Trái tim Vãn Vãn giật thót, vội vàng dùng móng vuốt hòng bịt mồm nó.
Nào biết con gà kia lại nhanh như chớp vỗ cánh bay lên, hướng về phía ôn tuyền quang quác như kêu cứu.
"Kẻ nào?" Giọng nói nam nhân ấy vang lên, tựa như âm thanh của thứ nhạc cụ dễ nghe nhất trần gian.
Hắn khẽ xoay người lại, khuôn mặt được điêu khắc tỉ mỉ giống nhân vật chốn Thiên Cung chậm rãi lộ diện trong ánh sáng, nhưng trên gương mặt kia đồng thời mang theo khí chất khiến người ta chẳng dám tiếp cận, con ngươi màu mực sâu thẳm chứa đầy sự băng lãnh, tựa như băng tuyết ngàn năm trên đỉnh núi Côn Lôn.
Lạnh lùng, đây là ấn tượng thứ hai của Vãn Vãn về hắn ta.
Con Ngũ Sắc Linh Cầm kia bỗng nhiên bị một luồng không khí đâm vào thân thể, ghim chặt lên cây, lần này nó quả thực chết nghẻo rồi!
Mồ hôi lạnh túa ra sau bộ lông mềm mượt của Vãn Vãn, ngay cả "đồ ăn" cũng không cần nữa, xoay người bỏ chạy thục mạng.
Thấy Vãn Vãn bỏ chạy như nhìn thấy quỷ, khóe mắt của nam nhân kia loe lóe vẻ phật ý.
Vãn Vãn liều mình lao vào rừng sâu, nhớ tới con gà bản thân khó khăn lắm mới bắt được đã vụt khỏi tầm tay, không khỏi tiếc đứt ruột.
Chạy ra giữa rừng, bỗng nhiên nàng lăn oạch xuống cái bậc thang lát đá xanh kia.
"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Thanh âm lạnh lùng quen thuộc truyền đến.
Mặc Dạ Minh ngự kiếm xuống, nhìn tiểu hồ ly đang chật vật trên mặt đất.
Vãn Vãn giận cá chém thớt, trừng hắn một cái, nhưng đôi mắt màu tím long lanh lại trông đáng yêu đến lạ.
"Đây là chỗ ở của người kia, về sau ngươi đừng chạy lung tung nữa." Mặc Dạ Minh nhấc nàng lên ôm vào lòng.
Vãn Vãn bị mang về Tinh Thần Sơn, Mặc Dạ Minh đem nàng đặt lên bàn.
"Sao đồ ăn hôm nay ta cho ngươi còn chưa ăn?"
"Ngao ngao ngao.." Ta muốn ăn thịt!
Vãn Vãn tức giận rống vào mặt hắn.
Mặc Dạ Minh làm sao hiểu được tiếng hồ ly, chỉ đưa tay vuốt vuốt lông nàng.
"Ngao ngao ngao.." Bỏ tay ngươi ra!
Đoạn nàng xoay người tránh đi, nhún người nhảy xuống bàn, sau đó leo lên giường nằm.
Lông mày Mặc Dạ Minh khẽ nhướng lên, nhóc con này có linh tính phết!
Hắn thu dọn đồ ăn trên bàn, sau đó một mình đi tu luyện.
Vãn Vãn nằm bẹp trên giường, cái bụng cứ ọt ọt không yên.
Bên kia là Mặc Dạ Minh chuyên tâm tu luyện, bên này nàng lục tung khắp phòng tìm đồ ăn. Tiếng động lớn đến nỗi kinh động cả Mặc Dạ Minh.
"Ọt ọt ọt.."
Mặc Dạ Minh điềm nhiên lấy khay đồ ăn trước đó ra, đặt lên bàn, tiếp tục tu luyện.
Vãn Vãn không cam lòng nhìn nhìn, xác định quả thực không có thịt ăn, đành cam chịu nhai đống rau xanh kia.
Mặc Dạ Minh còn đang tu luyện, Vãn Vãn trở lại một mình chiếm luôn cái giường của hắn.
Ngày hôm sau, nàng dậy từ lúc sáng sớm chạy tới Linh Cầm Sơn, bắt hai con Ngũ Sắc Linh Cầm đem về viện giấu đi, chuẩn bị len lén nướng ăn.
"Sư huynh.. Sư huynh.." Một cậu bé thanh tú đứng bên ngoài tiểu viện của Mặc Dạ minh gọi to.
Mặc Dạ Minh mở cửa phòng, đi ra.
"Chuyện gì?"
"Sư huynh, vài ngày gần đây Linh Cầm Sơn liên tục mất mấy con Ngũ Sắc Linh Cầm, đây là linh cầm chưởng môn yêu quý nhất, hiện tại ngài ấy đang rất giận dữ.."
Vãn Vãn đương trốn trong phòng nghe vậy liền chột dạ len lén ló đầu ra cửa sổ.
Mặc Dạ Minh hơi cau mày, nói: "Ta với ngươi đi xem thử."
"Đa tạ sư huynh, đã nhiều năm rồi chưởng môn không nổi giận, hôm nay trông ngài ấy thật sự quá đáng sợ, nhiều đệ tử cũng không dám.."
Hai người vừa nói vừa ngự kiếm rời đi.
Vãn Vãn vội vã chạy tới chỗ giấu hai "con mồi" mới bắt được, chuẩn bị tiêu hủy bằng chứng phạm tội.
Không ngờ, Mặc Dạ Minh trở về rất nhanh, hành "vi phi tang chứng cứ" của Vãn Vãn bị bắt gặp ngay tại chỗ.
"Ba ngày không cho phép ăn cơm." Lưu lại câu nói lạnh lùng này, Mặc Dạ Minh đem Ngũ Sắc Linh Cầm mang đi.
Vãn Vãn giận dỗi cắn răng. Cái đồ hành hạ động vật! Đợi khi nàng tu luyện thành người thành công sẽ dùng Long Cốt Tiên quất chết hắn.