Cảm giác thoải mái đến mức khiến nàng không khỏi nhắm mắt lại tận hưởng, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ nông.
**
Phó Âm tự mình mở một công ty nghiên cứu xuất bản game, dạo gần đây công việc không bận lắm. Hắn đợi cả buổi chiều chẳng thấy cô gái nhỏ của mình online, phiền muộn chất chứa trong lòng, hắn mang bộ dạng ỉu xìu tan làm sớm.
Móc chìa khóa ra mở cửa, lúc tháo giày lại phát hiện một đôi giày nữ lẳng lặng nằm đó từ bao giờ.
Hàng lông mày tuấn tú nhíu chặt, thường ngày có vô số phụ nữ quấn quít vây quanh Phó Âm vì ham mê quyền thế cùng bề ngoài của hắn, chẳng lẽ cô gái lại nào cao tay đến mức tìm được địa chỉ nhà hắn hay sao?
Nhớ lại buổi sáng Diệp An nói rằng có phụ nữ dùng số lạ gọi điện thoại cho hắn, sắc mặt Phó Âm hơi trầm xuống, nét lạnh lùng lan tràn, khỏa lấp đi vẻ tà mị phóng túng.
Đóng cửa lại, Phó Âm lại phát hiện phòng bếp có dấu hiệu bị người ta đụng vào.
Hắn vốn sống một mình, mỗi ngày đều có giúp việc đúng giờ tới dọn dẹp toàn bộ căn hộ, thế nhưng, hắn chưa bao giờ tự nấu ăn ở nhà, giúp việc cũng không to gan đến mức dám sử dụng phòng bếp của hắn, cho nên, đây chắc chắn là do cô gái lén lút đột nhập vào nhà hắn kia làm ra!
Vấn đề là tại sao cô ta có được chìa khóa căn hộ, chẳng lẽ Diệp An đưa? Chìa khóa đánh làm ba chìa, trừ hắn và giúp việc bán thời gian cũng chỉ có thể là Diệp An.
Tên Diệp An chết tiệt!
Khóe miệng Phó Âm nhếch lên bày tỏ tâm trạng khó chịu, một lọn tóc nâu sẫm rũ xuống che lấp đôi mắt phượng quyến rũ, khiến người ta khó lòng nắm bắt vẻ mặt của hắn lúc bấy giờ.
Đoạn hắn lạnh lùng dợm bước lên lầu, đi thẳng vào phòng ngủ, phát hiện phòng tắm bên kia đang sáng đèn, dưới ánh sáng nhàn nhạt.. một bóng hình duyên dáng mờ mờ như ẩn như hiện!
Thấy thế sắc mặt Phó Âm đã chạm đáy băng lạnh, dám dùng phòng tắm của hắn, muốn chết ư!
**
Bấy giờ cảm giác nước trong bồn nguội ngắt khiến Vãn Vãn mơ hồ tỉnh lại, chợt nhớ ra nàng đang ở nhà của Phó Âm.
Từ tốn đứng dậy lau sạch cơ thể, Vãn Vãn phát hiện trên kệ còn có mặt nạ dưỡng da các thứ, nghĩ thầm không ngờ chú nàng cũng biết chăm sóc sắc đẹp ra phết!
Nhón một tấm mặt nạ đắp lên mặt, sau đó nàng quấn khăn tắm chầm chậm bước ra, đập vào mắt là Phó Âm đang đứng đó, thần tình âm trầm lạnh lùng.
Dáng người hắn dong dỏng cao cùng thân hình săn chắc, chân dài, eo thon, đường nét cơ bắp rắn rỏi tinh tế như ẩn như hiện sau vạt áo sơ mi. Mái tóc hắn nhuộm màu café nâu sẫm, đuôi tóc hơi xoăn nhẹ tùy tiện xõa tung, làm trung hòa bớt đi vẻ yêu nghiệt, tăng thêm cảm giác phong lưu phóng khoáng.
Vãn Vãn hoảng hốt đối diện với hắn, chiếc khăn tắm quấn hờ cũng thuận thế rơi xuống.
Phó Âm bối rối.
Khuôn mặt thiếu nữ tinh xảo nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào hãy còn ươn ướt, đây chẳng phải cô gái luôn khiến hắn ngày nhớ đêm mong hay sao?
Lúc này, nàng vừa mới tắm xong, nước nóng nhuốm hồng gò má trắng trẻo, thật làm người ta muốn cắn một cái.
"Chú, chú.." Giọng nói Vãn Vãn hơi run run, trái tim nẩy trống liên hồi, khuôn mặt càng thêm đỏ thắm.
Ánh mắt mang theo ngọn lửa hừng hực bỏng rẫy của hắn cứ không ngừng quét lên từng tấc da thịt nàng, khiến cơ thể thiếu nữ run rẩy rụt lại, toan lui trở về phòng tắm.
Tay Phó Âm còn nhanh hơn não, hắn bắt lấy cánh tay trắng trẻo nõn nà của nàng.
Sàn nhà sạch bóng trơn trượt, Vãn Vãn thét lên một tiếng hoảng hốt, mất đà nhào vào lòng Phó Âm.
"Chú?" Nàng ngước đôi mắt long lanh ươn ướt lên nhìn hắn, phần xương hốc mắt của Phó Âm sâu hơn người bình thường, quan sát ở khoảng cách gần càng phát hiện ngũ quan hắn vô cùng cuốn hút, sống mũi cao thẳng tắp, đẹp trai, rất đẹp trai, vô cùng đẹp trai!
Phó Âm ôm trọn vòng eo thiếu nữ tinh tế, yết hầu hơi động đậy, giọng nói pha chút trầm thấp gợi cảm, "Vãn Vãn, sao cháu lại ở đây?"
Vãn Vãn chống tay lên lồng ngực hắn, hai mắt mở to, kinh ngạc hỏi: "Chú không biết hôm nay cháu dọn tới ạ?"