Cửa kính đóng một lớp tuyết trắng tinh mở ra, thiếu niên mặc bộ trang phục thời Đường tối màu từ ghế tài xế bước xuống.
"Ủa.." Ngô Bình Bình bước tới đã kinh ngạc hô lên, "Đó không phải đệ nhất học bá thời cấp ba Mao Tiểu Thất sao?"
(Học bá: Học sinh giỏi)
Sau mấy năm Mao Tiểu Thất vẫn chẳng khác gì, gầy gầy cao cao, mang mắt kính, trông giống như một người bình thường.
Lại nói lực học của hắn vô cùng bá đạo, suốt ba năm trung học đều giữ vững thành tích cao nhất trường, nhưng sau khi đoạt giải học sinh giỏi quốc gia lại lặn mất tăm. Vì cớ gì hôm nay hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Nghe đồn tính tình Mao Tiểu Thất rất quái đản, ở trường ai nấy đều sợ hắn ta.
Chẳng lẽ hắn là bạn trai của Chung Vãn Vãn? Nhưng mà khi còn đi học đâu ai thấy bọn họ tiếp xúc với nhau đâu!
Trái lại Mao Tiểu Thất không đi tới khách sạn, hắn cẩn thận bung một cây dù bằng lụa màu đỏ ra, đoạn cung kính khom người mở cửa sau xe.
Vốn dĩ Úc Vi Nhi đang nhẹ nhàng thở phào lại căng thẳng lên, trong lòng bỗng bồn chồn đến lạ.
Loại dự cảm này giống như việc kế hoạch vốn dĩ rất hoàn mỹ chẳng chút kẽ hở chợt xuất hiện biến cố, hơn nữa biến cố này còn làm cho người ta trở tay không kịp, mất cả chì lẫn chài.
Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, hắn mặc bộ tây trang màu đen, khoác chiếc áo dạ dài tới đầu gối, gương mặt vẫn tuấn tú như bảy năm trước, khí chất sạch sẽ chỉn chu khiến hắn trông như vị hoàng tử quyền quý bước ra từ truyện tranh.
Quý Thanh nhận lấy cây dù Mao Tiểu Thất đưa, bình tĩnh thong dong đi về phía cửa khách sạn, bước chân không nhanh không chậm, mọi thứ xung quanh như nhòe đi trong màn tuyết dày đặc, chỉ riêng người đàn ông ấy vẫn tỏa sáng đến lạ.
"Quý.. Quý lão sư?" Bàn tay Úc Vi Nhi hơi run rẩy, đôi mắt trừng to muốn rớt ra ngoài.
Vãn Vãn chủ động bước về phía Quý Thanh, để hắn che dù cho mình.
Trong tay Quý Thanh cầm một chiếc khăn quàng màu đỏ thẫm, nhẹ nhàng nói với nàng: "Có lạnh không?" Nói đoạn, dùng tay quàng khăn lên cổ nàng.
Vãn Vãn nhoẻn miệng cười ngọt ngào.
Cao Lôi tiến lên một bước, "Quý lão sư, thật là thầy sao?"
Quý Thanh nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, không thèm mở miệng chào hỏi. Hắn vì Vãn Vãn nên mới tới ngôi trường kia làm thầy dạy thay, thân là Ma Chủ đại nhân, khí chất của hắn khiến người ta nghĩ tính tình hắn rất ôn hòa, thực ra hắn lại là người vô cũng xa cách lạnh nhạt.
Vãn Vãn quay sang chào tạm biệt đám Úc Vi Nhi, sau đó hai người sóng đôi chung dưới ô bước về xe hơi.
"Ầy, Chung Vãn Vãn với Quý lão sư yêu nhau từ hồi nào vậy ta, hồi đi học tớ không để ý luôn đó." Ngô Bình Bình tò mò.
Tuy trong lòng Úc Vi Nhi hơi đố kỵ, nhưng vẫn khinh thường nói: "Chẳng qua chỉ là một giáo viên quèn mà thôi, hồi cấp ba bọn họ đã quen nhau rồi, đúng là nồi nào úp vung nấy, chẳng phải thứ tốt lành gì.."
Không ngờ Chung Vãn Vãn và Quý Thanh quen nhau được lâu như vậy. Về phần nam nhân kia, hắn thực quái đản, những chuyện nàng gặp trong chuyến du lịch ngoại khóa cuối cấp nọ, đến nay nghĩ lại vẫn còn rợn da gà.
Lớp trưởng tới cùng lúc với Ngô Bình Bình luôn kiệm lời bấy giờ mới cất giọng: "Mấy ngày hôm trước cha của tớ có tiếp đãi Mao Tiểu Thất, bộ dạng còn rất cung kính." Hắn biết thân phận của Mao Tiểu Thất không đơn giản, chỉ có gia tộc cao quý lâu đời mới có thể ở trong ngọn núi trực thuộc quyền bảo hộ quốc gia kia.
Nghe thế, Ngô Bình Bình liền kinh ngạc: "Lớp trưởng, cậu nói thật hả?"
Lớp trưởng không trả, đăm chiêu nhìn bóng dáng hai người dưới màn tuyết trắng. Mao Tiểu Thất ấy vậy mà chỉ là tài xế của Quý lão sư, rốt cuộc thân phận Quý lão sư còn cao quý đến bậc nào?
Lời nói của lớp trưởng làm cho Úc Vi Nhi giận muốn nổ phổi, sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi, tức tối nhìn sang bên cạnh hòng kêu Thượng Quan Hoán giúp cô ta lấy lại danh dự, chợt nhớ ra hắn không có ở đâu.
Vừa bước đến cửa xe, bỗng nhiên Quý Thanh quay đầu lại nhìn lên lầu, ánh mắt đong đầy lạnh lẽo..
Đã đến lúc bắt con súc sinh này về trừng trị nghiêm khắc rồi!
Thượng Quan Hoán lúc này cũng đang phóng tầm mắt âm hiểm về phía Quý Thanh, thật không ngờ Chung Vãn Vãn lại là bạn gái của Ma Chủ đại nhân.