Lâm Tịch Hàm chỉ có thể xấu hổ rút tay về, cười nói: "Tô tiểu thư, tôi đơn giản chỉ là có chuyện muốn nói với cô."
"Giữa tôi với cô có chuyện gì mà nói?" Thần sắc Vãn Vãn lạnh lùng.
"Tô Vãn Vãn, chẳng lẽ cô không muốn biết Thần Hạo hiện tại đang ở nơi nào sao?" Trên mặt Lâm Tịch Hàm hiện lên thần sắc bi thương, khuôn mặt nhỏ nhắn chực khóc, "Hắn hiện tại.. đang cùng nữ nhân kia ở bên nhau."
Nữ nhân kia? Lại xuất hiện thêm nữ nhân nào nữa?
Vãn Vãn trầm mặt, hỏi: "Ý cô là gì? Nữ nhân nào?"
Nàng liếc mắt quét qua đại sảnh, quả nhiên không tìm thấy thân ảnh của Hứa Thần Hạo.
Thấy Vãn Vãn đã cắn câu, Lâm Tịch Hàm kín đáo nháy mắt với Tiêu Vân Dật đứng cạnh.
Tiêu Vân Dật mặt vô biểu tình nói: "Tiêu mỗ còn có chút việc, hai người cứ tự nhiên." Nói xong, hắn liền rời đi hòa mình vào trong đám người đang dự tiệc.
"Hạo ca ca hiện tại đang ở đâu? Cùng với ai? Lâm Tịch Hàm, cô nói rõ ràng cho tôi!" Vãn Vãn làm bộ kích động nói.
Lâm Tịch Hàm nói chuyện này với nàng không phải đơn giản chỉ là muốn cho nàng biết, chắc chắn ẩn trong đó còn có mưu hèn kế bẩn gì đây.
"Cô đi theo tôi là biết." Lâm Tịch Hàm cúi đầu, mang theo nàng đi đến hậu hoa viên.
Vừa đến nơi, Vãn Vãn liền nghe được thanh âm như có như không truyền đến.
"A Hạo, anh vẫn còn yêu em phải không? Những năm gần đây mỗi ngày em đều nhớ đến anh, anh cũng nhớ em đúng không?"
Nghe giọng nói này, đáy mắt Vãn Vãn hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ cô Từ Văn Văn này lại trở về nước.
Thời cấp 3, Từ Văn Văn thích Hứa Thần Hạo, bị nguyên chủ phát hiện liền dùng gia thế nhà mình ép nàng xuất ngoại du học.
Tiến thêm một bước, trong tầm mắt xuất hiện một đôi nam nữ đang đứng đối diện nhau, cô gái kia vận bộ váy trắng bó sát lấy thân hình no đủ quyến rũ. Lâm Tịch Hàm chắc chắn là cố ý cho nàng xem ở góc độ này, thoạt nhìn hai người nọ đang tiếp xúc cực kì thân mật.
Ánh sáng nơi hoa viên không đủ chiếu rọi khuôn mặt của nam nhân, chỉ thấy tay hắn thoải mái buông thõng xuống bên người.
Nhìn tình cảnh trước mắt, Vãn Vãn làm bộ thật sự tức giận, muốn chạy qua tách hai người nọ ra xa.
"Tô tiểu thư, cô đừng đi." Lâm Tịch Hàm chạy nhanh qua giữ chặt nàng, nhẹ giọng nói: "Hiện tại mà cô xuất hiện phá vỡ cuộc nói chuyện của bọn họ, nhất định sẽ bị Tổng tài chán ghét, tôi thấy thái độ Tổng tài đối xử với cô gái kia thật là đặc biệt.."
"Buông tôi ra!" Vãn Vãn cố ý quát khẽ.
Trong mắt Lâm Tịch Hàm xẹt qua ý cười, tay lại càng ra sức giữ chặt Vãn Vãn, ra vẻ thương tâm nói: "Tô tiểu thư, bây giờ cô xuất hiện cũng vô dụng, không bằng ngồi xuống nghĩ kế sách đuổi nữ nhân kia đi."
Vãn Vãn nghiêng người nói: "Sao tự nhiên cô lại tốt bụng vậy, Lâm Tịch Hàm, rốt cuộc trong lòng cô đang tính toán gì?"
Kỹ xảo tệ hại này mà cũng đòi qua mắt nàng, không bằng tương kế tựu kế, để xem Lâm Tịch Hàm có cấu kết cùng với Từ Văn Văn âm mưu gì hay không.
"Tôi.. tôi đâu có tính toán gì." Lâm Tịch Hàm cố gắng duy trì khuôn mặt đáng thương, khổ sở nói: "Tôi còn tưởng là.. tưởng là Tổng tài thích tôi, không nghĩ tới, hắn xem tôi là thế thân của nữ nhân kia.."
Nói xong cô nghẹn ngào khóc lóc: "Chúng ta hợp lực cùng nhau đuổi nữ nhân kia đi được không? Sau đó cạnh tranh công bằng.."
Kĩ thuật diễn của Lâm Tịch Hàm quả nhiên rất tốt, chẳng qua logic vẫn là não tàn, gì mà hợp lực cùng nhau đuổi tình địch, sau đó lại cạnh tranh công bằng gì đó, nói mà không biết ngượng.
Vãn Vãn lạnh lùng liếc Lâm Tịch Hàm, khinh thường nói: "Cô bỏ ý định đó đi! Hạo ca ca sẽ không thích cô đâu!"
Lâm Tịch Hàm tận lực nhẫn nhịn, trong mắt lại xẹt qua một tia tức giận, nàng miễn cưỡng cười, "Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn thử cố gắng, cơ mà nữ nhân kia còn ở đây ngày nào thì ngày đó chúng ta đều không có cơ hội, cô coi ánh mắt của Tổng tài nhìn cô ấy đi.."