thơi chăm sóc chậu lan quân tử trong hoa viên Thâm tâm người mẹ không an tĩnh như vẻ bề ngoài Nhất là khi nha hoàn báo tin Thái tử tới phủ, lòng bà lại gợn cảm giác không yên
Ngày Tịnh Kỳ lên đường, con bé cười rất rạng rỡ Tựa như nụ cười ấy vẫn vương vấn trong ánh nắng cuối ngày còn sót lại Tựa như những nỗi lo lắng, băn khoăn đã được để lại hết, cất kín trong phong thư để trên bàn kia
Tam phu nhân khẽ thở dài, dặn dò kẻ dưới:
- Các ngươi đừng làm phiền Thái tử Cứ để ngài ấy tự tìm kiếm cái mà ngài ấy cần
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn