Cảm giác nguy hiểm tràn ngập trong lòng Quý Thanh, tuy rằng hắn tin tưởng Vãn Vãn không phải kẻ đứng núi này trông núi nọ, nhưng khi nghĩ tới việc có tên đàn ông xa lạ nào đó thân cận với nàng, hắn vẫn cực kỳ khó chịu.
Vãn Vãn không phát hiện cảm xúc thấp thỏm của Quý Thanh, chỉ hàn huyên cùng hắn vài câu rồi cúp máy.
Buổi tối khi Vãn Vãn đang ở trong phòng ngủ của mình, chợt nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách trên mái nhà. Nhớ ra mình còn chưa khép cửa sổ, sợ rằng mưa sẽ tạt vào làm ướt sàn nhà, nàng liền đứng dậy đi tới cửa sổ toan đóng lại, bỗng bắt gặp hắc điểu đen thui lui đã đậu ở đó từ lúc nào.
Hai tầm mắt đối diện nhau.
Hắc Huyền: .
Vãn Vãn: .
Vài giây ngượng ngùng trôi qua, Hắc Huyền xấu hổ mở mồm: ".. Ha ha, hé lô tiểu mỹ nữ!"
"Sao ngươi lại ở đây? Quý Thanh đâu?" Vãn Vãn hơi nheo mắt, một con chim đen như quạ xuất hiện bên cửa sổ phòng mình lúc nửa đêm, đổi lại là người bình thường chắc đã đứng tim mà chết rồi.
"Đại nhân, đại nhân.." Hai tròng mắt Hắc Huyền đảo qua đảo lại, vắt óc suy nghĩ câu nói dối nào cho thật hợp lý.
Vãn Vãn không thèm để ý đến nó nữa, lia mắt ra ngoài vườn tìm kiếm. Chỉ thấy ở khoảng sân cách cửa sổ phòng nàng không xa là bóng dáng nam nhân tuấn tú kia đang đứng sừng sững dưới mưa, hai mắt hắn nhắm chặt lại như người mộng du.
Trong lòng quýnh hết cả lên, Vãn Vãn lập tức cầm dù, mở cửa lao nhanh ra ngoài.
"Quý Thanh, sao anh lại đứng dầm mưa ở đây?" Nàng bung dù ra che đi những hạt mưa đang tạt xuống thân thể hắn.
Nghe thấy âm thanh này, đôi mắt xanh biêng biếc của Quý Thanh bừng mở, hắn chột dạ nhìn Vãn Vãn, "Vãn.. Vãn Vãn, sao em lại ra đây?"
Vãn Vãn tức giận nhíu mày, dắt tay hắn vào nhà. Để tránh làm phiền bà nội, nàng rón rén kéo hắn vào phòng ngủ của mình.
Cứ thế Quý Thanh ngồi đực trên giường, Vãn Vãn lấy khăn mình chưa sử dụng trong tủ ra, chẳng nói chẳng rằng lau khô mặt mũi, tóc tai giúp hắn.
Nàng không mở miệng hỏi hắn vì cớ gì lại xuất hiện ở đây lúc nửa đêm nửa hôm thế này, trong lòng có chút cảm động đồng thời cũng có chút tức giận. Nam nhân ngốc này thà đứng ngoài mưa cả đêm cũng không dám làm phiền nàng, lỡ bị cảm thì phải làm sao?
"Vãn.." Quý Thanh vừa định cất lời, lại bị Vãn Vãn dùng khăn lông chà lau mạnh đến méo cả mặt.
Tuy rằng bây giờ đang là mùa hè, nhưng thời tiết ban đêm cũng khá lạnh, lại còn bị dính mưa, không cẩn thận sẽ bị cảm như chơi. Sau khi thấy tóc tai hắn đã bớt ẩm, Vãn Vãn mới lấy một cái váy trong tủ đưa cho hắn, "Vào toilet thay quần áo đi!"
Quý Thanh nhìn cái váy nữ tính trong tay nàng, bối rối nói: "Không, không cần đâu!"
"Chẳng lẽ anh muốn mặc quần áo ướt?" Vãn Vãn tức tối bảo.
Hắn vội vã giải thích: "Không phải! Anh có thể tự hong khô bản thân. Anh, anh sẽ không để bản thân bị cảm đâu. Vãn Vãn, em đừng giận anh mà." Nói đoạn, hắn đưa đầu ngón tay điểm vào cơ thể mình, quần áo ướt đẫm lập tức trở nên khô ráo.
Vãn Vãn giả bộ tức giận hừ một tiếng cất cái váy vào tủ, trong lòng lại âm thầm tiếc hùi hụi, còn tưởng được nhìn Ma Chủ đại nhận mặc đồ nữ chứ.
Quý Thanh ngồi ngẩn ngơ trên giường, đần mặt nhìn thiếu nữ từng bước từng bước lại gần mình. Lúc này nàng đang mặc bộ váy ngủ trắng tinh, mái tóc xõa ra hờ hững đáp lên bờ vai trắng nõn, trông hấp dẫn đến chết người.
"Nói đi, sao tự nhiên anh lại tới đây?" Vãn Vãn ngồi xuống bên cạnh hắn.
Quý Thanh lập tức nắm chặt lấy tay nàng, "Anh, anh nhớ em.."
Sau khi gọi điện cho Vãn Vãn chúc ngủ ngon xong, hắn thao thức thật lâu, cuối cùng không thể kìm nén nổi nữa, đành cảm ứng vị trí của nàng rồi tức tốc chạy tới.
Chỉ là, hình như nàng đã ngủ mất rồi, vậy hắn sẽ đứng ngoài cửa sổ chờ nàng.
"Đồ ngốc!" Vãn Vãn ôm lấy hắn, dựa đầu vào bờ vai vững chắc, "Có phải em cấm anh tới thăm em đâu, sao cứ phải lén la lén lút đứng ngoài mưa làm gì?"
Mặt Quý Thanh đỏ bừng bừng, ngửi thấy hương thơm thanh nhã trên người thiếu nữ, dịu dàng cúi đầu hôn lên tóc nàng.
"Anh nhớ em, anh muốn gặp em ngay lập tức, cho nên mới chạy tới."
Vãn Vãn khẽ thở dài một tiếng, dựa vào lồng ngực hắn, trong lòng tự hỏi đêm nay phải thu xếp cho cái tên ngốc này ở đâu đây?