Ngô Bình Bình cùng Cao Lôi tay xách chổi chà, móc treo quần áo cũng đồng loạt lao tới.
"Mày buông Vi Nhi ra mau!"
Vãn Vãn thả tay, thuận thế đẩy Úc Vi Nhi trả ngược về phía bọn họ. Đoạn nàng từ tốn xoay xoay khớp cổ, cởi chiếc áo khoác đồng phục cũ rích xuống. Cũng vừa hay lâu ngày chưa khởi động chân tay, xem ra mấy em gái này không dạy thì không nên người mà!
Ba người kia chẳng hiểu mô tê gì, đứng đực ra nhìn dáng vẻ bình thản của nàng.
"Chung Vãn Vãn, mày định làm gì?"
"Ha ha, mày phát điên rồi à? Chẳng lẽ hôm qua trong phòng bệnh có thằng cha nào dạy mày công phu tuyệt học gì nên bây giờ muốn vận dụng báo thù tụi tao?" Úc Vi Nhi trào phúng nói.
Mấy năm nay bọn họ luôn xem việc đánh đập hành hạ Vãn Vãn là thú vui. Trong mắt các nàng Chung Vãn Vãn là một con bé nhu nhược vô dụng, nói gì làm nấy, không bao giờ dám cãi lời.
Nhưng nàng phản kháng cũng có ích gì, cái duy nhất nó mang lại chính những vết bầm tím dày đặc trên thân thể mà thôi. Ngày hôm qua cũng bởi bọn họ hội đồng đánh đập Vãn Vãn, còn muốn quay video xé áo lột đồ nàng đăng lên mạng cho nên nàng mới buộc phải trốn học chạy ra ngoài.
"Cả ba cùng xông lên đi!" Vãn Vãn nhàn nhạt nói.
Ngô Bình Bình và Cao Lôi hơi hơi chùn bước, chẳng hiểu sao Chung Vãn Vãn lúc này lại thay tâm đổi tính khác thường đến mức đáng sợ.
Úc Vi Nhi đánh bép vào bả vai hai nàng ta, "Bọn mày bị sao vậy? Chẳng lẽ ba đứa mình đánh không lại nó?" Đoạn cô ta quay đầu nói với Vãn Vãn: "Mày cho rằng giả vờ bình tĩnh thì bọn tao sẽ tha cho mày à?"
"Đánh chết mẹ nó cho tao!" Úc Vi Nhi ra lệnh cho Ngô Bình Bình cùng Cao Lôi.
Hai nàng do dự nhìn nhau, sau đó cũng hạ quyết tâm giơ cao "hung khí" lao tới chỗ Vãn Vãn đứng. Vãn Vãn lập tức vươn tay bắt lấy chổi cùng móc áo mà Ngô Bình Bình và Cao Lôi đang cầm, dùng sức giật ra sau, thuận thế đạp bọn họ ngã nhào xuống mặt đất. Hai người đau đớn cuộn tròn ôm bụng rên rỉ.
Úc Vi Nhi sợ ngây người, thật không ngờ trong một sớm một chiều Chung Vãn Vãn đã thay đổi đến 180 độ như vậy. Nhìn thấy Vãn Vãn đang bước qua hai tỉ muội tiến về phía mình, cô ta cuống cuồng hét toáng: "Mày.. mày muốn làm gì? Đừng qua đây, nếu không tao sẽ mách với lão sư đó!"
Nghe thế, Vãn Vãn không khỏi bật cười châm chọc, "Ồ! Thế cơ à?"
Nếu lão sư quan tâm vấn đề này thì mấy năm qua Chung Vãn Vãn đã không phải sống cuộc sống khó khăn chật vật đến thế.
Trong cơn hoảng loạn, Úc Vi Nhi vừa lùi lại vừa quơ đại sách bút trên bàn học quăng về phía Vãn Vãn, "Mày cút đi! Cút ngay đi cho tao!"
Vãn Vãn khẽ nghiêng đầu tránh, mấy thứ kia đập phải bức tường phía sau phát ra tiếng bịch bịch khuấy động màn đêm tĩnh mịch yên ắng. Phòng cách vách chẳng có động tĩnh, cũng chẳng ai mảy may chạy qua xem. Điều này càng thêm khẳng định rằng cảnh tượng Chung Vãn Vãn bị đám nhóc này bạo hành đã xảy ra thường xuyên.
Vãn Vãn tiến sát gần Úc Vi Nhi. Khuôn mặt cô ta dữ tợn, hung hăng vươn tay chộp tới hòng giật tóc cào mặt nàng. Nào ngờ lại bị dễ dàng bắt lấy, Vãn Vãn đạp mạnh vào đùi Úc Vi Nhi, khiến cô ta gào rú đau đớn, thống khổ ngã khuỵu xuống đất.
Căn phòng giờ đây trở thành một mớ hỗn độn, Vãn Vãn nhặt móc áo lên, tìm chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
"Lại đây hết cho tôi!"
Đám Úc Vi Nhi lúc này đang đau muốn chết đi sống lại, khóc lóc thút thít, chẳng ai chịu nghe lời nàng nói. Vãn Vãn lại cầm móc áo gõ mạnh xuống bàn, lạnh lùng thốt: "Tôi bảo các cô lại đây, có nghe không? Muốn ăn đánh lần nữa sao?"
Ngữ khí của nàng đáng sợ cùng uy nghiêm, cả đám hoảng sợ lập tức khập khiễng chạy tới.
"Mấy cái tôi nói lúc nãy đã nhớ kỹ chưa? Có cần nhắc lại lần nữa không?" Vãn Vãn đưa mắt lạnh lùng quét qua từng người.
Đám Úc Vi Nhi giận dữ nhìn nàng, nhưng lại chẳng dám hé môi nửa lời.