Trong mắt Lâm Tịch Hàm hiện lên ý cười, nàng lôi kéo tay Vãn Vãn trở về một góc của đại sảnh.
Cầm lấy ly rượu trái cây trên chiếc khay mà nhân viên phục vụ bưng tới, cô nhân lúc Vãn Vãn đang tức giận không chú ý liền xoay người gảy gảy móng tay trên thành ly.
Một chút bột thuốc màu trắng rớt xuống, thật nhanh hòa tan với sắc rượu đỏ thẫm.
"Nào, Tô tiểu thư, uống một miếng rượu trái cây cho bớt giận." Lâm Tịch Hàm xoay người lại cười cười trao cho nàng ly rượu đã bị bỏ thuốc.
Lâm Tịch Hàm nhất định ngu ngốc cho rằng nàng không thấy được hành động lén lén lút lút hại người lúc nãy của cô ta, Vãn Vãn không lập tức nhận lấy mà đưa mắt nhìn chằm chằm thứ chất lỏng song sánh đo đỏ nọ.
Lâm Tịch Hàm vẫn mỉm cười, trên khuôn mặt thanh tú không xuất hiện kẽ nứt nào.
"Tô tiểu thư?"
Vãn Vãn hừ lạnh, giật lấy ly rượu trong tay cô ta uống ừng ực.
Khóe mắt liếc qua, quả nhiên thấy Lâm Tịch Hàm đang nín thở nhìn nàng chằm chằm.
Vãn Vãn hơi nhếch mép, thuận theo mong muốn của cô ta mà uống cạn ly rượu.
Lâm Tịch Hàm nhẹ nhàng thở phào, uống hết là tốt rồi, bây giờ chỉ cần thực hiện theo kế hoạch nữa thôi!
"Tô tiểu thư, hình như lễ phục của cô bị bẩn rồi.."
"A? Ở đâu! Cô chỉ cho tôi với!" Vãn Vãn sốt ruột kiểm tra từ trên xuống dưới.
Lâm Tịch Hàm lui lại vài bước, đem ly rượu mà Vãn Vãn vừa uống xong nhanh chóng giấu đi.
Vãn Vãn hơi nhếch mép, giả bộ như đang sốt ruột kiểm tra lễ phục của chính mình, trong khi đó thân thể lại cố tình xiêu vẹo về phía trước.
"..."
Lâm Tịch Hàm không phòng bị đột nhiên bị đụng té bật ngửa ra sau, cơ thể va vào bàn ăn, trong phút chốc tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chén đĩa vỡ truyền tới.
Tức khắc mọi người xung quanh đều nhìn qua.
"Đây là ai vậy?"
"Tự nhiên lại té ngã, xem quần áo của nàng kìa.."
"..."
Tại bữa tiệc sinh nhật của thị trưởng toàn những là nhân vật sang trọng phú quý. Tự nhiên lại có một kẻ té ngã làm trò cười, thật là phá hư không khí!
Lâm Tịch Hàm chật vật quỳ rạp trên mặt đất, lồm cồm muốn bò dậy, nhưng cô ta lại đang mang giày cao gót, lễ phục màu trắng nhiễm một mảng lớn bẩn thỉu, tại thời điểm bị nhiều vây xem như lúc này, cô ta không có can đảm đứng lên.
Xấu hổ cùng giận dữ. Lâm Tịch Hàm quắc mắt trừng Vãn Vãn đang đứng trên cao nhìn xuống.
"Lâm Tịch Hàm, sao cô đi đứng không cẩn thận vậy? Còn không mau đứng lên, định ngồi đấy ăn vạ hả?" Vãn Vãn cười ha ha hỏi.
Lâm Tịch Hàm dùng giọng nói lí nhí bảo: "Tô tiểu thư, cô có thể kéo tôi lên không?"
"Được chứ." Vãn Vãn khom lưng xuống đưa tay về phía cô ta.
Thần sắc Lâm Tịch Hàm vui vẻ, vội vàng đón lấy.
Vãn Vãn làm bộ kéo tay cô ta lên, ngay khi Lâm Tịch Hàm vừa nâng được thân thể một chút, nàng liền buông lỏng tay.
Lâm Tịch Hàm "Á" một tiếng, lại ngồi bẹp xuống mặt đất.
Vãn Vãn kinh ngạc nói: "Sao cô lại buông ra, không muốn ngồi dậy à?"
Lâm Tịch Hàm cắn răng, Tô Vãn Vãn! Nàng nhất định là cố ý!
Mọi người xung quanh đều mang tâm lý xem kịch vui mà đứng nhìn, nước mắt Lâm Tịch Hàm lại lách tách như hạt châu rớt xuống sàn nhà.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, miễn cưỡng cười nói: "Không phải, thôi để tôi tự đứng lên." Nói đoạn nàng chật vật tự thân bò dậy.
"Lâm Tịch Hàm, quần áo của cô bẩn hết cả rồi, mau đi sửa sang lại đi, tôi không tiễn." Vãn Vãn mặc kệ chiêu trò giả vờ đáng thương của cô ta, xoay người liền rời đi.
Lâm Tịch Hàm ác độc nhìn chằm chằm theo bóng dáng Vãn Vãn rời đi, sau đó vội vàng chạy tới bên ngoài hành lang.
Tiêu Vân Dật đang đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn xa xăm.
"Thành công chứ?" Thanh âm hắn tĩnh lặng.
Lâm Tịch Hàm gật đầu, thấy hắn không quan tâm mình đang chật vật như thế nào, trong lòng lại thêm phẫn nộ cùng cáu giận.
Tại sao những nam nhân ưu tú một người lại một người hứng thú với Tô Vãn Vãn chứ. Tại sao?