Sau nhiều ngày hành quân, Tịnh Kỳ chính thức đặt chân tới Nam ải Lục Đại nguyên soái cùng hai vị ca ca đích thân ra đón, không nói một lời nào mà ôm chầm lấy đứa con, đứa em gái nhỏ Mãnh tướng không rơi lệ, bọn họ cứ đứng im lặng như thế qua cơn xúc động
- Phụ thân, Tịnh Kỳ phụ sự tin tưởng của mọi người rồi
- Không, Tịnh Nhi ngoan Con đã tận tâm rồi, đừng tự trách bản thân nữa
Nghe được lời này của cha, bao nhiêu nỗi buồn chất chứa trong lòng Tịnh Kỳ trào ra, nàng òa khóc như một đứa trẻ Biết bao nhiêu suy tính, bao nhiêu bước chân, tới lúc gần chạm vào vạch đích rồi lại ngã ngựa Đau đớn, thất vọng, đến một cách bất ngờ, khiến nàng rơi vào tuyệt vọng Cha ơi, cuối cùng lại quay về vị trí ban đầu, chúng ta cùng nhau bước tiếp vậy
Sau khi tiếp chỉ, Lục đại nguyên soái nhanh chóng bố trí lại quân đội, lệnh cho toàn quân chuẩn bị lên đường viễn chinh Tịnh Kỳ được phụ thân động viên, khuyên về lều nghỉ ngơi trước, lấy sức đối mặt với những ngày tháng khắc nghiệt sau này
Nằm mãi mà không ngủ nổi, cứ suy nghĩ miên man, Tinh Kỳ định trở dậy thì đại ca Lục Ngọc Thành bước vào Vị đại ca này lớn hơn Tịnh Kỳ những mười tuổi, nay đã hai mươi tư, khác với nhị ca dáng dấp cao lớn, cường tráng, đại ca trông mảnh khảnh, thư sinh, vô cùng nho nhã Nhưng không giống Vĩ Kỳ, đại ca không hề ốm yếu, so với nhị ca, võ công đại ca còn cao hơn một bậc Bởi vậy nên từ nhỏ đã được triệu vào cung rèn luyện, ít khi ở nhà Tịnh Kỳ hiếm khi gặp đại ca, nhưng ngày nhỏ, lúc nào thấy tiểu bảo bối Tịnh Nhi, đại ca cũng vui vẻ bế lên, cho bánh kẹo
- Tịnh Nhi, không ngoan ngoãn nằm nghỉ, còn định đi đâu?
- Đại ca- Tịnh Kỳ cười chào Lâu ngày không gặp, thật có chút ngượng ngùng- Muội không ngủ được
Lục Ngọc Thành tiến đến bên giường, đưa tay ra rồi khững lại Vẫn là tiểu muội muội khả ái ngày nào, nhưng giờ đã thành thiếu nữ rồi Cảm giác thật là khác biệt, không biết có nên chạm vào muội ấy không Là anh em ruột nhưng lâu ngày không gặp nhau là lại có khoảng cách
- Đại ca?- Tịnh Kỳ nghiêng đầu
- Đại ca thấy muội buồn quá nên đến an ủi một chút- Mặc kệ ngại ngùng, ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy em gái nhỏ như lúc xưa- Đã lâu lắm rồi nên ca có chút không quen, Tịnh Nhi cũng đã lớn lên không ít Ca cũng không thể giống như các tỉ tỉ của muội, không hiểu suy nghĩ, tâm tình của nữ nhi Nhưng đại ca cũng yêu thương muội, thật lòng lo lắng cho muội Đừng giấu mọi chuyện trong lòng, cứ an tâm mà trút bỏ gánh nặng, rồi chúng ta cùng bước tiếp Có được không?
Tịnh Kỳ lần đầu thấy đại ca nói nhiều tới như vậy Tự nghĩ kiếp trước không có số được sống trong yêu thương của gia đình, kiếp này lại có rất nhiều người thân ở bên Họ chính là động lực để Tịnh Kỳ can đảm vượt qua mọi sóng dữ
- Đại ca, Tịnh Nhi sẽ chỉ buồn, chỉ yếu đuối một chút nữa thôi Rồi Tịnh Nhi sẽ lại như trước kia, mạnh mẽ, khôn ngoan, không khuất phục Không thể tài giỏi hơn người nhưng Tịnh Nhi cũng sẽ không trở thành gánh nặng cho phụ thân và các huynh
- Tiểu nha đầu ngốc, dù muội có là gánh nặng, đại ca cũng sẽ cõng muội đi - Lục Ngọc Thành xoa xoa đầu Tịnh Kỳ
- Đại ca, muội xúc động rồi đó nha- Tịnh Kỳ cười trêu chọc, nếu không làm vậy thì sợ bản thân sẽ bật khóc mất
Cửa lều bật mở, một kẻ cao lớn ồn ào chạy vào
- Đại ca đến chơi với Tịnh Nhi mà không rủ ta - Nhị ca Lục Quan Thanh ra giọng trách móc Quay sang Tịnh Kỳ đang ngồi im trong vòng tay đại ca như con mèo nhỏ- Tiểu bảo bối của chúng ta vừa mới nhậm chức oai phong lẫm liệt lắm mà giờ co vào còn một nhúm thế này?
- Nhị ca! Nữ nhân thì chỉ nhỏ thế này thôi chứ, giờ muội to bằng ca thì có chịu nổi không hả?- Tịnh Kỳ phì cười
- To bằng ta thì sợ là đại ca ôm không nổi - Lục Quan Thanh quay sang đại ca trêu chọc, rồi dùng ngón trỏ khẽ ấn vào trán Tịnh Kỳ - Này, giãn ra, đừng chau mày nữa, sợ là muội sẽ sớm có nếp nhăn hơn cả ta nữa đấy Nhị ca biết muội buồn lắm, nhưng mà mọi chuyện đã qua rồi, muội phải nhìn về phía trước Giờ nhà ta có ba huynh muội ở đây rồi, cho ba đứa kia ở nhà trông nhà, chúng ta theo phụ thân hoàn thành đại nghiệp ở đây chứ hả?
- Muội biết rồi mà~ -Tịnh Kỳ nhõng nhẽo- Hôm nay cả hai người đều nói nhiều quá à~
- Lâu lắm mới gặp nhau một lần mà nghe ta nói vài câu muội đã không chịu nổi rồi hả?
- Thôi, đệ ồn ào quá đấy, đi ra ngoài cho Tịnh Nhi ngủ- Đại ca khoát tay đuổi
- Ơ, đuổi đệ đi mà huynh vẫn ngồi đấy à? Không công bằng!
Thấy hai ông anh trẻ con cứ kì kèo với nhau mãi, Tịnh Kỳ bật cười:
- Vậy hai người cứ ở đây coi muội ngủ, bao giờ Tịnh Nhi ngủ say rồi thì yên lặng ra ngoài nhé
Nói rồi kéo gối, nằm xuống ngủ Hai caca, một ngồi trên giường rơm, một ngồi dưới đất, tay chống cằm nhìn chằm chằm vào tiểu muội đang dần đi vào giấc ngủ
"Mong rằng muội ấy sẽ có một giấc mộng đẹp"
------------------------------------------------------
Hello mọi người, mấy ngày không đăng truyện rồi nên hôm nay Be cố gắng bù cho mọi người nè
Yêu mọi người nhiều
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn