Ôm bức thư trong lòng như ôm lấy bóng hình mờ nhạt, mơ hồ sót lại của người trong mộng, Thần Phong khuỵu xuống, đôi ngươi không ngừng lay động, môi mím chặt Hắn không dám lên tiếng, sợ rằng sẽ đau lòng tới gào thét thấu trời xanh, sợ lệ tuôn rơi, bộc lộ vẻ yếu đuối
Ngồi dưới sàn một lúc lâu, cho tới khi ánh tà dương gần như chết hẳn, Thần Phong mới đứng dậy, xiêu vẹo bước ra cửa Hắn im lặng lên ngựa, trở về cung Hắn biết phải nói gì, biết phải nói với ai? Trước giờ vẫn luôn là nàng ở bên trò chuyện với hắn, giờ nàng bỏ đi, để lại hắn bơ vơ giữa thế gian rộng lớn Nàng nói yêu hắn, nhưng lại sợ hắn Nàng nói hắn phải giữ được giang sơn, nhưng nàng lại không muốn ở bên kẻ có cả giang sơn Lục Tịnh Kỳ, nàng là kẻ hai mặt, kẻ dối trá, kẻ bội bạc, nhưng cũng là kẻ duy nhất trong lòng hắn "Ta phải đi tới đâu mới có thể tìm được nàng đây?"
--------------------
Lại nói Bạch Thần Lãng sau khi bị giữ lại thay Thái tử Đại Ninh tiếp đón sứ thần, bị chuốc cho say tới mức không biết trời đất gì
Liễu Ngọc Đan là con sâu rượu, những kẻ khác đều gục hết, chỉ còn mình hắn vẫn tỉnh táo ngồi chuốc Thần Lãng hết chén này tới chén khác
- Vương gia, sứ thần kính ngươi chén này, uống đi- Hắn cười gian, đưa chén rượu tới trước mặt Thần Lãng
- Được, đưa ta, ta uống hết- Thần Lãng lại say tới mức tự chui đầu vào lưới Nói chưa hết câu đã bị Ngọc Đan kề chén tới miệng
Liễu Ngọc Đan chỉ là muốn chuốc "tiểu khả ái" say mèm một trận, cho hắn bẽ mặt Nhưng khi thấy hắn hai má đỏ ửng, người khật khưỡng, lại liên tục nở nụ cười tươi rói, hắn không kìm được lòng "Không được, ta phải nhịn, phải nhịn Không thể bị hắn câu dẫn mà hỏng hết cả kế hoạch lâu dài"
Nhưng Bạch Thần Lãng càng uống rượu vào càng trở lên nổi loạn, hắn đứng dậy, chạy loạn xạ hết cả, còn vận công nhảy lên mái điện Liễu Ngọc Đan không biết khinh công, đuổi theo không nổi, chỉ có thể đứng dưới gọi í ới
- Lãng Lãng, ngoan, xuống đây đi Nguy hiểm lắm!
- Không~ - Bạch Thần Lãng phụng phịu như một đứa trẻ- Lãng Lãng muốn chơi, trên này gió mát lắm, ta không xuống đâu
- Xuống đây, xuống đây với ta, ta dẫn đi chơi cái khác vui hơn
- Không~ Ta ngủ đây- Bạch Thần Lãng nằm xuống, không có ý định leo xuống
- Đừng ngủ, đừng ngủ- Liễu Ngọc Đan luống cuống - Ngươi thích hóng mát phải không? Ta dẫn ngươi đi cưỡi ngựa, rất vui vẻ, rất mát
Thần Lãng nghe thế, nhảy phịch xuống, nắm tay áo Liễu Ngọc Đan, vung vẩy
- Ca ca, Lãng Lãng muốn chơi, mau đi~
Bộ dạng hắn bây giờ thật khiến người ta chịu không nổi mà Liễu Ngọc Đan thấy "tiểu khả ái" của hắn đã thực sự trở thành một tiểu tử đáng yêu, lại còn biết gọi ca ca Miệng thì lẩm bẩm kêu phiền phức, thật ra trong lòng chỉ mong ngày nào Lãng Lãng của hắn cũng say khướt thế này thì tốt
Một tia suy nghĩ không đứng đắn lướt qua, hắn gõ gõ vào má, dụ dỗ:
- Lãng Lãng thơm ca ca một cái, ca ca liền dẫn ngươi đi chơi
Thần Lãng cười toe toét làm Liễu Ngọc Đan tưởng bở Ai dè hắn chọt chọt lại vào má Ngọc Đan, lè lưỡi:
- Đừng hòng dụ ta
------------------------------------------------------
Hứa với mọi người rồi nên không nửa đêm nửa hôm mò lên đăng chương mới đây
Lâu rồi không đăng truyện, sợ mọi người quên mất Be sồi :(((((
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn