Trời vừa hửng sáng, Bạch Thần Lãng đã vội bước nhanh qua con đường nội cung vắng vẻ, tiến tới ngự thư phòng Phụ thân đi xa một chuyến nên những việc hàng ngày đều do hắn tiếp quản
Rõ ràng mấy việc kề cận này nên là để Thái tử làm Nhưng Tứ vương gia nào muốn buông tay, giữ được càng nhiều càng tốt Vậy nên Thần Lãng mới phải sáng sớm đã vào cung thế này đây
Mà hắn thì nào có rảnh rang cho cam Suốt nhiều ngày phải chạy qua chạy lại phụ giúp Thần Phong tiếp đón sứ thần, lại bị Liễu Ngọc Đan xoay như chong chóng Hắn mệt muốn đứt hơi, chưa được nghỉ một chút nào đã lại phải lao vào việc triều chính
Nhiều lúc Bạch Thần Lãng thầm nghĩ, có phải do hắn cứ suốt ngày phải làm việc sổ sách trong cung, không có thời gian chạy nhảy như các huynh đệ khác nên mới không cao lên được Nước da lại càng trắng trẻo, so với các quý nữ kinh thành có khi cũng không thua kém
Tự than vãn một hồi, bất giác hắn đã đến trước ngự thư phòng Nội quan canh cửa cho hay Bệ hạ đã di giá hồi cung, hiện chẳng còn ai
Mặc kệ còn ai hay không, Thần Lãng cũng chẳng quan tâm Việc của hắn chỉ là đọc tấu sớ, ghi chép lại, thấy có điểm bất thường thì ngay lập tức báo phụ thân Hết chuyện
Thế là hắn bắt đầu ngồi sắp xếp văn kiện Từng tờ, từng tờ một Chẳng hiểu văn võ bá quan ăn cái gì mà có sức viết nhiều tấu sớ đến thế
Bỗng dưng một phong thư rơi xuống đất, nhìn vết xé thì có vẻ hoàng thượng đã đọc qua rồi Thần Lãng nhặt lên xem xét Hóa ra là phong thư của Lục gia, còn đề tên Lục Tịnh Kỳ? Không hiểu Tịnh Kỳ làm gì mà lại viết thư gửi cho bệ hạ?
Quá tò mò, hắn lén rút thư ra đọc Sau khi đọc một lượt, hắn đứng như trời trồng Lục Tịnh Kỳ xin hoàng thượng ban thưởng đại công: tạm gác chức danh tướng quân mà đi chu du thiên hạ? Nha đầu này điên rồi! Chẳng phải nàng ta với Thái tử có tình ý Nàng ta không ở lại kinh thành lại đòi chạy đi đâu?
Thần Lãng nhìn lại ngày gửi, hóa ra đã gần mười ngày nay Tên Thần Phong đó còn mải lo công việc nên không để ý, hắn đã để vuột mất nữ nhân trong lòng mất rồi
Thở dài một hơi, Bạch Thần Lãng tự trách mình quá bao đồng, nào có phải việc của ta, ta quản làm gì chứ Hơn nữa tên biểu đệ đó hắn cũng chẳng ưa Kệ ngươi vậy!
Gấp lá thư cất lại vào chỗ cũ, Thần Lãng tiếp tục công việc Nhưng trong lòng hắn vẫn không yên
" Thôi thì coi như ta có tấm lòng bồ tát" Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng đi tìm Thần Phong Giờ có biết cũng đã muộn rồi, nhưng để hắn biết sớm còn hơn là càng để lâu càng đau lòng
------------------------------------------------------
Xin lỗi mọi người vì đăng truyện muộn quá :<
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn