"Vãn Vãn, đây là con ngựa nghe lời nhất, muội cưỡi thử xem."
"Được." Vãn Vãn đi tới mạn sườn của bạch mã, bắt lấy yên ngựa. Mũi chân khẽ nhón toan dùng sức đẩy cơ thể lên, nhưng mà loay hoay cả ngày vẫn không thể nào trèo lên nổi. Vãn Vãn đỏ mặt, xấu hổ nhìn qua Hách Liên Thành, nhỏ giọng cầu cứu:
"Biểu ca, muội không trèo lên được."
Hách Liên Thành sửng sốt, sau đó nghĩ lại Vãn Vãn trước nay là đại tiểu thư khuê các, xuất phủ luôn dùng kiệu, chưa bao giờ đụng đến con ngựa nói chi đến cưỡi ngựa, là do hắn sơ sót.
"Để biểu ca giúp muội." Hách Liên Thành một tay cẩn thận đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, thoáng dùng sức nhấc Vãn Vãn lên lưng ngựa.
Do mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Vãn Vãn có chút sợ hãi khẩn trương bắt lấy bờm ngựa, "Biểu ca, liệu muội có bị ngã xuống không?"
Hách Liên Thành đứng dưới đất nắm dây cương, "Vãn Vãn, đừng sợ, có biểu ca ở đây, muội chỉ cần nhìn về phía trước là được." Nói đoạn hắn điều khiển con ngựa di chuyển về phía trước.
"Ân." Vãn Vãn đáp, một người ngồi trên con ngựa cao lớn có nguy cơ ngã chết bất cứ lúc nào, nghĩ thế lòng nàng lại chộn rộn lo lắng.
Hách Liên Thành dắt ngựa đi dạo một vòng, hắn nghiêng người hỏi: "Vãn Vãn, cảm giác như thế nào?"
Cứ như vậy lặp lại vài lần, Vãn Vãn dần dần thích ứng, nàng nhận ra thật sự cưỡi ngựa không đáng sợ đến vậy, liền cười với Hách Liên Thành nói: "Biểu ca, muội muốn thử tự điều khiển nó."
Hách Liên Thành liền đem dây cương đưa vào tay nàng, "Giữ chặt lấy."
"Cảm ơn biểu ca." Vãn Vãn nắm chặt, cầm roi nhẹ nhàng đánh vào mông ngựa.
"Giá!" Bạch mã đột nhiên phi về phía trước như tên bắn.
"Vãn Vãn!" Hách Liên Thành cả kinh, vội vàng xoay người nhảy lên lưng một con ngựa đuổi theo.
May mắn trong phút chốc hắn đã đuổi tới bên cạnh Vãn Vãn.
Vãn Vãn nghiêng mặt nhoẻn miệng cười, sóng mắt long lanh như mặt hồ mùa thu, "Biểu ca, muội có lợi hại không?"
"Lợi hại." Hách Liên Thành sủng nịch nhìn nàng.
"Biểu ca, con ngựa này có tên chưa?" Vãn Vãn hỏi.
"Vẫn chưa." Hắn đáp.
Vãn Vãn nghĩ nghĩ, nói: "Vậy muội liền đặt cho nó một cái tên đi, lông nó trắng như tuyết, vậy cứ gọi là Đạp Tuyết nhé."
"Tên hay." Con ngươi lãnh khốc của Hách Liên Thành sáng ngời như sao.
Vãn Vãn đang còn muốn nói thêm, đột nhiên, thân hình nàng ngã về phía trước, Đạp Tuyết bên dưới lồng lộn lên.
"A -- biểu ca --"
Sắc mặt Hách Liên Thành biến đổi, nhanh chóng đuổi theo, "Vãn Vãn, Vãn Vãn, muội đừng sợ, nắm chặt dây cương, biểu ca lập tức cứu muội."
Vãn Vãn sợ đến mức tim nhảy ra ngoài, Đạp Tuyết đang điên cuồng lao về phía trước, dưới thân xóc nảy một cách kịch liệt, làm cho cơ thể nàng lung lay chực ngã xuống.
Trong đầu trống rỗng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Đạp Tuyết phóng như bay đến chỗ hàng rào của bãi săn.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nàng khẩn trương nằm rạp xuống trên lưng bạch mã, hốc mắt đỏ ửng.
"Vãn Vãn -- giá -- giá --" Hách Liên Thành vẫn kiên trì cưỡi ngựa đuổi theo phía sau.
Phát hiện tốc độ của Đạp Tuyết chậm hơn ngựa của mình một chút, nhìn thân thể co rụt lại vì sợ hãi của Vãn Vãn, hô hấp của hắn dồn dập, so với hành quân chém giặc còn khẩn trương hơn gấp mấy lần.
Cuối cùng, Đạp Tuyết bay vọt lên, vượt qua lan can, chạy thẳng vào rừng cây sau núi.
"Súc sinh đáng chết!" Thần sắc Hách Liên Thành đanh lại, bất chấp ngựa dưới thân đang phi với tốc độ cực nhanh, điểm mũi chân đứng trên lưng ngựa bật nhảy về phía Đạp Tuyết.