Về thân thế của hai vị khách không mời mà đến kia, không cần nói thì Tịnh Kỳ và cậu Vũ Minh cũng đoán ra được Tịnh Kỳ ngồi cười khẩy Hai kẻ dương dương tự đắc này, tự cho là tài giỏi, lại không dám đi một mình, chả hiểu có cái ma lực gì mà thu được cả Hắc sát Trong khi trước đây Hắc sát là để bảo vệ hoàng thất? Vì sao hoàng đế dễ dàng giao cho chúng? Hơn nữa lại là với cái lai lịch ấy Rõ ràng là một phe khác
Hừ, đã mang theo cả Hắc sát để bảo vệ an toàn lại còn tự khoe ra, một tiếng gọi, hai tiếng gọi, lại còn ăn mặc lòe loẹt Mặc dù ta chưa trông thấy nhưng nghe kể lại cũng mường tượng ra được Không biết là do quá tự tin hay do ngu ngốc nữa
Về tên tiểu tử kia, miếng ngọc bội trên người hắn có khắc hoa văn của phủ thất vương Mà thất vương chỉ có một nam hài Hờ, người hiểu biết chút ít là cũng đủ rõ nó là con ai
Rõ ràng đi tìm Lục gia là việc nguy hiểm, lại còn mang miếng ngọc to tổ bố thế theo, gan to hay não teo hở trời
Hàn Vũ Minh ngắt đứt mạch suy nghĩ của Tịnh Kỳ
- Thế còn nữ tử kia?
- Nghe tiểu nhị kể thì tên kia gọi là Mỹ Liên, lẽ nào là Lâm Mỹ Liên, mỹ nhân đệ nhất kinh thành, ái nữ Lâm gia?
- Lâm gia chẳng phải
- Là người bên phe tứ vương
Chà, nàng này bỏ nhà theo trai à Mà ta mặc kệ Ta phải xuống xin lỗi khách quan trước đã Sau đó về nhà tiếp hai đứa kia
Hai đứa mắc dịch, ta mà mất khách thì hai đứa bây đừng hòng toàn mạng rời Giang Nam
Tịnh Kỳ thay y phục màu ngọc bích đơn giản, nhã nhặn, tóc búi nhẹ gọn gàng, tao nhã bước xuống lầu
Dưới lầu, mọi người đàn bàn tán về vụ việc ầm ĩ vừa nãy Thấy Các chủ bước xuống liền im bặt
- Chà, quả nhiên là tài nữ Giang Nam
- Thật là tao nhã
- Đúng vậy, chẳng cần phải mặc y phục quá lộng lẫy
Các vị khách quan à, cái vị tài nữ thanh nhã kia không phải là bản chất thật của Các chủ đây đâu
Quang Minh các chủ là một kẻ cứng đầu và thích dùng giọng điệu mỉa mai, trào phúng để bình phẩm về những kẻ mà nàng ghét cơ
Dáng vẻ tao nhã này chỉ giống như một phản xạ tự nhiên được rèn luyện từng ngày, từng ngày, bất giác thể hiện ra ngoài khi đứng trước đám đông Một thứ vũ khí thể hiện sự kiêu hãnh
Tịnh Kỳ nhẹ nhàng lên tiếng
- Các vị, đã để mọi người một phen kinh sợ Ta đích thân tới đây tạ lỗi, mong các vị lượng thứ
- Các chủ, người không cần khách khí
- Quang Minh các còn thiếu sót, vẫn còn cần các vị chiếu cố nhiều hơn - Lời nói trở nên đanh thép - Ta đảm bảo với các vị, từ nay trở đi, kẻ nào dám làm loạn ở Quang Minh các, Ưng Liệp đoàn chưa thể ứng phó, ta sẽ tận tayném kẻ đó ra ngoài
- Hay, hay lắm - tất cả mọi người đều đứng lên tán thưởng
Đây chính là sự khác biệt của Lục Tịnh Kỳ với những nữ nhân khác Nàng không trưng diện cầu kỳ nhưng luôn xuất hiện với dáng vẻ vô cùng hoàn hảo Nàng không ngang tàng, sôi nổi mà luôn trầm tĩnh, không thích tự cao nhưng không để kẻ nào chạm tới lòng tự trọng của bản thân Một người biết suy nghĩ, có toan tính, hành động khôn ngoan Thể hiện quá nhiều sẽ chỉ thêm kẻ địch
Ít nhất đây chính là cách mà Tịnh Kỳ nghĩ ra để sống tốt cuộc đời nữ phụ
Dần dần nàng cũng chẳng sợ nữ chính nữa, chẳng sao phải tránh né nàng ta Ngươi cứ ân ân ái ái với nam chính của ngươi, ta đi đường của ta Nhưng đừng để ta thấy được điểm yếu chết người của ngươi Ta luôn là một kẻ săn tin yêu nghề mà, ai biết được ta sẽ làm gì chứ
----------------------------
Hehe sáng mai Be được nghỉ nên nếu các bạn chờ đợi được thì đêm nãy Be sẽ thêm 1 chương nữa nhé
À còn nữa, spoil xíu: Lâm Mỹ Liên kia là người vô cùng quen
Cùng đoán xem là ai nào
Thương yêu các bạn nhiều
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn