Một đêm mưa bão 20 năm về trước Cô bé tầm 7,8 tuổi chạy vội trên đường khuya vắng Mẹ em mất rồi, chỗ dựa duy nhất của em mất rồi Nước mắt lẫn với nước mưa trên khuôn mặt gầy gò đen nhẻm Vội vã đập cửa nhà bà Lý, gọi là hàng xóm nhưng cũng cách nhà em gần một cây số Đám tang người mẹ nghèo khổ được hàng xóm giúp đỡ một phần, phần còn lại là toàn bộ số tiền mà hai mẹ con dành giụm được trong mấy năm qua
Hai ngày sau đám tang mẹ, cô bé con được đưa đến Bình An cô nhi viện Cô bé không có người thân nào ngoài mẹ, hai mẹ con sống khá khép kín và tách biệt với mọi người nên chẳng ai biết lai lịch, quê quán của họ Bình An cô nhi viện là mái ấm của những đứa trẻ mồ côi Và cô bé gia nhập mái ấm năm ấy chính là nữ phóng viên- nhà báo Hawk sau này
Lý do mà cho tới bây giờ Hawk không còn muốn dùng tới tên của mình là vì cái tên hiện tại do người cha đáng khinh đặt cho, còn tên thuở nhỏ đã lâu không ai gọi đến nó nữa- cái tên chứa những kí ức đẹp đẽ và cũng đau thương nhất- Tinh Nhi
Tinh Nhi không phải là một cô bé dễ thương, người cao gầy, hai má xương xương chứ không được bầu bĩnh như những bé gái cùng tuổi Cực khổ từ nhỏ nên Tinh Nhi có nước da màu bánh mật, tóc ngắn xơ xác Có lẽ đẹp nhất trên khuôn mặt em là đôi mắt, đôi mắt sáng như những vì tinh tú trên bầu trời, đôi mắt ấy khi tĩnh lặng tựa mặt hồ thu trong trẻo, khi xao động như có ngàn sao trong đáy mắt Đôi mắt có thần, đôi mắt thể hiện cảm xúc Có lẽ vì thế nên mẹ gọi em là Tinh Nhi
Người bạn đầu tiên Tinh Nhi gặp tại cô nhi viện là Diễm Nhi Diễm Nhi kém Tinh hai tuổi, lúc nào cũng rạng rỡ như ánh mặt trời, luôn miệng gọi: " Tinh, Tiểu Tinh, qua đây xem nè" Diễm Nhi là người xinh đẹp nhất mà Tinh Nhi từng gặp, cho tới tận bây giờ, Hawk cũng vẫn cho là vậy Nét đẹp rất riêng, rất tươi sáng, vẻ đẹp khiến cho người ta luôn muốn nâng niu, chiều chuộng, không dám để một chút muộn phiền vương trên mắt Tất cả mọi người trong cô nhi viện đều thương yêu Diễm Nhi, luôn giành cho em những thứ tốt đẹp nhất, không để em phải mảy may động chân tay vào việc nặng nhọc Tựa như một đóa hoa xinh đẹp mong manh, tâm tình tựa thủy tinh trong suốt, chỉ sợ em buồn, em giận sẽ khiến thủy tinh tâm kia vỡ tan, tổn thương em Mọi người đều muốn gọi Diễm Nhi là tiểu công chúa Tiểu công chúa sống trong yêu thương, cũng tự nhận thức được nhan sắc của bản thân, luôn ấp ủ ước mơ sau này trở thành một đại minh tinh lộng lẫy trong những bộ lễ phục xa hoa, cuộc sống đắm chìm trong những tiếng tung hô
Tinh Nhi là một đứa trẻ tốt, giống như mọi người, luôn bao bọc Diễm Nhi Suốt một thời gian dài, hễ những lúc tiểu công chúa cần, Tinh Nhi đều có mặt
- Tinh, hôm nay lạnh quá, em không muốn đi giặt đồ đâu
- Em ngủ tiếp đi, chị giặt một loáng là xong
- Tinh, em muốn ăn thêm gà nữa cơ
- Em ăn hai phần rồi đấy Ăn nhiều coi chừng béo ú lên đấy
- Kệ, em muốn ăn, em muốn Bổn công chúa không sợ mậppp
- Thôi ăn luôn phần của chị nè
- Tinh, làm bài tập chán quá à Làm giúp em đi, em muốn đi chơi với tiểu Thanh, tiểu Vũ
Duy chỉ có một lần Tinh không thể đáp ứng Diễm Nhi
- Tinh, sợi dây chuyền đẹp quá Cho em đi, nhé!
- Không được đâu, đây là sợi dây mẹ chị để lại -Tinh Nhi nắm chặt sợi dây trong tay
- Nói dối, lúc Tinh tới đây ai cũng nói hoàn cảnh rất khó khăn, làm sao mẹ chị để lại cho sợi dây chuyền đẹp thế kia được- Diễm Nhi vùng vằng
- Chắc là cậu nhặt được ở đâu đúng không? Cho Tiểu Diễm đi, cậu đeo nó cũng chẳng hợp đâu Đẹp như em ấy mới xứng với sợi dây chuyền đó - đám bạn cô nhi nhao nhao, sợ không nhanh nữa tiểu công chúa rơi nước mắt mất
- Không, tớ không nói dối Diễm Nhi, cái gì Tinh cũng cho em được, chỉ có cái này là không thể Em đừng đòi hỏi quá đáng
Một, hai giọt lệ rơi xuống, rồi Diễm Nhi òa khóc Những giọt nước mắt long lanh tựa những viên ngọc quý bị đánh mất, khuôn mặt đẫm lệ cũng không giảm nét xinh xắn của tiểu công chúa mong manh Em vừa khóc vừa nấc lên như thể bị uất ức lắm, khiến cả đám trẻ và cô trông coi cuống cuồng
- Em biết rồi, Tinh nghĩ em là đứa xấu xa, luôn muốn giành giật đồ của người khác hức em buồn lắmTrong mắt mọi người em tệ thế sao? Mọi người có thương em nữa không?
Dường như việc khóc lóc làm cô bé bị cạn kiệt sức lực, Diễm Nhi ngã quỵ một cách vô cùng nhẹ nhàng xuống nền đất lạnh, mặc mọi người dỗ dành ngon ngọt, miệng em vẫn luôn thốt ra những lời tự trách mình Tự trách mình mà nghe như thể đang trách móc người khác Em thật đáng thương vì bị kẻ khác vu oan
Mọi ánh mắt lạnh lùng trách móc đổ dồn lên người Tinh Nhi khiến em ngộp thở, vẫn nắm chặt chiếc dây chuyền trong tay, em vùng chạy về phòng, vùi mình trong chăn
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn