Thấy nàng vẫn không chịu nhúc nhích, Hắc Huyền liền sốt ruột bảo: "Đại nhân còn làm rất nhiều đồ ăn ngon để ở trong văn phòng, tiểu mỹ nữ mau đi lẹ lên!"
Vãn Vãn cười cười, đứng dậy nói: "Dẫn đường đi."
May mắn nơi này chẳng có ai cả, nếu không thấy nàng nói chuyện một mình ắt hẳn sẽ chửi nàng khùng mất, bởi vì người thường không thể nào nhìn thấy được hắc điểu.
Đi theo hắc điểu tới trước cửa văn phòng của Quý Thanh, Vãn Vãn cảm thấy có chút kỳ quái, thoạt nhìn nơi này giống như mới vừa được tân trang, trông khác hẳn với văn phòng của mấy giáo viên khác.
Quý Thanh ở trong cảm ứng được sự xuất hiện của Vãn Vãn, vội vàng cầm lấy đôi đũa, vài giây lúc sau lại buông ra, với lấy một quyển sách.
Sao em ấy cứ đứng ngoài cửa không chịu vào thế? Rốt cuộc là hắn nên cầm đũa hay cầm sách đây? Quý Thanh hơi ảo não gãi đầu.
Có trời mới biết hắn xoắn não mấy chuyện như vậy, Vãn Vãn đứng đực bên ngoài trong chốc lát mới đẩy cửa ra, vừa tiến vào liền thấy Quý Thanh đang chăm chú (giả bộ) đọc sách.
"Cô đến rồi đấy à!" Quý Thanh buông sách trong tay xuống, đứng lên.
Vãn Vãn cẩn thận khép cửa lại, chậm rãi đi qua.
"Sao anh lại trở thành giáo viên dạy thay ở trường tôi rồi?" Nàng hỏi.
Quý Thanh sớm đã chuẩn bị đáp án trong lòng, đạm nhiên nói: "Trường học lại xảy ra vài chuyện, hiệu trưởng mời tôi tới giải quyết."
Hắc điểu đậu trên bàn, nghe xong lời này, khinh thường xùy một tiếng. Rõ ràng đại nhân mỗi ngày đều nhớ thương tiểu mỹ nữ, muốn nhìn thấy mặt nàng mới yên lòng. Chuyện cỏn con trong trường này giao cho thông linh thế gia là được, còn bày đặc tới đây dạy thay dạy thiếc! Bất quá, mấy lời này nó không có gan nói ra.
Ăn một cái liếc lạnh băng của Quý Thanh, hắc điểu giật nảy cả mình, vội vàng phẩy phẩy cánh bay lên.
"Đại nhân, tiểu mỹ nữ, Điểu không quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa, Điểu đi tìm gì ăn đây." Nói xong, hắc điểu lao vèo ra, biến mất qua đường cửa sổ.
Quý Thanh ga lăng kéo ghế giúp Vãn Vãn, sau đó trở về chỗ của mình, mở hộp đựng thức ăn ra.
"Vãn Vãn, đây là chút đồ ăn tôi tự làm, không biết có hợp khẩu vị của cô không.." Trên mặt hắn có một rặng mây hồng nhàn nhạt.
Vãn Vãn nhìn bốn năm món ăn tinh xảo đẹp mắt bày biện trên bàn, trông có vẻ khá ngon mắt.
"Mấy cái này đều do anh làm hết?" Nàng hỏi.
Quý Thanh ấp úng trả lời: "Ừm, cô ăn thử xem?" Đây chính là do hắn học lỏm của bà lão hàng xóm.
Vãn Vãn cầm đũa nếm thử, quả nhiên hương vị không làm nàng thất vọng, thịt cá tươi ngọt mà lại không tanh, trơn mềm ngon miệng.
Suốt quá trình đó Quý Thanh dùng đôi mắt khẩn trương theo dõi nàng ăn.
"Ngon lắm, cảm ơn anh." Vãn Vãn nhoẻn miệng trao cho hắn nụ cười duyên.
[ Tích -- Cộng thêm 20 điểm hảo cảm, độ hảo cảm trước mắt là 64%!]
Con ngươi Quý thanh lập tức sáng lên, trong khoảnh khắc tựa như muôn vàn vì sao lung linh nhất đều tụ họp trong đôi mắt ấy. Hắn gắp mấy đũa thức ăn liên tiếp vào chén nàng: "Thích thì ăn nhiều chút, ngày mai tôi làm tiếp cho cô."
Vãn Vãn hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền tiếp nhận hảo ý của hắn, lần lượt ăn hết đồ ăn trong chén.
Hai người trải qua bữa trưa ấm áp hòa hợp đến lạ.
Buổi chiều Quý Thanh trống tiết, hắn liền bắt điều nhiệm vụ điều tra tung tích yêu vật trong trường. Vốn tưởng rằng lần trước đã diệt trừ nó tận gốc, ai ngờ mấy sự việc kỳ quái vẫn tiếp tục diễn ra, hiệu trưởng lại phải cầu cứu thông linh thế gia, xem ra ở không chỉ tồn tại một con yêu vật.
Lại nói khoảng thời gian này trong trường không ngừng có người đổ bệnh. Hiệu trưởng vì che giấu tin tức phải viện cớ rằng những học sinh này do áp lực thi cử nên đã xin phép về nhà nghỉ ngơi, sự thật là bọn họ đều đang sống dở chết dở trong bệnh viện.