Hồng Tiên dâng một tờ giấy lên cho Vãn Vãn.
Nàng đón lấy, tùy ý liếc qua sau đó thẳng tay đưa đến trước ngọn nến đương cháy đỏ, thiêu rụi.
Quả nhiên Lương Uyển Nhiên nóng lòng muốn mật báo cho Lương hữu tướng, lúc này vẫn chưa thể thống nhất toàn bộ binh lực, chỉ có thể khiến thế lực Lương gia từng bước suy yếu.
Nhớ đến tin tức thủ hạ vừa báo cáo, Hồng Tiên mở miệng nói: "Điện hạ, đêm qua đoàn sứ thần Tây Kỳ bị một toán thích khách ám sát, rất nhiều người bị trọng thương, hiện giờ bọn họ đang ở ngự thư phòng đòi công đạo."
Cặp mắt Vãn Vãn híp lại vẻ nguy hiểm, hàn quang lập lòe, "Tới ngự thư phòng."
Đoạn nàng dẫn đầu rời khỏi Ánh Nguyệt Cung, bước chân thoăn thoắt như cưỡi mây đạp gió.
Sức khỏe của Cơ Thiên Dịch vốn đã không tốt, đám người Tây Kỳ kia còn quấy rối hắn, muốn chết ư! Phải nhanh chóng đuổi bọn chúng đi cho khuất mắt mới được!
"Dịch Đế, nếu ngài không cho chúng ta một lời công đạo, vậy thì còn ra thể thống gì!" Từ xa đã nghe thấy tiếng sứ thần chất vấn vô cùng gay gắt.
Thiếu nữ trầm mặt, trước nay nàng luôn nhẹ nhàng nâng niu Dịch Nhi trong lòng bàn tay, đâu đến phiên bọn họ ra vẻ phách lối, nếu không phải từ cổ chí kim hoàng tộc Đại Can đều có tục lệ không giết sứ thần các nước, hà tất nàng phải nhịn nhục đến nhường này.
Đế Cơ đẩy bung cửa ra, bước vào ngự thư phòng, thanh âm nàng cất lên lạnh lẽo tựa băng tuyết: "Chẳng hay các vị sứ thần đây muốn công đạo gì?"
Ngày hôm nay không có sự xuất hiện của Âu Dương Lăng Duệ, chỉ có hai ba tên sứ thần đang đứng trong phòng, trên mặt loang lổ vết thương xanh xanh tím tím.
Đối diện với ánh mắt sắc như dao kia, đám sứ thần khẽ rùng mình, nói: "Đế Cơ điện hạ, hôm qua chúng ta bị ám sát trên đường trở về dịch quán, điều này chứng tỏ ở quý quốc có kẻ âm mưu muốn lấy mạng chúng! Cho nên, các người người phải đòi lại công đạo cho chúng ta, giao đám thích khách kia ra đây!"
Vãn Vãn nhìn thoáng qua nét mặt âm trầm của Cơ Thiên Dịch, hàng lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại, hiển nhiên là hắn đang hết sức khó chịu, chỉ là vẫn phải cố nín nhịn.
Nàng lạnh lùng nói: "Tây Kỳ vốn bất hòa với Đại Can quanh năm suốt tháng, kẻ thù oán các ngươi đầy rẫy như lông trâu, bổn cung nào biết được thích khác là ai trong số đó, làm sao mà giao ra?"
"Nói bậy! Nhất định đám thích khách đó là do các ngươi phái tới!" Sứ thần không cam lòng la to.
Vãn Vãn nở nụ cười khát máu, châm chọc: "Vậy thì các ngươi đưa bằng chứng ra đây, nếu không.. e rằng bổn cung không thể nể mặt Tây Kỳ quốc nữa rồi!"
"Chứng cứ?" Sứ thần trợn tròn mắt, sau đó bảo: "Thương tích trên mặt chúng ta không phải là bằng chứng xác thực nhất sao?"
Thiếu nữ lại bật cười: "Ai mà biết được, lỡ như các ngươi đang làm bộ diễn kịch thì sao?"
"Làm sao có thể!" Sứ thần phản bác, ai lại tự thương tổn bản thân đến bậc này chỉ để làm khó người khác chứ.
Nàng khe khẽ nhướng mày, "Mặc kệ là thật hay giả, bổn cung hy vọng các ngươi rời khỏi Đại Can càng sớm càng tốt, bằng không.." Dừng một chút, sau đó đôi đỏ mọng thốt ra lời nói uy hiếp: "Ta sẽ xem các ngươi như gian tế Tây Kỳ mà đối đãi."
"Buồn cười, còn tưởng rằng phong phạm Đại Can quốc ra làm sao, không ngờ cũng chỉ biết chém chém giết giết như đám người man di."
"Hồng Tiên, tiễn khách!" Thanh âm Vãn Vãn trầm xuống.
Hồng Tiên lập tức tiến lên, vươn tay ra, "Các vị sứ thần, mời."
Đám sứ thần hừ lạnh, tức tối rời đi, Đại Can để cho một nữ tử cầm quyền, tầm nhìn thực hạn hẹp, nếu cứ tiếp tục như thế này, hẳn là ngày Tây Kỳ sát nhập Đại Can vào lãnh thổ không còn xa nữa.
Vãn Vãn bước qua sờ trán Cơ Thiên Dịch, ân cần hỏi thăm, "Bệ hạ, thân thể có gì không ổn sao?"
Cơ Thiên Dịch cầm tay áp lên gò má mình, nói: "Hoàng tỷ đừng lo lắng, Dịch Nhi không sao đâu."
Bấy giờ đáy mắt thiếu nữ mới lộ ra tia sáng ấm áp dịu dàng, "Vậy là tốt rồi, bổn cung đã phái người ráo riết tìm kiếm tung tích thần y, tin tức tốt sẽ truyền đến sớm thôi."
Cơ Thiên Dịch khẽ cau mày bảo: "Thần y thật sự có thể chữa khỏi bệnh của Dịch Nhi ư?"
"Nếu đã là thần y thì bệnh gì mà không chữa được, Dịch Nhi đừng lo." Nàng kiên nhẫn trấn an hắn.