Hiện giờ thị nữ trong Vương cung tăng lên không ít, mới ở chung không bao lâu, Gilgamesh đã đem Vương vị chia sẻ cho Enkidu, cả hai bình đẳng trị vì Uruk.
Điều này khiến Vãn Vãn cảm thấy thật khó tin, một kẻ xưa nay cao ngạo như Gilgamesh lại có thể tình nguyện san nửa thiên hạ của mình, hai người còn vô cùng tâm đầu ý hợp là đằng khác.
Chẳng hiểu Gilgamesh suy nghĩ gì trong đầu, tự nhiên lại đi coi trọng cái tên "bằng hữu" từ đâu mọc ra này.
Vãn Vãn ngồi trong hoa viên hóng gió, thỉnh thoảng nghịch ngợm đem quả cầu trong tay ném đi thật xa. Walker bên cạnh liền meo meo vồ cái thân thể bự chảng qua, nhanh chóng ngậm quả cầu kia chạy về.
Loại sư tử này ấy à, nhìn thì khủng bố thế thôi, thật ra sau khi thuần hóa xong tính cách chẳng khác gì mèo nhà, suốt ngày quấn lấy Vãn Vãn vui đùa.
Thiếu nữ bị Walker ngốc ngốc chọc cho bật cười vui vẻ, cảnh tượng ấy vừa lúc lọt vào tầm mắt hai nam nhân đang đứng ở hành lang hoa viên. Ánh mắt Enkidu si mê nhìn về hướng thân ảnh mỹ miều đáng yêu nọ, khóe miệng theo quán tính cũng nhấc lên cao.
"Enkidu, mọi thứ trong thành Uruk bổn vương đều có thể chia sẻ với ngươi, trừ Eliya ra, nàng ấy chỉ có thể thuộc về bổn vương!" Thanh âm Gilgamesh nhàn nhạt mang chút cảnh cáo.
Enkidu lúc này mới thu hồi ánh mắt, nghiêm túc hỏi: "Ngươi yêu nàng thật sao?" Trong giọng nói có ý thăm dò.
Gilgamesh cũng nhìn về phía thiếu nữ kia, gật đầu chắc nịch: "Đúng vậy, ta thật sự rất yêu nàng, ta sẽ không cho phép ai cướp nàng khỏi ta."
Enkidu nghe vậy liền trầm mặc, thật là đáng tiếc, nếu nàng ấy đối với Gilgamesh quan trọng như vậy, hắn cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
"Anh!" Vãn Vãn đã phát hiện ra Gilgamesh, nàng lập tức ném quả cầu trong tay xuống, chạy vội qua nhào vào lồng ngực hắn.
Gilgamesh cũng đưa tay ôm lấy eo nàng, cúi đầu nói: "Chơi đùa cùng Walker có vui không?"
Vãn Vãn vui vẻ gật đầu, khẽ lau tầng mồ hôi mỏng trên trán, trả lời: "Walker được em huấn luyện cho bớt đần rồi."
Tầm mắt nàng đảo qua Enkidu cũng đang mỉm cười đứng đó. Cái tên này suốt ngày kè kè bên cạnh Gilgamesh, nếu không phải Vương của nàng trên giường vẫn dũng mãnh như hổ, chắc chắn nàng sẽ nghi ngờ hai người này có lén lén lút lút "đấu kiếm" hay không.
Liếc xéo Enkidu một cái, Vãn Vãn nũng nịu lay lay tay Gilgamesh: "Anh à, lâu lắm rồi em không rời khỏi Vương cung, hay là hôm nay anh đưa em ra ngoài dạo chơi nhé?"
"Được, cũng vừa lúc chúng ta định đi ra ngoài tuần tra." Enkidu nở nụ cười chiều chuộng.
"Được cái gì mà được, ta không hỏi ngươi, ta đang hỏi Vương!" Vãn Vãn gấp gáp đốp lại, mấy hôm nay trừ buổi tối ra thì nàng với Gilgamesh chẳng có một chút không gian riêng gì cả, toàn bị cái tên chướng mắt này chiếm chỗ thôi.
Gilgamesh xoa đầu nàng, "Eliya, đừng nói chuyện với Enkidu như vậy, bây giờ hắn cũng là Vương của Uruk."
Vãn Vãn khịt mũi khinh thường, Vương cái gì mà Vương! Nếu không phải Gilgamesh nguyện ý chia sẻ Vương vị cho hắn, thì bây giờ chắc hắn cũng trốn chui trốn lủi ở chốn rừng thiêng nước độc nào đó làm bạn với dã thú mà thôi.
"Trong lòng em chỉ xem anh là Vương." Nàng lạnh lùng nói.
Gilgamesh bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Enkidu với ta là bằng hữu, ta hy vọng hai người có thể chung sống hòa bình."
Vãn Vãn ngửa đầu trông thấy đôi mắt tràn đầy nghiêm túc của hắn, im lặng thật lâu không nói, cuối cùng đành thỏa hiệp: "Em biết rồi."
"Thôi, chúng ta cùng nhau ra ngoài Vương thành tuần tra." Gilgamesh kéo tay nàng.
Vãn Vãn vẫn không cam chịu liếc Enkidu đằng sau một cái, nàng còn chưa quên đâu, nam nhân này do chính tay Thần tạo ra để diệt trừ Gilgamesh, mức độ đáng tin cậy của hắn trong lòng nàng là con số âm.